Quyển 3 - Chương 110: Vạn Dặm Truy Địch

Một tháng sau, trên quần sơn liên miên bất tuyệt ở Vô Cực Tinh nam bộ, một mảnh biển mây bốc lên mang mang tuyên cổ không thay đổi, biển mây không có chỗ kỳ quái gì, chỉ là ở sau một đạo ánh sáng hiện qua, một lão già áo đen gầy gò vẻ mặt đầy âm trầm xuất hiện ở trên không biển mây, mà òn lăng không hư đứng.

Không có sai, lão già áo đen này chính là Đoan Mộc Khuất Sùng khiến Lâm Phong khổ sở tìm kiếm ba tháng mấy. Đoan Mộc Khuất Sùng hoàn toàn phục hồi tu vị chân thân không ẩn dấu hơi thở của bản thân, thoáng dò xét một cái, liền nhanh chóng bay đi hướng về phía Tây Nam.

Mục tiêu của Đoan Mộc Khuất Sùng trực tiếp chỉ hướng về phía Phiêu Diêu Thần Điện trong thiên ngoại ảo cảnh, Đoan Mộc Khuất Sùng sẽ đến tìm chính mình. Giống như gánh nặng vứt không ra vậy, Đoan Mộc Khuất Sùng nhận chuẩn Phong Văn.

Vô Cực Tinh bờ biển tây vực, Lâm Phong một đoàn ba người vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, lặng lẽ nhìn nước biển không ngừng vỗ vào đá ngầm bên bờ biển, đã hơn ba tháng, vẫn luôn không có truy tìm được chỉ sợ một chút ít hơi thở của hơi thở.

Lâm Phong nhìn Khảm Phổ thấp giọng nói:” Có phải là Đoan Mộc Khuất Sùng kia bị thương quá nặng, đã chết? Nếu không tại sao chúng ta tìm hơn ba tháng cũng không tìm thấy hắn?”

“ Tính có thể này có thể bài trừ ở ngoài, Đoan Mộc Khuất Sùng là tu vị gì? Cho dù là bị thương nặng đi nữa, chỉ cần không dồn hắn đến chỗ chết, với năng lực của hắn tuyệt đối có thể phục hồi qua.” Khảm Phổ nhàn nhạt nói.

Lâm Diệp vỗ nhẹ một cái bả vai của Lâm Phong nói:” Phong nhi, ngươi đừng quá nóng lòng, không phải là còn dư hai tháng mất thời gian sao? Chúng ta từ từ kiếm, nếu quả thật tìm không được Đoan Mộc Khuất Sùng kia, cũng chỉ có thể nói là thiên mệnh trời đặt. Dẫu sao chúng ta cố gắng qua, cũng sẽ không để lại tiếc nuối.”

Lâm Phong cảm kích nhìn sư phụ Lâm Diệp của chính mình, trầm giọng nói:” Sư phụ ngài nói đúng, là ta quá cố chấp, tùy hắn đi vậy! Ta thì không tin tưởng Đoan Mộc Khuất Sùng dám ở lúc ngày đó chúng ta Độ Kiếp xuất hiện, hắn dám đến, thì cho hắn có đến không có về!”

Khảm Phổ mới vừa tiếp lời của Lâm Phong, đột nhiên dừng lại một chút. Sau đó mừng rỡ nói:” Lâm Phong! Ngươi không cần chờ đợi đến hai tháng sau, hiện giờ chúng ta có thể đi tìm Đoan Mộc Khuất Sùng! Hắn đã xuất hiện, hiện giờ thì đang ở phía tây nam của Vô Cực Tinh.”

“ Quá tốt rồi! Đoan Mộc Khuất Sùng này giống như con rùa vậy rùa rút đầu lâu như vậy, giờ đây cũng cho là chịu lộ mặt, chúng ta đi lộ quy xác của hắn, cho hắn cũng không thể tránh né lần nữa!” Lâm Phong hưng phấn nói.

Thiên ngoai ảo cảnh, Phiêu Diêu Thần Điện.

Trải qua một ngày không ngừng bay vọt. Lúc này Đoan Mộc Khuất Sùng đứng ở bên ngoài của thiên ngoại ảo cảnh, cẩn thận nhìn trận pháp sắp xếp của thiên ngoại ảo cảnh.

Thiên ngoại ảo cảnh, danh tiếng ý nghĩa, chính là một tòa Thiên Nhiên Mê Trận mà ông trời tùy ý bày xuống. Tổ tiên Lăng gia sở dĩ lựa chọn đem Phiêu Diêu Thần Điện tạo lập ở trong thiên ngoại ảo cảnh, nguyên nhân chính là xem trúng bảo vệ của Mê Trận.

Phiêu Diêu Thần Điện mặc dù số người thưa thớt, nhưng lại có thể ngự lập ở Vô Cực Tinh hơn mười vạn năm không ngã, nguyên nhân khác ngoài đệ tử trong điện tu vị cao thâm ra, bảo vệ của Thiên Nhiên Mê Trận cũng là một nguyên tố vô cùng quan trọng.

Mặc dù tạo nghệ của Đoan Mộc Khuất Sùng trên trận pháp một đạo không là phải rất là tinh thuần, có thể tu luyện đến cảnh giới Cửu Chuyển Tu La Ma Vương, cho dù là không tinh thông trận pháp nữa. Cũng là có thể bày ra hoặc phá giải một số trận pháp.

Ở ngoài Phiêu Diêu Thần Điện của tòa Thiên Nhiên Mê Trận này, một số người tu chân thông thường chỉ cần đi nhầm vào trong, thì sẽ bị các loại ảo tượng trong Mê Trận mê hoặc, từ đó mà khó từ trong đó đi ra.

Đối với cao thủ giống như Đoan Mộc Khuất Sùng như vậy mà nói, cho dù không thể mạnh mẽ phá trận, với Tiên thức của bản thân cũng có thể cảm ứng ra con đường đi vào chính xác của trận pháp.

Sau khi không tiếng động tùy ý đi lại hơn mấy trăm lần. Đoan Mộc Khuất Sùng ở trước mắt, Phiêu Diêu Thần Điện xuất hiện đứng vẫn như trước.

Đi vào trong Phiêu Diêu Thần Điện, Tiên thức của Đoan Mộc Khuất Sùng đảo qua, liền rất nhanh tìm được vị trí chỗ của Phong Văn. Âm lạnh cười, truyền âm qua:” Phong Văn, lão phu có chuyện đến tìm người, mau đến gặp!”

Đoan Mộc Khuất Sùng vẫn chưa chờ Phong Văn trả lời, có một tiếng thấp trầm vang lên:” Ngươi là người gì? Cả gan dám xông vào Phiêu Diêu Thần Điện?”

Đoan Mộc Khuất Sùng nhìn hướng về bên trái phát ra âm thanh, một người áo đen che mặt đầu đội mặt nạ dữ tợn đứng ở trước mặt bản thân, Đoan Mộc Khuất Sùng lạnh cười nói:” Ta chỉ là một người qua đường, đến đây với quen biết của bản thân gặp mặt quy tựu.

“ Láo xược! Ngươi đem Phiêu Diêu Thần Điện ta là khách sạn sao? Cho người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Hôm nay cho ngươi đến được đi không được!” Người áo đen bịt măt quát lớn.

Nhưng khiến người áo đen không tưởng tượng được là. Vẫn chưa chờ bản thân lấy ra vũ khí công kích lão già áo đen trước mắt. Thân thể của bản thân thì đã không cử động, và tay của lão già áo đen gầy gò như củi đã xuyên thấu thân thể của chính mình!

Đoan Mộc Khuất Sùng đột nhiên rút ra đôi tay của chính mình. Thuận tiện hấp thu Nguyên Anh của người áo đen bịt mặt, căn bản giống như không có nhìn thấy người áo đen bịt mặt ngã xuống ở trước mắt vậy, lạnh lùng nói:” Người còn sót lại đều cùng nhau ra ngoài vậy! Dấu đầu lộ đuôi giống nhu con chuột nhát gan vậy, Phiêu Diêu Thần Điện không có thỉ vệ sao?”

Lúc này Phong Văn lập tức xuất hiện ở trước mặt Đoan Mộc Khuất Sùng, nhìn thấy thủ vệ ngã ở trên mặt đất, tức giận nói:” Đoan Mộc Khuất Sùng! Ngươi một lần nữa dây dưa với ta, hiện giờ lại là dám ở Phiêu Diêu Thần Điện hành hung gϊếŧ người! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Đoan Mộc Khuất Sùng lạnh nhạt cười nói:” Làm cái gì? Ngươi tưởng rằng núp ở Phiêu Diêu Thần Điện thì có thể thoát khỏi lão phu sao? Trước kia lão phu giúp ngươi nhiều chuyện lớn như vậy, ngươi một tiếng không rên thì bỏ đi thì muốn thôi như vậy, thiên hạ làm gì có chuyện lợi ích như thế?”

“ Lần này lão phu đến tìm ngươi không vì chuyện gì khác, chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta, sau này ta cam đoan sẽ khong đến dây dưa với ngươi nữa, nói thiệt cho ngươi biết, người bạn già Khảm Phổ của ngươi đã một lần nữa sống qua lại!”

Phong Văn kinh hãi nói:” Ngươi nói cái gì? Khảm Phổ sống lại!”

Thủ vệ nghe thấy tin tức càng mà đến càng ngày càng nhiều, đã có hơn mười người đem Đoan Mộc Khuất Sùng đám đám vây cầm lên, Lăng Mộng và Lăng Tiêu cũng đều đến nơi này.

Lời nói của Đoan Mộc Khuất Sùng đem đến chấn động quả thật rất lớn cho Phong Văn, Khảm Phổ ở hai vạn năm trước thì đã bị Đoan Mộc Khuất Sùng đánh lén gϊếŧ chết không ngờ đúng lại hồi sinh. Điều này có phải ý nghĩa lấy ở Vô Cực Tinh lại sắp khởi lên một trận gió tanh mưa máu?

Mục đích Đoan Mộc Khuất Sùng cho chính mình giúp đỡ hắn rất đơn giản, nếu Khảm Phổ đã hồi sinh, như vậy Ma Thần Khí Mâu Đao nhất định cũng theo Khảm Phổ xuất hiện mà lần nữa ra đời. Khảm Phổ duy nhất biết được bí mật của Vô Tự Thiên Thư, nhất định sẽ là kẻ địch đầu tiên của Đoan Mộc Khuất Sùng, hiện giờ Đoan Mộc Khuất Sùng đến tìm bản thân thì chính là muốn cho bản thân giúp hắn đạt thành mục đích.

Nếu như không đáp ứng Đoan Mộc Khuất Sùng, như vậy nhất định hắn sẽ thế tất ở Phiêu Diêu Thần Điện triển khai sát giới, an nguy của bản thân không quan trọng, nhưng Lăng Mộng thì thế nào? Phong Văn nghĩ tới quan hệ lợi hại vô cùng đau khổ, Phong Văn một đời cố chấp với quyền lực địa vị, vừa mới lĩnh ngộ được chính đế của sinh mệnh thì lại gặp phải thử nghiệm của vận mệnh, ông trời đúng là rất thích trêu cợt con người.

“ Được rồi! Ta đáp ứng ngươi, chúng ta đi vậy!” Phong Văn nhìn mắt của Đoan Mộc Khuất Sùng lạnh lùng nói.

“ Phong Văn! Ngươi muốn đi nơi đâu? Người này lại là ai?” Lăng Mộng hô.

Đôi mắt của Phong Văn bao hàm bất đắc dĩ nhìn Lăng Mộng, thấp giọng nói:” Mộng nhi, ta có chuyện vô cùng quan trọng phải đi làm, ngươi không cần lo lắng vì ta, rất nhanh thì sẽ quay trở về.”

Lăng Tiêu liếc nhìn Đoan Mộc Khuất Sùng một cái, trầm giọng nói:” Các hạ tại sao phải ở Phiêu Diêu Thần Điện ta gϊếŧ thủ vệ ta? Mong ngươi cho ta một cách nói hợp lý!”

“ Đại ca, ngươi không cần hỏi nhiều, ta làm như vậy cũng là vì nghĩ cho cả Phiêu Diêu Thần Điện, Mộng nhi thì nhờ ngươi chăm lo.” Phong Văn nói xong đầu cũng không quay về nhanh chóng rời khỏi Phiêu Diêu Thần Điện.

Đoan Mộc Khuất Sùng âm thầm cười, đồng dạng lắc mình biến mất ở chỗ cũ. Các thủ vệ vừa mới nhích người đi đuổi, Lăng Tiêu phất tay nói:” Các ngươi đều quay về, chuyện này không nên hỏi.”

Lăng Mộng bắt lấy Lăng Tiêu, vội vàng hỏi:” Đại ca! Phong Văn hắn làm sao vậy? Thế nào nói đi là đi, cũng không nói rõ ràng người kia là chuyện gì xảy ra, ngươi mau nói cho ta biết a!”

“ Mộng nhi, ngươi yên tâm được rồi, nếu Phong Văn nói hắn sẽ không có việc gì, vậy ngươi thì không cần qua lo lắng nữa, với thực lực của hắn, Vô Cực Tinh không có vài người có thể tổn thương được hắn.” Lăng Tiêu an ủi nói.

Sau khi đem Lăng Mộng đưa về, thân ảnh của Lăng Tiêu cũng nhanh chóng biến mất ở chỗ cũ, vội vàng đuổi hướng về phía Phong Văn đã xa xa rời khỏi Phiêu Diêu Thần Điện, Lăng Tiêu biết, người thần bí này đến tìm Phong Văn nhất định không đơn giản.

Tu vị của người mà bản thân đều không nhìn thấu không có mấy người, người thần bí này rất có khả năng chính là người Thiên giới Tiên Nhân kia mà bản thân phỏng đoán, trước đó Tuyệt Hồn Ấn là ở trong tay Phong Văn, ở trong trận kích chiến ngoài Ma Thần Điện lại bị Thanh Phong Minh Nguyệt đoạt đi, Phong Văn vẫn hiểm chút đoạn tiễn đi tính mạng.

Thanh Phong Minh Nguyệt bị gϊếŧ không lâu, người thần bí này thì đến tìm Phong Văn, có thể thấy các loại trùng hợp nhất định trong đó có chuyện gì dấu đi, Lăng Tiêu rất nhanh dùng linh thức tập trung hơi thở của Phong Văn, cấp tốc đuổi qua đi.

Và ở một bên khác, Lâm Phong một nhóm ba người cũng hướng về phía Đoan Mộc Khuất Sùng đuổi qua đi, Lâm Phong ba người tâm trạng hưng phấn mà lại tràn ngập có thể kết thúc trận truy đuổi này, hận không được lập tức thì có thể đem Đoan Mộc Khuất Sùng gϊếŧ chết tại nơi.

Hơi thở của Đoan Mộc Khuất Sùng càng ngày càng gần, khoảng cách đã không đến vạn dặm, gia tăng thêm tốc độ bay, Đoan Mộc Khuất Sùng một mặt cười lạnh xuất hiện ở trước mặt Lâm Phong ba người.

Khảm Phổ vừa mới nhìn thấy Đoan Mộc Khuất Sùng liền tức giận quát:” Rùa rút lâu như vậy, Đoan Mộc Khuất Sùng ngươi cuối cùng cũng chịu lộ mặt? Lần này cho dù thế nào ta cũng không cho người lần nữa chạy thoát dưới tay!”

Đoan Mộc Khuất Sùng không hoang mang nói:” Khảm Phổ ngươi đừng động thủ trước, ta cho ngươi dẫn đến một vị lão quen biết, ngươi nên như thế nào cảm kích ta a?”

“Khảm Phổ, vẫn còn nhớ ta không? Nhiều năm không có gặp qua mặt, có lẽ ngươi sớm đạ không nhớ ta là ai rồi?” Phong Văn thấp giọng nói.

Khảm Phổ nhìn vế phía Phong Văn, đột nhiên kinh ngạc nói:” Ngươi là Phong Văn! Ta làm sao có thể quên ngươi, lúc ta vẫn chưa phi thăng, chúng ta chính là bằng hữu chí giao không chuyện gì không nói a!”

Lâm Phong và Lâm Diệp cùng liếc nhìn lẫn nhau, từ trong mắt của đối phương đều nhìn thấ không hiểu, Khảm Phổ là tồn tại của cường hãn thế nào, lại là với Tiêu Dao Vương cung chủ ban đầu của Tiêu Dao cung là bằng hữu chí giao? Chênh lệch của đôi hảo hữu nào quá lớn chứ?

Lâm Phong không hiểu rất bình thường, đừng nói là Lâm Phong, cho dù là bất cứ một người nào không biết sự thật chân tướng mà xem, Khảm Phổ và Phong Văn đều không giống là hảo hữu chí giao. Không chỉ là chênh lệch trên thực lực, còn có chênh lệch trên tính cách của 2 người.

Tính cách Khảm Phổ thẳng thắn hào sảng, là một người thực lực cường hãn, nhân vật kiêu hùng làm người hào vạn xả thoát.