- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 15.2
Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 15.2
Đông qua xuân đến*, cũng là lúc học sinh phải trở lại trường học.
*Xuân hồi đại địa (春回大地): Ý nói mùa xuân dường như đã quay trở lại sau khi giá rét qua đi, sự ấm áp và sức sống mới quay trở lại với nhân gian.
Học kỳ này là kỳ cuối cùng của khóa Sở Chiêu Chiêu, vậy nên cô không cần phải kéo cả chiếc va ly đến trường học như mọi lần, mà chỉ cần mang theo một balo sách đến báo danh là đủ.
Phòng ký túc xá trừ Cam Điềm ra ai cũng đã báo danh hết cả rồi, cô ấy đi nước ngoài du lịch vẫn chưa về. Nhà trường đối với những sinh viên năm tư như vậy cũng tương đối khoan dung, cứ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Sở Chiêu Chiêu cũng sẽ bắt đầu công việc thực tập từ tháng này. Vì là sinh viên năm cuối, thứ tư mỗi tuần còn có lớp chuyên ngành tự chọn, công ty đã đặc biệt cho phép cô trong thời gian thực tập có thể về trường tham gia lớp học, còn thời gian khác thì phải đi làm giống như những nhân viên trong công ty.
Báo danh xong, Sở Chiêu Chiêu không có việc gì làm liền trở về nhà. Đương nhiên vẫn là căn nhà nhỏ chị họ cho cô mượn kia. Công ty thực tập cách đó không xa, cô không cần phải chuyển nhà, mỗi ngày đều có thể ngồi tàu điện để đi làm.
Trên đường đi, Sở Chiêu Chiêu mở vòng bạn bè, cô vừa làm mới lại liền thấy tấm ảnh Cam Điềm vừa đăng lên.
Cô ấy cùng Phương Trạch đi châu Âu nghỉ dưỡng, trong ảnh cô đứng cạnh dòng sông Seine, cả người dựa sát vào người Phương Trạch, ý cười ngập tràn nơi đáy mắt*.
*Tiếu ý doanh doanh (笑意盈盈): ý cười doanh doanh, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, tràn đầy hạnh phúc.
Sở Chiêu Chiêu nhìn hồi lâu vẫn là không nỡ, gửi một tin nhắn cho cô.
“Điềm Điềm, cậu rảnh không? Tớ có chuyện này muốn gọi điện nói với cậu.”
Hai phút sau, Cam Điềm nhắn lại: “Tớ đang đi dạo phố, có chuyện gì chốc nữa nói sau nha.”
Tới tối, Sở Chiêu Chiêu nghĩ Cam Điềm lúc này hẳn đã có thời gian, vì thế cô liền gọi một cuộc điện thoại, điện thoại lại ở trong trạng thái treo máy. Sở Chiêu Chiêu sốt ruột gửi cho cô mấy tin nhắn liền.
“Điềm Điềm khi nào thì cậu nghe điện thoại được vậy?”
“Tớ muốn nói cho cậu biết một số chuyện.”
“Chuyện liên quan đến bạn trai cậu.”
“Điềm Điềm?”
Chuyện này Sở Chiêu Chiêu đã giữ trong lòng rất lâu rồi, nhưng Cam Điềm là người trầm tính, không thích khoe khoang về bạn trai, rất ít khi treo anh ta trên khóe miệng kể lể, vậy nên Sở Chiêu Chiêu mới có thể nhịn lại không nói ra. Nhưng đột nhiên thấy cô ấy thể hiện tình cảm như vậy, Sở Chiêu Chiêu trong lòng thấy khó chịu, là cảm giác tội lỗi ập đến.
Hơn hai tiếng sau, cô gửi tin nhắn cho Cam Điềm nhưng không nhận được hồi âm. Sở Chiêu Chiêu trong lúc buồn phiền đã lướt xem bảng tin, lại thấy Cam Điềm cập nhật vòng bạn bè từ ba tiếng trước.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 15.2