Sở Chiêu Chiêu cứ theo thường lệ mà trở về đi làm, công việc có lộn xộn rườm rà thế nào cô cũng đều xử lý đâu vào đấy, hoàn toàn không giống một người đang chất đầy tâm sự. Buổi sáng Kỳ Hồng đến đón Sở Minh Minh, cô đi theo Mục Tế Vân, nhưng lại không nán lại nhà Kỳ Hồng quá lâu, đưa Sở Minh Minh đến nơi, cô liền quay về công ty làm việc.
Trên đường, Mục Tế Vân hỏi: “Em có muốn ở lại với em ấy không?”
Sở Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, “Không cần đâu.”
Mục Tế Vân không nói gì nữa, qua một lúc sau, Sở Chiêu Chiêu lại chủ động hỏi, “Thầy Mục, anh có cảm thấy em đã làm đúng không? Minh Minh liệu có nghĩ, là em không quan tâm đến em ấy không?”
Mục Tế Vân trầm ngâm, “Chỉ có hai cách xử lý chuyện này nhưng cả hai cách đều không thể phân biệt đúng sai.”
Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Em không muốn diễn một vở kịch đau khổ trước mặt bác gái, cũng không muốn khiến Minh Minh thêm buồn khi phải rời đi, nhưng dường như em đã khiến em ấy đau lòng hơn rồi.”
“Sao có thể chứ.” Mục Tế Vân nói, “Biết bao năm qua, tình cảm của gia đình em dành cho em ấy là thật, em ấy sẽ hiểu thôi.”
Xe đã chạy gần đến dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân lại nói tiếp: “Chiêu Chiêu, khoảng thời gian này em khiến anh phải nhìn em với đôi mắt khác, anh cứ nghĩ em sẽ bại trận đầu hàng trước mẹ anh, không ngờ em hoàn toàn không hề để mình chịu thua thiệt.”
Sở Chiêu Chiêu lẩm bẩm: “Em chỉ sợ giáo viên, chứ đâu phải ai cũng sợ….”
“Sao?” Mục Tế Vân hỏi.
“Không có gì.” Sở Chiêu Chiêu nhẹ giọng đáp.
Thật ra, Mục Tế Vân đã nghe rất rõ ràng lời cô nói, xe dừng dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, lúc cô đang mở đai an toàn, anh bất ngờ lên tiếng, “Sao gần đây anh không còn cảm thấy em sợ thầy giáo nữa rồi?”
Sở Chiêu Chiêu mở cửa xe, quay đầu hỏi: “Anh rất hy vọng em sẽ sợ anh à?”
“Đương nhiên là không.” Mục Tế Vân mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô, “Anh hy vọng em dũng cảm thêm một chút, lại dũng cảm thêm một chút nữa, dũng cảm đến khi…”
“Đến khi?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Mục Tế Vân liếʍ môi gian manh, “Trèo hẳn lên người anh.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
“Rầm.” Sở Chiêu Chiêu đóng cửa xe, lao thẳng lên lầu.
Mục Tế Vân bật cười, quay xe rời đi.
Tâm trạng anh đang rất tốt, lái xe rất chậm, trên đường bật nhạc, thỉnh thoảng còn ngẫu hứng ngâm nga một hai câu.
Mười phút sau, Sở Chiêu Chiêu bỗng gọi đến.
Mục Tế Vân mở loa ngoài, hỏi: “Sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu thở dài một hơi rồi mới nói: “Thầy Mục, em… em sáng nay để quên chìa khóa trong nhà.”
Mục Tế Vân trầm mặc, không lên tiếng.