Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 14.3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Chiêu Chiêu chuyên tâm xem Xuân Vãn, điện thoại thông báo liên tục cô cũng mặc kệ. Năm hết Tết đến bạn bè ai cũng thích gửi lời chúc qua Wechat hoặc qua tin nhắn, cô vẫn thường đợi đến tối rồi trả lời luôn một lần. Khó khăn lắm mới có dịp ngồi cùng gia đình, cô không muốn chỉ cắm mặt vào điện thoại.

Mười một giờ đêm, Sở Chiêu Chiêu đã buồn ngủ mà bố mẹ Sở cũng không có thói quen thức khuya đón giao thừa, nên từng người đều vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ.

Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường trả lời tin nhắn trên Wechat rồi mới kiểm tra tin nhắn điện thoại. Trong đó có một tin nhắn thông báo giao dịch từ ngân hàng — là khoản tiền làm hệ thống quản lý cho Đại học Truyền thông.

Đây cũng xem như là một bất ngờ, Sở Chiêu Chiêu nhìn vào màn hình khóe miệng liền cong lên.

Sau cùng cô lại nghĩ, lần này là do Mục Tế Vân giúp cô hoàn thành, vậy mà đến khi một vạn hai chạy vào túi, Mục Tế Vân một phân tiền cũng không lấy. Nghĩ vậy, cô gửi cho Mục Tế Vân một tin nhắn.

“Thầy Mục, em nhận được tiền rồi ạ, cảm ơn thầy.”

Cô ngẫm lại rồi gửi thêm một tin nữa: “Thầy Mục, chúc thầy năm mới vui vẻ!”

Đợi mười mấy phút mà vẫn không thấy Mục Tế Vân nhắn lại, Sở Chiêu Chiêu liền ngủ luôn.

*

Lúc nhận được tin nhắn, Mục Tế Vân đang cùng bạn bè uống rượu ở Vân Yên Phủ Đệ. Điện thoại vẫn luôn rung, đa phần là các sinh viên gửi lời chúc, ban đầu anh còn lướt xem vài cái, sau rồi cũng không xem nữa.

Hơi men dần dần thấm, Mục Tế Vân dựa người vào một góc sofa, chân đặt trên bàn, nhắm mắt ngủ. Đang mơ mơ màng màng anh nghe thấy Đoạn Kiêu nói chuyện với một người nào đó, nghe giọng hình như là quản lí ở đây.

“Cái gì nhở, sao mấy hôm nay không thấy cô gái đó ở đây vậy?”

Khưu Tứ Ca vừa nghe đã biết bọn họ đang hỏi Sở Chiêu Chiêu, liền khép nép cung kính nói: “Linda mới bị thương trên mặt, không tiện đi làm, đợi đến khi cô ấy khỏi hẳn tôi sẽ bảo cô ấy đến tiếp đãi Đoạn thiếu.”

Đoạn Kiêu cũng không nói gì nữa, quay đầu qua chơi với đám bạn đi cùng, Mục Tế Vân lại mở mắt, hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Khưu Tứ Ca chỉ lên trán mình, “Ngay giữa trán.”

Ánh mắt Mục Tế Vân dần trầm xuống, hai tay đang buông thõng bên hông bỗng nắm chặt lấy tay ghế sofa.

Khưu Tứ Ca lo sợ sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh liền nói: “Cô ấy nghỉ cũng kha khá thời gian rồi, vết thương chắc đã lành, đợi qua Tết cô ấy đi làm lại tôi nhất định sẽ gọi cô ấy đến…”
« Chương TrướcChương Tiếp »