Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 14.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi vết thương trên trán lành hẳn, Sở Chiêu Chiêu không có ý định đến Vân Yên Phủ Đệ làm.

Cả tuần này cô chỉ ở trong trường viết mã cho hệ thống quản lý. Mục Tế Vân nói mấy thứ này rất đơn giản, nhưng cũng chỉ đơn giản đối với anh, Sở Chiêu Chiêu làm vẫn phải trầm trầy trầm trật. Cô cố gắng đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng trưa thứ bảy cũng hoàn thành, mà lúc đó đã là mười giờ.

Mục Tế Vân nói sáng nay anh sẽ lên trường, vì thế Sở Chiêu Chiêu gọi cho anh. Người nghe máy không phải Mục Tế Vân, là Đoạn Kiêu.

Lúc đầu, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy giọng nói này khá quen, anh ta nói: “Alo? Ai vậy?”

Mục Tế Vân trước giờ không lưu số điện thoại của sinh viên, lúc có việc sẽ tìm trong danh sách lớp mà gọi, vì vậy số gọi đến không hiển thị tên người gọi.

Sở Chiêu Chiêu có chút hoảng, đầu bên kia lại hỏi: “Ai đấy?”

“Xin hỏi, thầy Mục có ở đó không?” Sở Chiêu Chiêu đáp.

“Ây hey? Cô là…có phải là cái cô gì mà…cái cô bán rượu phải không?”

Sở Chiêu Chiêu ban đầu đã nghi ngờ người ở đầu dây bên kia là Đoạn Kiêu, nên lúc nói chuyện rất dè dặt cẩn trọng, bây giờ đã xác định được rồi, tay phải bất giác vuốt vuốt l*иg ngực, tim đập có chút nhanh.

Tất cả những người liên quan đến Vân Yên Phủ Đệ, chỉ nên tồn tại vào buổi đêm, một khi họ xuất hiện trong hoàn cảnh khác, Sở Chiêu Chiêu sẽ cảm giác như có một thanh đao đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, lăm le uy hϊếp đến cuộc sống của cô.

Sở Chiêu Chiêu giả ngu: “Anh là ai vậy ạ? Tôi là sinh viên của lớp thầy Mục, tôi có việc cần tìm thầy ấy.”

Đoạn Kiêu nói: “Ồ ồ, thật xin lỗi, cậu ta đi họp rồi, nửa tiếng sau sẽ về.”

“Vâng, cảm ơn ạ.”

Sở Chiêu Chiêu vội vàng tắt máy, bình tĩnh lại. Tuần này sinh viên đều đã nghỉ đông hết rồi, các giảng viên cần phải chấm bài thi, tổng kết công tác lần cuối. Đoạn Kiêu là bạn thân của Mục Tế Vân, đến trường tìm anh là điều rất bình thường.

Nhưng lỡ Đoạn Kiêu nhận ra cô thì phải làm sao? Chuyện này ai nói cũng không đúng hết được. Nghĩ vậy cô lại không dám đến văn phòng tìm Mục Tế Vân.

Nếu buộc phải đến, không bằng đến trước khi anh về?

Sở Chiêu Chiêu lập tức ôm máy tính và USB đi đến văn phòng Mục Tế Vân. Cô gõ cửa, người ở bên trong quả nhiên là Đoạn Kiêu.

Vừa bước Sở Chiêu Chiêu vào đã đi thẳng đến bàn của Mục Tế Vân, cô không nói bất kỳ lời nào với Đoạn Kiêu, nhìn cũng không nhìn, chỉ chăm chăm làm việc của mình.

Còn Đoạn Kiêu trông rất có hứng thú nhìn cô vài lần, tỉ mỉ đánh giá ngũ quan, quần áo của cô rồi lại cảm thấy cô thật nhàm chán.

Sở Chiêu Chiêu tay chân lanh lẹ, mau chóng chuyển dữ liệu từ máy tính của mình sang máy tính của Mục Tế Vân rồi lặng lẽ chuồn khỏi văn phòng. Lúc đó Đoạn Kiêu đang ngồi trên sofa lướt điện thoại cũng không để ý cô rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »