- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 52.3
Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 52.3
Hai tuần trôi nhanh như một cái chớp mắt, Sở Chiêu Chiêu ở trong nhà sắp xếp hành lý, Mục Tế Vân ở một bên đợi.
“Em chỉ mang một ít đồ vậy thôi à?” Mục Tế Vân nhìn cái túi nhỏ Sở Chiêu Chiêu đang xách trên tay, hỏi, “Còn không nhiều bằng đồ anh mang theo mỗi khi ra khỏi nhà.”
“Em không ăn diện như anh đâu.” Sở Chiêu Chiêu cười nói, “Mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa thay đồ là được, hơn nữa bố còn dặn em phải mang theo quà quê lên, em sợ đến lúc đó không xách không nổi.
“Em có vẻ rất vui.” Mục Tế Vân nói, “Em cũng nhớ quê à?”
“Một chút.” Sở Chiêu Chiêu vừa kiểm qua van bình nóng lạnh, vừa nói, “Với lại rất lâu rồi em chưa đi du lịch nên lần này có hơi phấn khích.”
Mục Tế Vân nhìn cô đóng kỹ cửa van, lẽo đẽo theo cô đi ra ngoài, “Đợi em trở về, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Sở Chiêu Chiêu bỗng do dự, “Vậy…. vậy đừng đi đâu xa quá, em không xin nghỉ phép dài ngày được đâu.”
Mục Tế Vân xoa đầu cô, “Cuồng công việc.”
Trước tiên hai người lái xe đến bến xe, mẹ Sở vừa đi ra, đang đứng ở cửa lớn nhìn xung quanh.
Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân đi về hướng bà, chưa đợi cô nói gì, Mục Tế Vân đã đưa tay ra, “Cô à, để cháu xách túi cho.”
Mẹ Sở ngẩn người nhìn anh, “Không, không cần đâu….”
“Mẹ.” Sở Chiêu Chiêu giới thiệu, “Đây là….thầy Mục.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ dần: “Bạn trai con.”
“Ồ ồ, xin chào, chào thầy.” Mẹ Sở thấy Mục Tế Vân một thân quần áo cao cấp, khí chất xuất chúng, trong lòng dần sinh ra cảm giác mặc cảm, tự ti, cũng không biết nên chào hỏi thế nào.
“Cháu chào cô.” Anh lặp lại lần nữa, “Để cháu xách túi giúp cô.”
Mẹ Sở tự thấy ngại, Sở Chiêu Chiêu cũng nói: “Không cần không cần, túi cũng không nặng.”
Mục Tế Vân trực tiếp lấy chiếc túi từ tay mẹ Sở, dẫn hai người đi đến bãi đỗ xe, “Cô không cần khách sáo với cháu đâu.”
Sau khi lên xe, Sở Chiêu Chiêu phát hiện ghế sau còn có thêm một chiếc vali nhỏ, liền hỏi: “Thầy Mục, anh phải đi đâu à?”
“Ừm.” Mục Tế Vân nói, “Anh đi công tác.”
“Ồ…. Lần này anh đi một mình à?”
“Ừ.”
Trên đường đến ga tàu, mẹ Sở ngồi ở hàng ghế sau, hai tay đặt trên đầu gối cũng không nhịn được mà xoa xoa sờ sờ hai cái.
Là ghế da thật, cửa kính cũng sáng choang, hết thảy bầu không khí này khiến mẹ Sở có chút hồi hộp lẫn căng thẳng.
Rất nhanh xe đã đến ga tàu, Mục Tế Vân xuống xe trước, mở cửa cho mẹ Sở.
Mẹ Sở xuống xe, liên tục cảm ơn còn muốn lấy lại chiếc túi từ tay Mục Tế Vân.
“Cứ để cháu cầm cho.” Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, “Cũng sắp tới giờ rồi, phải vào thôi.”
Anh xách mỗi tay mỗi túi, dẫn mẹ con Sở Chiêu Chiêu đi vào nhà ga.
“Vậy em lên tàu đây.” Sở Chiêu Chiêu nhận túi từ tay anh, “Anh về sớm đi.”
Mục Tế Vân gật đầu nhưng không rời đi, anh đưa mắt nhìn theo mẹ con Sở Chiêu Chiêu lên tàu, khi bóng đã khuất mới quay người đi.
Anh lái xe vô cùng nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới sân bay.
Kỳ Hồng đứng ở sảnh sân bay chờ anh, thấy anh thong dong đi đến thì bất mãn cằn nhằn: “Đến muộn thêm một chút là lỡ chuyến bay rồi.”
Mục Tế Vân theo bà đi đến quầy check in, vừa đi vừa nói: “Con tiễn Sở Chiêu Chiêu ra sân ga.”
Kỳ Hồng: “….”
Kỳ Hồng tuy rất khó chịu, nhưng cũng không nói ra. Trong lòng bà lúc này có một chuyện còn quan trọng hơn, nào có tâm trạng mà quan tâm đến chuyện của Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân.
Chính là vào ba ngày trước, Mục Tế Vân nhận được một tin tức, tin tức về tung tích của em gái, em ấy rất có khả năng đang ở một trấn nhỏ vùng Tây Nam.
Mục Tế Vân lục tìm cái trấn nhỏ đó trên bản đồ, quả thật vô cùng hẻo lánh.
Đồng thời, anh còn phát hiện ra “huyện Tử Lĩnh” cũng nằm ngay bên cạnh cái trấn nhỏ ấy.
Lúc xem bản đồ, có một khắc anh đã rất vui vẻ, nghĩ có thể cùng đi với Sở Chiêu Chiêu.
Nhưng ngay sau đó, anh lại nguội lạnh.
Kỳ Hồng nhất quyết muốn đi cùng anh, vậy nên anh không thể đồng hành cùng Sở Chiêu Chiêu được. Ít nhất là cho đến thời điểm này, hai người họ không hợp nhau cho lắm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 52.3