Đây là lần đầu tiên Lâm Phong thấy uể oải như vậy, chính là cuộc sống một tháng ở trong rừng rậm, hôm nay hắn mới như vậy, không đến hai canh giờ nó đã gϊếŧ chết hơn một ngàn con Sa lang và còn một con Lang Vương, hoàn toàn kiệt sức.
Một tháng qua, đây là giấc ngủ ngon nhất của Lâm Phong, thậm chí hắn còn mơ về cuộc sống vui sướиɠ thời nhỏ ở Lâm phủ, nhìn thấy mẫu thân yêu thương mình nhất, ăn những đồ ngon do chính tay mẫu thân làm ra. Tựa như một giấc mộng tầm thường của quá khứ.
“Phong nhi, dậy mau, đừng ngủ lười nữa, nếm thử canh quế hoa mẹ làm cho con”
Vừa nghe thấy tiếng của mẫu thân phát ra, Lâm Phong nhè nhẹ thở dài, con mắt mông lung, sự ủ rũ khi vừa tỉnh dậy bị xua đi.
Lâm Phong xoa xoa con mắt đột nhiên bất động, lúc này Lâm Phong tỉnh hoàn toàn, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đây là đâu? Là sa mạc nơi hắn chiến đấu cuối cùng. Rõ ràng đây chính là phòng ngủ của chính hắn mà, ngồi ở đầu giường đương nhiên vừa rồi là trong mộng, mẹ của nó.
“Đồ ngốc, lại còn bướng bỉnh nữa, trước tiên là phải nhanh uống đã. Uống hết rồi rời khỏi giường, đây là canh quế hoa!” Tay của mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lâm Phong, Lâm Phong đờ đẫn tiếp nhận, từ từ uống canh quế hoa, tất cả đây đều có vẻ là chân thật, ngay cả trong miệng đều mang theo hương vị ngọt ngào của mùi quế hoa.
“Mẹ, con không cần phải đi theo cha tiếp nhận cuộc thủ thách nữa phải không?”
Rốt cục Lâm Phong cũng phát ra câu nói, mê hoặc hỏi mẫu thân, hắn có thể nhớ rất rõ ràng cuối cùng nhờ vào uy lực của thiết côn hắn mới có thế gϊếŧ chết Lang Vương. Sau khi gϊếŧ chết thì hắn mệt quá và ngủ thϊếp đi.
“Thử thách gia tộc cái gì?”Phản ứng của mẫu thân càng làm Lâm Phong thấy kỳ cục, tay của mẫu thân sờ sờ trán của hắn rồi lại sờ trán của chính mình, mỉm cười nói “Có phải con vẫn chưa tỉnh mộng, cha con cho con đi tiếp nhận thử thách cái gì? Con quên rồi à, ngày hôm qua con với đại ca của con mới từ kinh thành về đến, nhìn con lần này thật là điên rồi!”.
“Kinh thành, đại ca?”
Lâm phong tựa hồ nhớ tới cái gì, nhưng nghĩ tới rồi lại không được. Hình như trong trí nhớ của hắn thật sự là có đi theo đại ca còn có cả chị dâu mới cùng đi tới kinh thành, sau đó theo như lời mẫu thân ngày hôm qua vừa mới quay về.
“Chẳng lẽ trước đó chỉ là giấc mộng?” Lâm Phong ngồi dậy, không dám tin tưởng nhìn xung quanh căn phòng, nếu như vậy thật là lời nói trong mộng, vậy đúng là mơ cũng là thật rồi.
“Phong nhi, con sao rồi, đừng doạ mẹ nha con!” Lâm Phong bị mẹ ôm vào l*иg ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mẹ, nghe thấy nhịp đập khẩn trương của con tim, trên mặt Lâm Phong từ từ rơi xuống hai dòng nước mắt.
“Mẹ, con không sao, mẹ không phải lo lắng!” Lặng lẽ lau nước mắt, Lâm Phong cười với mẫu thân nói, đồng thời uống hết bát canh quế hoa, ranh mãnh mặc quần áo nhảy xuống giường.
“Đứa trẻ này, con có ý doạ mẹ!” Mẫu thân trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái, nhưng với Lâm Phong thì bà đã yên tâm nhiều rồi, để nha hoàn bên mình thu thập đồ Lâm Phong ăn xong rồi lập tức mang theo các nàng đi ra bên ngoài. Cả phòng lúc này chỉ còn lại một mình Lâm Phong.
“Chẳng lẽ thật là mộng!”
Cảm nhận được sự vật trước mắt đều là thật, trí nhớ về kinh thành vẫn thật là mơ hồ, dần dần ngay cả chính Lâm Phong cũng tin cuộc sống một tháng trong rừng rậm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Là mơ thì tốt rồi, Lâm Phong lắc lắc đầu cười, đã từng ít nhiều lần Lâm Phong cầu mong đó chí là một giấc mộng, nhưng biến thành mộng của sự việc thật chính bản thân Lâm Phong cũng không thể tiếp nhận được.
Lâm Phong sửa sang lại quần áo trên người, vừa rồi mặc qua nhanh quá não cảm giác có cái gì đó đính trên mình, sau khi dơ tay về sau lưng Lâm Phong đột nhiên dừng lại ở đó, không dám tin bên hông mình lộ ra một cái gì đó, mặt trên cơ thể bởi vì có chút biến hoá tâm tình mà run rẩy.
Thiết côn, thứ đã đi theo hắn sinh tử, cuối cùng đã giúp hắn gϊếŧ chết Lang Vương màu bạc, hiển nhiên xuất hiện trên tay của hắn, màu đỏ sẫm của mặt thiết côn là do Lâm Phong đã gϊếŧ chết khá nhiều Sa lang, vẫn còn lưu lại vết tích, Lâm Phong thậm trí vẫn ngử thấy mùi tanh của máu.
“Không, tới cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Thiết côn hiện ra đã nói cho Lâm Phong biết rồi, đấy không phải là ác mộng, vừa rồi, bây giờ, còn có nơi này phòng ngủ của chính mình, tất cả đều nói cho Lâm Phong biết, với kinh nghiệm của hắn thì đúng là một cơn ác mộng.
Lâm Phong cảm giác đầu của chính mình như sắp bị nổ tung ra, vậy còn với thiết côn, thứ đã từng trợ giúp chính mình bị Lâm Phong thẳng tay ném ra xa. Nhưng thiết côn rơi xuống đất lại nhắc nhở Lâm Phong là nó có tồn tại.
Trong tiềm thức, Lâm Phong tình nguyện tin rằng trước mặt đều là sự thật, thử thách gia tộc là cái gì, sa mạc Lang Vương ngân sắc là cái gì, những cái đó chỉ là một cơn ác mộng của hắn mà thôi. Lâm Phong càng nghĩ như vậy đầu óc hắn lại càng thêm đau khổ. Hình ảnh lúc trước lần đầu tiên được thiết côn cùng hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Mười ngày trước, vẫn là ở trong rừng rậm
Thời gian đó của Lâm Phong, với cha, với Lâm Thành, đúng là thời gian oán niệm cực mạnh trong lòng hơn nữa, vũ khí của hắn ba ngày trước thì đã hoàn toàn hỏng. Lâm Phong từng tràn đầy hi vọng cầu xin Lâm Thành cho hắn vũ khí nhưng lại bị Lâm Thành mắng một trận. Sau đó Lâm Thành cho hắn liên tục ba ngày dùng tay không đối phó với một đám thú dữ. Ba ngày không có vũ khí là thời gian Lâm Phong bị thương nhiều nhất.
Tối hôm đó, trong khi Lâm Thành rời đi về phía cha hắn báo cáo tình huống Lâm Phong lần đầu tiên khóc. Hai mươi ngày ủy khuất, tại một đêm trong nháy mắt đã bộc phát
Lâm Phong chỉ mới 10 tuổi, nó có thể kiên trì ở trong hoàn cảnh đó suốt hai mươi ngày đã là quá tốt rồi. Lâm Thành không ngừng than thở trước mặt Lâm Chính Vân.
Trong đêm khuya, Lâm Phong khóc mệt rồi, nước mắt cũng đã cạn khô, yên lặng ngồi bên sơn động, ngẩng đầu nhìn bầu trời giữa rừng rậm lá cây, nhớ lại hạnh phúc ngày trước, cuộc sống vui sướиɠ, nhớ lại vẻ thân ái của mẹ mình, đại ca, nhị ca đều là người thân.
Ngẩng đầu nhìn trời Lâm Phong đột nhiên phát hiện một đạo bạch quang từ trên thẳng xuống phía dưới, bên cạnh không xa có một sơn động, đợi lúc Lâm Phong đi qua xem, mới phát hiện cây thiết côn.
Đang phát sầu vi không có vũ khí, Lâm Phong không có ghét bỏ nó, thấy thiết côn mừng rỡ chộp vào trong tay. Nhưng hắn không ngờ thiết côn lại nóng như vậy, một chút mà tay hắn đã bị thương rồi, miệng viết thương của Lâm Phong chảy máu, cũng thấm ướt thiết côn trước mặt.
Nhất thời Lâm Phong không cảm thấy đau đớn cánh tay, ngược lại, lại cảm thấy mình với thiết côn lúc đó có một loại huyết mạch tương thông (máu và kinh mạch của Lâm Phong nối liền với thiết côn) cảm ứng thần kỳ. Hắn cảm giác được, thiết côn như muốn nói điều gì với hắn, nhưng lại không cảm nhận được điều thiết côn muốn nói với hắn.
Về sau, có thiết côn Lâm Phong đối mặt với thú dữ so với trước đây dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Lâm Phong không dám biểu hiện ra, Lâm Phong trong lòng hiểu rất rõ, một khi để Lâm Thành biết hắn đã thay đổi rồi, thì sẽ để cho đối thủ của hắn càng khó khăn hơn.
Mấy ngày sau. rốt cục Lâm Phong cũng hiểu được thiết côn muốn nói với hắn điều gì, một khắc trong lòng Lâm Phong lạnh như băng xuất hiện một lò lửa, để cho hắn cảm thấy ấm áp toàn cơ thể. Bởi vì Lâm Phong cảm nhận được là thiết côn đối với hắn rất tốt, quan tâm hắn.
Lại qua mấy ngày, Lâm Phong cũng biết thiết côn này kỳ thật là không đơn giản, ít nhất một lần trong lúc nguy hiển, đột nhiên thiết côn lôi kéo Lâm Phong, cứu Lâm Phong một mạng, hơn nữa thiết côn sau khi cứu mạng Lâm Phong còn có một cổ nhiệt từ trong thiết côn chảy vào cơ thể của Lâm Phong.
Cổ nhiệt lưu này không chỉ cứu mạng của Lâm Phong mà còn cải tạo thân thể của Lâm Phong. Nguy hiểm qua đi Lâm Phong cảm giác được sức lực của mình và tốc độ cao hơn. So với lúc đầu cao hơn rất nhiều. Sau này Lâm Phong đối mặt với Thiết Giáp long tám chân xuất hiện tốc độ cổ khí lưu trên người, kỳ thực đều là công lao của thân thể sau khi cải tạo.
Sau này, Lâm Phong không có đem thiết côn làm một kiện vũ khí thuần tuý, Không quản làm cái gì Lâm Phong cũng đều mang theo nó, Lâm Phong cảm thấy mình không thể vắng thiết côn bên cạnh, hắn có một người bạn mà người khác không biết.
Nhưng bây giờ người bạn của hắn bị ném xuống mặt đất, con mắt không rời khỏi thiết côn, Lâm Phong trong lòng tự nhiên có một cảm giác tan nát cõi lòng.
Bắc bình núi non, Lâm Phong tiến vào sơn miếu dưới đất.
Một mảng tối om trong hư không, trong sơn miếu Phật tượng lẳng lặng ngồi bên trong. Thân thể của Lâm Phong ở trước mặt nằm thẳng trong hư không. Có thể nhìn thấy trên mặt của Lâm Phong một hồi kinh ngạc, một hồi mỉm cười, còn bây giờ trên mặt hắn chảy ra nước mắt. Mặt khác Phật tượng cũng không phát hiện ra, Lâm Phong ôm thiết côn trong l*иg ngực có chút nóng lên.
Sau khi vứt bỏ thiết côn, cảm giác tan nát cõi lòng để cho Lâm Phong chảy ra nước mắt, Lâm Phong lặng lẽ nhặt thiết côn lên, ôm vào trước ngực, đứng ở đó không nhúc nhích.
Thân thể của Lâm Phong từ từ biến thành trong suốt, đồng thời nằm trong hư không Lâm Phong cũng từ từ xuống dưới bên cạnh của Phật tượng, trang nghiêm cũng biến thành khuôn mặt tươi cười.
Đột nhiên của phòng của Lâm Phong bị mở ra, cha của hắn, mẹ, và 3 ca ca đều bước vào, đặc biệt là mẹ của Lâm Phong, vừa khóc vừa kêu tên của Lâm Phong, nhào vào ôm thân thể của Lâm Phong không dừng lại được,
“Mẹ... ta kêu người một tiếng mẹ, mặc dù ta biết, tất cả đều không là thật, nhưng ta thật sự cảm tạ ngài, cảm tạ ngài, mẹ… con phải đi rồi, con còn có sứ mạng của con!”
Lâm Phong khẩn trương ôm thiết côn, mỉm cười với ‘mẫu thân’ trước mặt nói, sau khi nhìn thoáng qua mọi người cha và 3 ca ca, khe khẽ nhắm con mắt lại, mọi việc tất cả trước mắt mới thật là mộng.
Rốt cục, than thể của Lâm Phong hoàn toàn trong suốt, cha mẹ và 3 ca ca cũng đều biến mất, Lâm Phong lại mở mắt ra, trước mặt chỉ có Phật tượng
Phật tượng vẫn nhìn Lâm Phong đột nhiên cười to “Ha..ha… tốt lắm, cuộc thử thách của người đã qua rồi, nhiều năm qua, người thành công vượt qua cuộc thử thách nhanh như vậy ngươi là người thứ nhất!”