Lúc Mục Tế Vân đến nhà ông ngoại đã hơn ba giờ chiều.
Ông ngoại bao năm nay vẫn sống trong tiểu khu cũ, cứ luyến tiếc mãi không chịu chuyển đi.
Thấy xe bà Mục đậu trước cửa, Mục Tế Vân đã biết bữa cơm hôm nay ăn không ngon miệng.
Đấy! Còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng cãi nhau.
Mục Tế Vân đứng ngoài cửa, hút hết một điếu thuốc rồi mới bấm chuông. Dì giúp việc ra mở cửa thấy anh liền nháy mắt ra hiệu: hai bố con họ lại đang ầm ĩ trong đấy. Mục Tế Vân sớm đã quen với cảnh này, anh cũng không nói lời nào mà đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống, cầm dao lên bắt đầu gọt vỏ trái cây.
“Tế Vân tài giỏi như vậy không thể chỉ ở trường dạy học được. Quá lãng phí!”
“Lãng phí?? Nghiên cứu khoa học, dạy chữ cho học sinh thì gọi là lãng phí? Mấy người các người trong mắt chỉ có tiền thôi à!”
Cuộc nói chuyện kiểu vậy Mục Tế Vân đã nghe cả trăm lần rồi. Đối với anh nó không khác gì việc nghe dì giúp việc báo cáo thực đơn hằng ngày.
Kỳ Hồng ở nhà bố mẹ đẻ cũng không cần giữ phong thái của một quý bà. Bà một tay nắm lấy lưng ghế, một tay chỉ vào bố mình, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.
“Bố! Tế Vân nó học bằng kép Khoa học Máy tính và Tài chính ra không phải để làm giảng viên Khoa học Máy tính!”
Kỳ Thanh Thụ nghểnh cổ cãi lại: “Vậy thì nó có thể làm giảng viên ở Học viện Quản lý.”
Kỳ Hồng: “……”
Kỳ Hồng nghẹn một lâu, tức giận hất ghế. Động tĩnh lớn như vậy mà vỏ táo trong tay Mục Tế Vân vẫn chưa bị đứt.
“Bố! Nó là con trai của con! Bố có thể nào bớt quản lại được không?!”
“Nó cũng là cháu trai của tôi, dựa vào đâu mà tôi không thể quản nó? Chị đã từng hại cháu gái của tôi rồi, không lẽ bây giờ còn muốn hại luôn cả cháu trai của tôi?”
Lời này đã khiến Kỳ Hồng im bặt. Đây chính là điểm chí mạng của bà.
Lỗ tai cuối cùng cũng được yên tĩnh, Mục Tế Vân cắt xong quả táo đặt lên bàn, nói: “Mẹ, ông ngoại, hai người ăn táo đi. Bạn con vừa gọi con đi tham dự một bữa tiệc tối, con xin phép đi trước.”
Kỳ Thanh Thụ không thèm cãi nhau với con gái nữa, quay sang mắng Mục Tế Vân.
“Ít giao lưu với đám hồ bằng cẩu hữu* của con lại. Một thầy giáo nhân dân mà suốt ngày chui đầu vào cái chốn hỗn loạn bê tha* thì còn ra thể thống gì?”
*Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): Bạn bè xấu, những người chơi bời lêu lổng, không nghề nghiệp. Việt Nam có câu tương đương nét nghĩa “Du thủ du thực”.
*Ô yên chướng khí (乌烟瘴气): chướng khí mù mịt, tối tăm rối loạn, bẩn thỉu xấu xa.
Mục Tế Vân trước giờ chưa từng quan tâm mình có bị giáo huấn hay không. Vì những lúc như thế này mẹ anh đều sẽ đứng cùng chiến tuyến với anh.
“Thầy giáo nhân dân thì không phải là người à? Không được phép uống rượu à?”
Hỏa chiến lại tiếp tục.
Mục Tế Vân xoa xoa mi tâm, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.