- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 62.3
Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 62.3
Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu ra khỏi nhà phát hiện sắc trời có vẻ âm u.
Anh ngước mắt lên trời, “Hôm nay sẽ mưa chứ?”
Sở Chiêu Chiêu kéo cổ áo kín lại, “Chắc không đâu, mùa đông rất ít khi mưa.”
Mục Tế Vân kéo cô vào lòng, đi về hướng gara: “Mưa thì mưa thôi.”
Hai người lên xe, Mục Tế Vân lại hỏi: “Về nhà à?”
“Về nhà bố mẹ em đi.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Sau này cuối tuần nào cũng sẽ về đó, ngày trước còn có Minh Minh, bây giờ chắc bố mẹ hiu quạnh lắm.”
“Được.” Trên đường Mục Tế Vân lái xe tới nhà bố mẹ Sở Chiêu Chiêu, bỗng nhiên lại nghĩ ra gì đó mà quay đầu xe, chạy về hướng trung tâm thương mại.
“Sao vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Anh đi đâu à?”
Mục Tế Vân nói: “Anh không thể đến tay không được.”
Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu khẽ động, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Mục Tế Vân xách theo túi lớn túi nhỏ chất đầy cốp xe, rồi mới hài lòng mà lái xe về nhà Sở Chiêu Chiêu.
Về đến nhà là đã sáu bảy giờ, Mục Tế Vân hai tay bận xách quà cáp, còn Sở Chiêu Chiêu lục trong túi tìm chìa khóa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong vô cùng yên tĩnh.
Bố Sở ngồi ngây người trên sofa, không biết ông đang suy nghĩ điều gì, còn mẹ Sở đang tưới hoa ngoài ban công, nhưng nước trong chậu hoa kia đã sắp tràn cả ra ngoài.
Thấy cảnh này, l*иg ngực Sở Chiêu Chiêu chợt chua xót.
“Bố, mẹ.” Sở Chiêu Chiêu nhẹ nhàng gọi. “Con về rồi.”
Bố mẹ Sở nhất loạt quay đầu, cả hai người ngẩn ra, “À… về rồi à, đã ăn gì chưa? Bố mẹ chưa chuẩn bị thức ăn gì cả, đợi một chút, bây giờ mẹ đi mua.”
“Không sao đâu.” Mục Tế Vân lên tiếng, “Ăn đơn giản là được ạ.”
Mẹ Sở hoảng hốt đặt bình nước xuống, tháo tạp dề, hai tay vô thức xoa vào nhau, “Cứ để cô xuống mua thức ăn.”
“Không cần đâu cô ạ.” Mục Tế Vân đặt hết đồ trên tay xuống, “Ngoài trời gió to, lạnh lắm.”
Bố Sở chậm rãi đứng dậy, đang định đi về hướng bọn họ, Sở Chiêu Chiêu đã nhanh chân chạy qua đỡ ông, “Bố ngồi đi.”
Bố Sở gật đầu, ánh mắt vừa lướt qua đống túi lớn túi bé mà Mục Tế Vân xách vào đã vội dời đi.
Mục Tế Vân thoáng chút bối rối, anh nhìn xung quanh một lượt, rồi mới nói: “Cô chú, cháu có mang theo một chút quà.”
Anh xách chúng đặt lên trên bàn trà phòng khách, “Cháu không biết cô chú thích gì, nên mua mỗi thứ một ít.”
Bố mẹ Sở nhìn đống quà cáp chất đống trên bàn, trong lòng thấy thẹn.
Đây mà gọi là mua tạm một ít sao?
Thế giới của người có tiền, họ không hiểu.
“À, hôm nay con đi thăm Minh Minh rồi.”
Nghe thấy Sở Chiêu Chiêu nói, bước chân đang hướng đến phòng bếp của mẹ Sở sững lại, “Con bé sao rồi? Có khỏe không?”
“Em ấy rất khỏe, sống rất tốt, bố mẹ không cần lo lắng đâu.” Sở Chiêu Chiêu cười nói, “Mẹ, để con vào phụ mẹ nấu cơm.”
“Không cần không cần, con đi làm mệt mỏi như thế.” Mẹ Sở đẩy Sở Chiêu Chiêu ra ngoài, “Mẹ tự làm được.”
Sở Chiêu Chiêu quay đầu, thấy bố Sở và Mục Tế Vân ngồi trong phòng khách nhìn nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cảnh tượng có hơi buồn cười.
Cũng may mẹ Sở nấu rất nhanh, ngồi vào bàn ăn bầu không khí cũng hòa hợp hơn nhiều.
Nhưng khi thấy bố mẹ theo thói quen vẫn bày bát đũa của Minh Minh ra thì cô vẫn không khỏi thở dài.
Trên bàn có đặt sẵn một chai rượu, bố Sở có thói quen uống một ít rượu vào bữa tối, lúc rót cho mình một ly, ông vô thức nhìn sang Mục Tế Vân: “Cháu…. có muốn uống ít rượu không?”
“Uống ạ.” Mục Tế Vân nói, “Cháu uống cùng chú.”
Sở Chiêu Chiêu đã định cản họ lại nhưng rồi cô bỗng thấy ý cười thấp thoáng trong ánh mắt của bố, nên không nói nữa.
Sau bữa cơm, vấn đề mới thật sự xuất hiện.
Sở Chiêu Chiêu quyết định ở lại qua đêm, vậy nên vấn đề đi hay ở của Mục Tế Vân có hơi nhạy cảm.
Cả nhà ba người nhìn chằm chằm anh, Mục Tế Vân chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc: “Cháu lái xe đến.”
Bố Sở lập tức tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi chao, vừa rồi chú quên mất, sớm biết vậy đã không bảo cháu uống rượu.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 62.3