“ Khải bẩm môn chủ! Có hai nguời không có mắt đến Huyền Kiếm Môn ta gây chuyện, xin môn chủ định đaọt. Tuý – Lộ - Võng” Ngưoi thủ vệ bị Lâm Phong hù chạy huớng về phía một nam nhân trung niên thân hình tráng kiện , khuôn mtặ lạnh lùng khom nguời nói.
Nguời nam nhân trung niên bị thủ vệ xưng là môn chủ chính là Huyền Kiếm Môn môn chủ - Hà Đình.
Hà Đình là một nguời tu chân Xuất Thần trung kỳ, ở trên Cổ Lam thành cũng coi như là cao thủ số một, bình thuờng muốn ở Cổ Lam thành tìm một đối thủ không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ không ngờ có nguời dám tự tìm đến, Hà Đình lạnh nhạt cuời:” Khâu Nghĩa, ngưoi hoảng cái gì? Bọn họ có bộ dạng gì? Ba đầu sáu tay sao? Có thể đem ngưoi hù doạ thành bộ dạng con gấu này!”
Khâu Nghĩa ngây cả ngừoi, vội vàng nói:”Môn chủ dạy rất đúng, đệ tử thất thố. Nhưng môn chủ, nhất định nguơi phải thật tốt giáo huấn giáo huấn hai tiêu tử đáng ghét đó, bọn họ hoàn toàn không có đem Huyền Kiếm Môn ta để trong mắt.”
“ Không cần ngưoi nói ta cũng sẽ, rất lâu không có động qua thủ rồi, hôm nay sẽ tiếp bọn họ mấy chiêu, ha ha ha!” Hà Đình lớn tiếng cuời.
Lâm Phong đứng trứoc cửa Huyền Kiếm Môn một hồi, nhưng vẫn không thấy có nguời đi ra, những thủ vệ khác ở trứoc cửa cũng đầy đề phòng nhìn chằm chằm cử động của Lâm Phong và Lâm Diệp. Giống như thầy trò Lâm Phong một khi có khác thuờng gì thì liền ra tay, Lâm Phong buồn cuời nhìn lấy mấy đứa thủ vệ quá hồi hộp kia.
Lúc này Lâm Diệp truyền âm nói với Lâm Phong:” Phong nhi, không nên gấp gáp, môn chủ Huyền Kiếm Môn nhất định sẽ ra tới, lúc trứoc vi sư giao thủ với hắn cũng là như thế. Huyền Kiếm Môn môn chủ tên là Hà Đình, là một cao thủ tu luyện nội kiêm ngoại, chờ một hồi Phong nhi ngưoi và hắn đối chiến nhất định phải cẩn thận phòng bị, tránh bị tổn hại.”
Lâm Phong khẽ gật gật đầu, sau đó truyền âm nói:” Yên tâm đi sư phụ, đồ nhi sẽ toàn lực làm, đối với bất cứ đối thủ nào đồ nhi cũng không lơ là khinh địch.”
Lâm Diệp hài lòng nhìn Lâm Phong, lúc này từ nội bộ Huyền Kiếm Môn truyền ra một âm thanh:” Là ai dám ở Huyền Kiếm Môn của ta gây hấn sinh sự, không muốn sống sao?”
Lâm Phong nhìn về phía cửa Huyền Kiếm Môn, Lâm Diệp vẻ mặt đầy tức giận đứng ngay trứoc mặt nơi Lâm Phong đứng, say lưng Hà Đình có một đoàn đệ tử Huyền Kiếm Môn đông nghịt. Lâm Phong liếc nhìn Lâm Diệp một cái, trong ánh mắt cổ vũ của Lâm Diệp thì Lâm Phong chuyển huớng về phía Hà Đình ngạc nghễ nói:” Nghe nói môn chủ Hà Đình của Huyền Kiếm Môn là một cao thủ rất lợi hại, không biết các hạ có phải chính là Hà Đình không?”
Hà Đình dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Lâm Phong một cái, giuơng giọng nói:”Ta chính là Hà Đình, ngưoi là nguời gì?”
Lâm Phong trầm giọng nói:” Ta là một nguời vô danh, hôm nay ta đến nơi quý giá này đây là muốn luận bàn một chút vô kĩ với Hà môn chủ, Hà môn chủ ý của ngưoi thế nào?”
“ Ha ha ha! Tiểu bối vô danh! Ngưoi muốn tự tìm đuờng chết ta sẽ tiễn ngưoi, nhưng ta nhắc nhơ nguơi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tránh chờ một hồi bị ta đánh đến không ra dạng gì mới xin khoan dung thì đã trễ!” Hà Đình cuồng cuời nói.
“ Trên truờng tỉ võ, chết thuơng là không thể tránh, nếu ta đã dám đến tìm Hà môn chủ, thì cũng sẽ không e ngại bị thuơng hoặc là bại vong!” Lâm Phong cũng lạnh nhạt nói.
“ Vậy thì không thể tốt hơn, nguời bạn này là?” Hà Đình nhìn về phía Lâm Diệp bên cạnh Lâm Phong, nếu như nói thực lực của Lâm Phong Hà Đình có thể nhìn ra đại khái, vậy còn Lâm Diệp thì Hà Đình hoàn toàn không thể nhìn thấu. Trong lòng Hà Đình thì Lâm Diệp là một cao thủ không biết chi tiết, không thể không khiến Hà Đình có chút phòng bị.
Lúc này Lâm Diệp giống như biết trong lòng Hà Đình nghĩ giống như thế, chắp tay nói với Hà Đình:” Tại hạ là đến xem cuộc chiến, tuyệt đối sẽ không nhúng tay, xin Hà môn chủ yên tâm.”
“ Vậy thì tốt, hy vọng ngưoi có thể tuân thủ lời hứa của ngưoi.” Hà Đình thấp giọng nói.
“ Chúng ta đi truờng tỉ võ so đấu thế nào?” Lâm Phong hỏi.
Hà Đình lại khoác tay nói:” Không cần đi truởng tỉ bõ, ở truờng diễn võ của Huyền Kiếm Môn ta là đựoc.”
“ Tốt, vậy theo lời nói của môn chủ, cuộc ti võ sẽ tiến hành ở truờng diễn võ của quý môn.” Lâm Phong khẽ cuời nói.
××××××
Thiên Hàn Sơn đã nguơi đi ‘ Sơn ‘ trống, nguời tu chân vốn tụ tập ở chỗ này, cũng đều là sau khi do nghe đựoc tin tức Ma Thần Điện bị Tiêu Dao cung nắm trong tay mà tràn huớng về Vô Cực thành.
Nhưng bây giờ ở trên Thiên Hàn Sơn vẫn có một nguời đang ‘ chậm rãi ‘ đi lại huớng lên trên núi, chỉ là cái gọi là chậm rãi lại là tốc độ còn nhanh hơn so với rất nhiều nguời tu chân chạy như điên!”
Trên nguời này mặc bộ quần áo trắng, oai phong di chuyển theo guío lại phiêu dật. khi nguời áo trắng này sắp đi đến một suờn núi của Thiên Hàn Sơn, trứoc mặt hắn đột nhiên xuất hiện hai nguời đại hán cao to tuớng mạo giống nhau.
Không sai, hai nguời này chính là huynh đệ Thiên Tàn và Thiên Khuyết trong Thất Huyền Thiên của Tiêu Dao cung.
Sau khi Thiên Tàn và Thiên Khuyết nhìn thấy nguời áo trằng sắc mặt thay đổi lớn, nhưng rất may phản ứng của hai huynh đệ Thiên Tàn và Thiên Khuyết không chậm, vội vàng khom nguời nói:” Thuộc hạ ra mắt Điện chủ.”
Ngường mà cho Thiền Tàn và Thiên Khuyết xưng là điện chủ chính là Thiền Tuyệt đi ngăn cản Lâm Diệp, sở dĩ Thiên Tàn Thiên Khuyết xưng Thiên Tuyệt là điện chủ, chính bởi vì Thiên Tuyệt ngoài là người một trong Thất Huyền Thiên ra, còn có một thân phận là điện chủ Tự Tại điện ở Tiêu Dao cung.
Tiêu Dao cung có hai đại điện, phân biệt là Tiêu Dao điện và Tự Tại điện.
Điện chủ Tiêu Dao điện là một vị cao khác của Thất Huyền Thiên – Thiên Diệt.
Cái gọi là Tiêu Dao Thất Huyền Thiên chính là bảy người mạnh nhất ngoài Tiêu Dao cung cung chủ Tiêu Dao vương ra.
Tên của bọn họ phân biệt là: Tu vị cao nhất là Thiên Tuyệt, hành tung mờ ảo không định là Thiên Diệt, lãnh khốc vô tình là Thiên Kiêu, còn có đàn bà duy nhất trong Thất Huyền Thiên - - Thiên Nhược. Lại chính là huynh đệ song sinh Thiên Tàn và Thiên Khuyết có công lực thấp nhấp, nhưng lại Thiên Đồ rất có mưu kế.
Thiên Tuyệt là một người quái gở, cho nên hắn không có thông qua ngọc giản truyền tin để hiểu rõ hướng đi của Lâm Diệp. Chỉ là tự ý đi tới Thiên Hàn Sơn mà thầy trò Lat Diệp đi qua, lúc nàylại gặp Thiên Tàn và Thiên Khuyết đang tung ra tin tức.
Thấy Thiên Tàn Thiên Khuyết thi lễ với bản thân, Thiên Tuyệt lạnh lùng nói:” Hai người có biết hiện giờ Lâm Diệp đang ở nơi nào?”
Thiên Tàn vội vàng nói:” Khởi bẩm điện chủ, thầy trò Lâm Diệp nhóm hai người đã đei Cổ Lam thành, thuộc hạ vẫn luôn có phái người theo dõi.”
Thiên Tuyệt trầm tư một hồi, thấp giọng nói:” Tốt, các ngươi lui ra.” Nói xong bản thân xoay người đi hướng xuống núi.
Thiên Tàn và Thiên Khuyết cũng cáo lui xoay người rời khỏi. Sau khi Thiên Tuyệt đi xa, Thiên Khuyết hỏi Thiên Tàn:” Đại ca, Thiên Tuyệt điện chủ đến đây làm cái gì? Tại sao cung chủ không có thông báo cho chúng ta là Thiên Tuyệt điện chủ đến Thiên Hàn Sơn?”
Thiên Tàn trầm ngâm nói:” Có thể là có chuyện quan trọng cung chủ phải cho Thiên Tuyệt điện chủ làm, từ điện chủ cần lấy tin tức Lâm Diệp mà xem, hẳn là cung chủ cần đi ngăn trở hoặc chặn gϊếŧ Lâm Diệp.”
“ Có Thiên Tuyệt điện chủ ra tay, cho dù là mạnh như Lâm Diệp cũng chết khôing nghi ngờ a! Ha ha ha!” Thiên Khuyết hí hửng cười nói.
Thiên Tàn bất đắc dĩ nhìn đệ đệ ngu xuẩn của bản thân trầm giọng nói:” Lâm Diệp không phải là một người tốt để đối phó, điểm này cũng có thể thấy được cung chủ cho Thiên Tuyệt điện chủ ra tay, nhưng ta nghĩ Thiên Tuyệt điện chủ không nhất định sẽ ra tay gϊếŧ chết Lâm Diệp, có thể chỉ là ngăn trở.”
“ Việc này cũng không phải là thuộc hạ cúng ta nghĩ tới, sau này đừng nên nhắc đến chuyện này nữa biết không Thiên Khuyết?” Thiên Tàn nhìn Thiên Khuyết chăm chú nói.
Thiên Khuyết nhìn Thiên Tàn chăm chú như thế liền thấp giọng nói:’ Vâng, đại ca.”
××××××
Trường diễn võ Huyền Kiếm môn, lúc này có hơn trăm vị đệ tử Huyền Kiếm môn đang lẳng lặng đứng ở một bên, và vị trí ở giữa diễn võ trường có Lâm Phong và Hà Đình đứng.
Lâm Diệp đứng ở một bên trong lòng thầm nghĩ:” Hiên giờ Phong nhi với thực lực luyện Hồn trung kỳ muốn đánh bại Xuất Thần trung kỳ như Hà Đình quả thật không dễ dàng, nếu như tỉ võ không có phần thắng tuyệt đối thì mới có hiện ra hiệu quả của tu luyện, Phong nhi, cố gắng đánh đi, sư phụ có lòng tin với ngươi.”
Lâm Phong nghi nhìn lấy Hà Đình, chậm rãi từ bên hông rút ra người bạn già cây côn màu đen, thấy vũ khí của Lâm Phong không ngờ là một cây côn màu đen không nổi bật, các đệ tử của Huyền Kiếm môn ở bên cạnh xem cuộc chiến cười vang lên.
“ Người nhà quê đúng là người nhà quê, lấy cây côn hỏa thêu cũng dám đến khiêu chiến mô chủ, đúng là không biết sống chết!”
“ Đúng vậy! Muốn đánh bại môn chủ chúng ta, kiếp sau đi!”
Tiếng chế nhạo Lâm Phong lúc này nối tiếp dâng lên, căn bản Lâm Phong không có để ý người khác nói cái gì, bây giờ trong mắt Lâm Phong chỉ có sự tồn tại của đối thủ Hà Đình. Từ trên người Lâm Phong rất tự nhiên mà phát tán ra một luồng chiến ý cường liệt, khiến Hà Đình cũng chăm chú lên. Hà Đình không có nghĩ tới, vừa tồi Lâm Phong vẫn còn bình thường đột nhiên trong lúc này giống như biến một người khác, khí thế hoàn toàn không giống.
Xem ra tiểu tử trước mặt nhất định rất có thực lực, không nên quá khinh địch, Hà Đình lấy ra vũ khí của chính mình, một cây kiếm dài sắc bén dài ba thước, rộng ba chỉ.
Thượng phẩm vũ khí! Mắ của Lâm Phong nắm chặt một cái, Hà Đình cũng không phải là một người tu chân thông thường, nhưng Lâm Phong cũng không có hồi hộp bởi vì Hà Đình dùng thượng phẩm vũ khí, đối với người bạn già của bản thân, một trong tàn thiết côn của Ma Thần Khí Lâm Phong vẫn rất có lòng tin.
“ Tiểu tử, xem chiêu!” Hà Đình quát nói.
Trường kiếm trong tay ảo ra đạo đạo hàn quang, dày đặc nhanh chóng hướng Lâm Phong đâm tới, Lâm Phong không chút hoang mang lấy côn đánh đỡ.
“ Đinh đinh đinh!”
Tiếng tương kích thanh thúy của kiếm côn lúc trầm lúc bổng, Hà Đình lén lút kinh ngạc, không nghĩ tới cây côn màu đen của Lâm Phong nhìn vào bình thường không gì lạ, tính chất lại kiên cứng như thế, đến cả cây kiếm thượng phẩm vũ khí từng ngày cũng không thể làm tổn thương.
Lâm Phong cũng càng đánh càng thuận tay, giống hư sự ăn ý của người bạn già với bản thân càng lúc càng tốt, chỉ cần tâm ý có ý niệm chuyển động thì cây côn liền xuất hiện vị trí góc độ mà bản thân muốn. Cho dù là với nhanh đánh nhanh, tốc độ của cây côn màu đen Lâm Phong cũng không có chút thua kém gì so với kiếm dài trong tay Hà Đình.
Lâm Phong thấy tốc độ của Hà Đình giống như đã đến một cực hạn liền lớn tiếng quát:” Ở dưới đến ta trả kích, Hà môn chủ ngươi nên coi chừng!”
Vừa dứt lời, tốc độ của Lâm Phong chợt tăng lên, tốc độ nhanh hơn mấy lần so với vừa rồi đón đỡ công kích của Hà Đình. Chỉ thấy Lâm Phong xuất ra hơn mười đạo tàn ảnh, cây côn màu đen cũng hối hả công hướng Hà Đình. Đập, chẻ, đâm., quét, Lâm Phong đem cây côn màu đen vũ động như mưa gió không lọt, chỉ cần cây côn có thể dùng chiêu thức công kích Lâm Phong đều lấy ra sử dụng, trong khoảng thời gian Hà Đình né tránh rất là nhếch nhác.
Lúc này tiếng chế nhạo Lâm Phong vừa rồi của các đệ tử Huyền Kiếm môn đứng ở một bên xem cũng không còn, bọn họ không thế nào nghĩ tới, một cây côn màu đen bình thường, đến trong tay Lâm Phong lại bị sử dụng xuất thần nhập hóa như thế.
Lâm Diệp cũng rất vui mừng, đệ tử của bản thân càng lợi hại, làm sư phụ thì càng an ủi.
Lúc này Lâm Phong bắt đúng một cơ hội, hư hoảng bay nhanh quét một cái, sau đó khi Hà Đình tưởng là hư chiêu, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh đá Hà Đình một cái, Hà Đình bị Lâm Phong đá đến ngây người. Hà Đình không có nghĩ tới, không ngờ Lâm Phong lại xỏa trá như thế. Lúc trúng chiêu Hà Đình vẫn đang suy nghĩ, bản thâm một đời anh mình không nghĩ tới hôm nay sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.