Ba giờ sáng, Mục Tế Vân từ trong mơ tỉnh giấc, anh đi xuống phòng bếp uống nước thì thấy Kỳ Hồng vẫn đang ngồi ngẩn người ở phòng khách.
Anh kinh ngạc gọi bà: “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”
Kỳ Hồng vừa mở mắt, đèn thông báo của laptop bỗng lóe sáng, bà khom người bật màn hình, xem nhanh qua một lượt.
Mục Tế Vân thấy bà còn đang bận thì không hỏi nữa, anh uống nước xong rồi quay trở về phòng.
Tài liệu mà trợ lý Trương gửi đến vốn đã rất đầy đủ rồi, nhưng cũng không hết được một trang A4, bởi vì gia đình này không có mấy thông tin. Kỳ Hồng nhìn màn hình mà bực bội vò đầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh cô bé kia, trong đầu bà bỗng bị một cảm giác kỳ lạ đánh vào, cảm giác hàng lông mày của con bé, đôi mắt của con bé, cái mũi của con bé đều vô cùng giống với chồng mình.
Nhưng ngay khi nhìn thấy thông tin gia đình của em, trong đầu bà dường như lại nghe thấy thanh âm vỡ vụn của hy vọng.
Hóa ra cô bé này là em gái của Sở Chiêu Chiêu, lần đầu tiên đến nhà họ Sở bà đã nghi ngờ nhà họ có một người mắc bệnh Máu chậm đông.
Hóa ra là thật.
Trợ lý Trương lại gọi cho bà: “Chị Kỳ, chị nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.” Kỳ Hồng xoa mi tâm, “Chị xem xong rồi, bây giờ em chủ trì hội nghị đi.”
“Chỉ vậy thôi ạ?” Trợ lý Trương thấy ban nãy Kỳ Hồng kích động như vậy, còn tưởng bà đã phát hiện ra cái gì, “Chị Kỳ, có phải chị cho rằng cô bé này….”
“Nghĩ nhiều rồi.” Kỳ Hồng nói, “Con bé có bố mẹ.”
“Vậy có khi nào…”
Trợ lý Trương còn chưa kịp hỏi đã bị Kỳ Hồng ngắt lời, “Cậu sẽ vì một người không có quan hệ máu mủ với mình mà chấp nhận tán gia bại sản không?”
Trợ lý Trương trả lời chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không.”
“Được rồi.” Kỳ Hồng chuẩn bị tắt máy, “Chị đi ngủ đây.”
*
Chớp mắt đã đến thứ bảy, Kỳ Hồng thấy Mục Tế Vân mới sáng sớm đã chuẩn bị ra ngoài, còn ăn mặc rất tùy ý, liền hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Mục Tế Vân vừa mặc áo khoác vừa trả lời: “Em gái Chiêu Chiêu đến, con đưa hai người đi dạo.”
Cứ tưởng Kỳ Hồng sẽ cau mày khó chịu nên Mục Tế Vân cũng không định quay đầu nhìn bà.
Đến khi anh sắp đi rồi, lại phát hiện Kỳ Hồng chỉ đứng yên lặng sau lưng anh, thấy anh quay đầu, bà liền xoay người đi vào, vứt lại một câu, “Buổi tối về sớm một chút.”
Mục Tế Vân đẩy cửa, mới dợm chân bước ra ngoài, Kỳ Hồng đã gọi ngược anh lại.
“Sao ạ?” Mục Tế Vân quay đầu hỏi.
Kỳ Hồng nhìn con trai của mình, nhưng ánh mắt dường như đang xuyên qua anh mà nhìn về một người khác, mãi sau, bà cụp mắt dặn: “Đừng đi đến những nơi như công viên giải trí, người đông hỗn loạn, sẽ làm bẩn quần áo.”
Mục Tế Vân cúi đầu nhìn bộ quần áo nguyên cây đen của mình mà bất đắc dĩ cười, “Mẹ à, con đã bao lớn rồi, mẹ còn phải quản những chuyện này sao?”
“Bảo con đừng đi thì đừng đi.” Kỳ Hồng không kiên nhẫn quay người, để lại cho Mục Tế Vân một bóng lưng cô độc thẳng tắp.
Mục Tế Vân đương nhiên sẽ không đi đến những nơi như công viên giải trí, sau khi đón Sở Chiêu Chiêu và Sở Minh Minh, anh lái xe lên đường vành đai ba.
Sở Minh Minh không biết người đồng hành hôm nay là Mục Tế Vân, vậy nên lúc ngồi trên xe, em ngồi thẳng lưng, không còn dáng vẻ vô cùng hào hứng ban đầu. Sở Chiêu Chiêu dự định ngồi phía sau cùng em, nhưng bây giờ lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Chỉ có mỗi Mục Tế Vân dường như tâm trạng đang rất tốt, nhưng anh vẫn cảm nhận được hai chị em họ hình như hơi kỳ lạ: “Hai chị em sao vậy? Say xe à?”
“Ừm, có hơi hơi.” Sở Chiêu Chiêu thuận tay kéo cửa sổ xuống, một cơn gió lùa vào, dội thẳng vào cổ khiến cô hắt xì một cái.
Mục Tế Vân liền kéo cửa kính lên đồng thời giảm tốc độ, “Sắp đến nơi rồi.”
Điểm đến là một Bảo tàng Mỹ thuật, Sở Chiêu Chiêu ngồi hàng ghế sau đang định mở cửa xe bên kia thì Mục Tế Vân đã nhanh hơn một bước mở sẵn cửa xe cho cô, Sở Minh Minh vừa bước xuống xe liền đứng ngay bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, lại cảm thấy hơi bất lịch sự nên lí nhí nói với anh: “Cảm ơn chú….à anh.”
Mục Tế Vân nhìn cô, dường như đang trầm tư điều gì, Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đang nghĩ…” Mục Tế Vân nói, “Sao em ấy cứ muốn gọi anh là chú.”
Sở Chiêu Chiêu kéo tay áo anh, “Trong mắt em ấy, những ai mặc vest cũng đều là chú.”
“Nhưng hôm nay anh đâu có mặc vest.”
Nghe giọng điệu của anh có vẻ rất cố chấp với cách xưng hô như vậy.
Anh lại quay đầu nhìn Sở Minh Minh, “Đói không?”
Sở Minh Minh vô thức gật đầu lia lịa rồi lại lập tức lắc đầu, “Vẫn ổn ạ.”
“Sao em lại giống y chị em vậy chứ.” Anh dẫn hai người đi vào một nhà hàng, thấp giọng lầm bầm, “Nói thẳng ra khó thế à.”
Sở Chiêu Chiêu lại kéo tay áo anh.
“Làm sao?” Mục Tế Vân quay đầu, “Anh nói sai à?”
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng, “Đừng nói những lời này trước mặt em gái em.”
Mục Tế Vân vẫn còn cười, đi vào nhà hàng, vừa ngồi xuống anh đã đẩy hai cái menu đến trước mặt hai chị em Sở Chiêu Chiêu, “Bữa trưa ăn nhiều một chút, bên trong Bảo tàng Mỹ thuật không có đồ ăn đâu.”
Ban đầu Sở Minh Minh không dám đυ.ng vào, khi thấy Sở Chiêu Chiêu lật menu xem em mới mở ra xem lướt qua màu sắc các món ăn.
Nhưng một loạt các món ăn đủ sắc đủ màu trong menu lại khiến em cảm thấy hơi ngợp, “Có…. có cơm chiên Dương Châu không ạ?”
Sở Chiêu Chiêu cũng ngẩng đầu lên nhìn Mục Tế Vân, “Thầy Mục, gọi cơm chiên Dương Châu cho em ấy được không?”
Tuy nhà hàng này chủ yếu là các món Trung, nhưng lại không có cơm chiên Dương Châu, vậy nên Mục Tế Vân chỉ có thể đặc biệt dặn dò phục vụ làm một phần.
Một lúc lâu sau, phục vụ bưng lên phần cơm chiên Dương Châu, còn có cả một bát noãn vị thang khai vị.
Mắt Sở Minh Minh lấp lánh ý cười, nhưng lại dùng đũa gắp hết đậu xanh trong cơm ra. Vừa gắp được mấy hạt, Sở Chiêu Chiêu đã nghiêm giọng, “Không được kén chọn.”
Ý cười trong mắt Sở Minh Minh vụt tắt, em bĩu môi, “Vânggg….”
Cô đổi lấy cái thìa, nhìn chằm chằm cái hạt đậu xanh trong bát cơm, chậm rì rì xúc một thìa nhỏ.
Lúc này, Mục Tế Vân đột nhiên đẩy bát canh đến trước mặt em, “Uống nước canh trước đã.”
Sở Minh Minh không có thói quen uống canh trước khi ăn cơm, nhưng trước mặt là Mục Tế Vân, em luôn có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ đối với người này, vì em với Sở Chiêu Chiêu giống nhau, đều rất sợ giáo viên.
Nghĩ thế, Sở Minh Minh chỉ đành đánh mắt nhìn vào bát canh, sau khi nếm thử một thìa, em mới phát hiện ra canh thật sự rất ngon, liền uống liên tục hết bát canh của mình.
Trong lúc em đang hăng hái uống canh, Mục Tế Vân đã kéo bát cơm chiên Dương Châu của em qua, vừa với tay lấy một đôi đũa sạch vừa nói, “Em vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, kén chọn là không tốt.”
Nói thì nói vậy nhưng đôi đũa của anh lại bắt đầu gắp từng hạt đậu xanh ra.
Động tác trên tay Sở Chiêu Chiêu sững lại, cô cứ như vậy nhìn Mục Tế Vân. Anh đang cúi đầu, những ngón tay thon dài kẹp lấy đôi đũa, tỉ mỉ gắp từng hạt đậu xanh, dáng vẻ nghiêm túc không khác gì lúc anh làm việc.
Vài phút sau, Mục Tế Vân nhặt hết đậu xanh, thuận tay đẩy bát cơm về, cũng đối mắt với ánh nhìn của Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu vội vàng cúi đầu, gắp một miếng thịt bò đút vào miệng.
Sở Minh Minh nhìn bát cơm chiên không có lấy một hạt đậu xanh nào mà có chút thụ sủng nhược kinh*, lại không dám động thìa.
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được cưng chiều mà sinh ra lo sợ.
Sở Chiêu Chiêu nhắc: “Mau cảm ơn đi.”
Đuôi mắt mang theo ý cười, Sở Minh Minh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”