Một tuần sau, Sở Chiêu Chiêu về nhà, mang theo chiếc bánh kem dâu tây đã đặt từ trước. Cô ở nhà chơi hai ngày rồi lại vội vội vàng vàng quay về trường.
Thầy Trương vừa giới thiệu cho cô một công việc, giúp một vị giáo sư lớn tuổi trong trường thiết kế trang web, có thể kiếm được vài nghìn tệ, có điều thời gian tương đối gấp gáp. Sắp đến thời gian giao hẹn, Sở Chiêu Chiêu cũng không dám nán lại ở nhà quá lâu, bữa sáng cô còn chưa kịp ăn đã trở về căn nhà nhỏ, tiếp tục đẩy nhanh tiến độ hoàn thành.
Ba lon cafe rỗng bên cạnh, mặt cũng rửa nước lạnh hai lần, những thứ có thể lôi ra cô đều lôi ra hết.
Sở Chiêu Chiêu tắt máy tính đi ra ban công. Ngoài trời đã tảng sáng, tia nắng đầu tiên cũng lấp ló phía đường chân trời.
Cô đứng trong gió lạnh một hồi đến lúc hai bàn tay tê cóng mất cảm giác mới trở về phòng cầm điện thoại lên xem.
Cô vào weibo như thói quen thường ngày, thấy bài đăng mới nhất của Sở Minh Minh tối qua. Cô gái nhỏ chụp chiếc bánh kem dâu tây đăng lên mạng “Chúng sinh toàn là đau khổ nhưng ta là vị dâu tây!”
*Sở Minh Minh chơi chữ, trong nguyên tác, Minh Minh dùng “苦” vừa có nghĩa là vị đắng, vừa có nghĩa là đau khổ.
Sở Chiêu Chiêu vốn đã mệt mỏi đến độ chẳng muốn trưng ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt nhưng vừa nhìn thấy bài đăng của Minh Minh khóe miệng lại không kìm được mà cong lên. Là cưng chiều là yêu thương vô hạn.
Cô nhấn “thích” rồi quay ra dọn dẹp mấy thứ trên bàn, tắm rửa sơ qua lại vội lên trường giao nộp kết quả.
Người nhờ Sở Chiêu Chiêu làm việc này là giáo sư Lưu của khoa Luật, vừa nhận thành phẩm thầy liền gửi phần tiền còn lại chưa thanh toán. Quay đầu, thầy thấy ngay quầng mắt thâm đen đến cặp kính dày cộp cũng che không nổi kia của Sở Chiêu Chiêu, thầy vội vã nói: “Ôi ôi, cô gái nhỏ à, em mau mau quay về nghỉ ngơi đi, đừng để ngã bệnh ra đấy thì ông già này áy náy lắm.”
Sở Chiêu Chiêu cảm ơn thầy rồi quay về kí túc xá vùi đầu ngủ.
Ở bên này, Sở Chiêu Chiêu đi chưa được bao lâu, Mục Tế Vân đã đến gõ cửa văn phòng giáo sư Lưu, trong tay còn cầm theo hai hộp trà.
“Thầy Lưu, ông ngoại con dặn con biếu thầy chút trà.”
Đúng lúc giáo sư Lưu đang uống nước ông nhìn thấy lá trà thơm như vậy hai mắt sáng lên: “Vẫn là lão Kỳ nhớ đến ta!”
Ông nhận lấy hộp trà mà vui vẻ vô cùng, lập tức đi tìm ngay bộ ấm, muốn pha hai tách để cùng Mục Tế Vân thưởng thức.