Quyển 3 - Chương 101: Mãn Thú Bổn Tôn

Trên mặt dữ tợn của Hình Khôn kia thần tình biến đổi, lập tức phi thân tiếp tục công kích hướng về phía Lâm Diệp, Lâm Diệp sơ sài ra quyền đón đỡ, với ngoại công nhập đạo, người tu chân ngoại công như Lâm Phong tu luyện đến loại cảnh giới cao nhất này, ở trên Vô Cực Tinh cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lâm Phong biết Lâm Diệp sở dĩ không có với diện mạo thật xuất hiện, chính là không muồn cho người khác bắt lấy nhược điểm của Lâm gia, từ mà gây bất lợi với Lâm gia. Nhìn thấy sư phụ Lâm Diệp có thể thành công đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ cuối, Lâm Phong phát ra từ nội tâm cảm thấy vui mừng cho Lâm Diệp.

Sư phụ không lo an nguy của chính mình, vứt bỏ tất cả mọi thứ đến trợ giúp ứng địch với bản thân, Lâm Phong đã không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung tâm trạng kích động lúc này của chính mình. Lâm Diệp đối với đệ tử này của chính mình vẫn luôn là khiến hắn không yên tâm, cái gọi là tình sâu ý nặng, Lâm Phong kiềm chế chính mình, một thương đâm xuyên qua thân thể của người tu chân từ phía sau đánh lén bản thân.

Phục Tịch mãi cho đến giờ đều không có ra qua tay, hắn đang quan sát xu hướng của Lâm Phong, Phục Tịch biết mục đích của bản thân rốt cuộc là ai, mặc dù rất muốn ra tay gϊếŧ chết người thần bí kia giúp đỡ Lâm Phong, Nhưng Phục Tịch lại lo lắng, Lâm Phong sẽ ở lúc bản thân ra tay đối phó với người thần bí lần nữa nhân cơ hội chãy thoát.

Nếu đã không có theo đúng nắm chắc, gϊếŧ người hoặc là giám sát hai người thì có thể lựa chọn một mà thôi, Phục Tịch mưu tính sâu xa đương nhiên sẽ không chọn gϊếŧ người, một khi Lâm Phong bỏ chạy, kế hoạch của chính mình thì sẽ hoàn toàn xáo trộn, như vậy muốn từ trên người Lâm Phong lấy được bí mật Vô Tự Thiên Thư thì chỉ có thể là nói nhảm.\

Lâm Phong ở giữa những người tu chân và người tu Yêu đến đuổi gϊếŧ bản thân qua lại như con thoi, dưới sự phối hợp hoàn hỏa với Chí Tôn phân thân, không có ai là địch hợp lại của Lâm Phong. Có một số người tương đối lợi hại một chút đều là hạng cáo già chi bối. Chỉ là ở một bên thỉnh thoảng lược trận mà thôi, căn bản không dám trực tiếp giao thủ với Lâm Phong, Lâm Phong cũng không có để ý động tác của những người này.

Một bên mặt khác, bởi vì đại bộ phận người đều bị Lâm Phong và Chí Tôn phân thân liên chế lại, thi chính là rất ít người đang xem cuộc chiến đấu giữa Hình Khôn và Lâm Diệp. Không có ai dám lên trước quấy rầy hai người bọn họ, bởi vì chỉ là lúc hai người bọn họ đang đánh đấu lan tràn ra cường liệt năng lượng dao động, thì đủ để đem nguòi thực lực không mạnh là thương tổn tại nơi.

“ Thình thịch”!” Thình thịch”!” Thình thịch”!

Hình Khôn đã không rõ ràng đây là lần thứ mấy công kích lẫn nhau với người thần bí trước mắt, vốn tưởng rằng bản thân thân thể thực lực của Hồng Hoang Mãn Thú, với lại lực vật lý công kích cường đại. Chỉ cần một chén trà thời gian hẳn là thì có thể đánh bại người thần bí này. Nhưng Hình Khôn không có nghĩ tới, người thần bí không chỉ tu vị cao thâm, ngoại công cũng là vô cùng kinh người.

Cùng bản thân cứng đối cứng công kích lẫn nhau nhiều lần như vậy, trên mặt người thần bí không chỉ không nhìn thấy vẻ mệt mỏi nào, với lại khí thế còn là càng đánh càng dũng mãnh.= = = càng khiến Hình Khôn cảm thấy khϊếp sợ, trình độ cường hãn của thân thể người thần bí đã đến tuyệt không ỏ dưới chính mình, thậm chí tình trạng còn mạnh hơn so với bản thân.

Bởi vì trong quá trình Hình Khôn với người thần bí cùng nhau công kích đón đỡ. Cánh tay bị người thần bí đánh đến đặc biệt đau đớn, Hình Khôn như thế không thể âm thầm kinh hãi? Đại khái mà nói, với thân thề Hồng Hoang Mãn Thú của Hình Khôn, cho dù là hình thái nửa bổn tôn, vũ khí dưới Tiên khí cũng là không làm thương tổn không được Hình Khôn.

Nhưng người thần bí ày lại là có thể dễ dàng liền đem bản thân ép tới chỉ là bị ép tự bảo vệ, mà không có lực đánh trả, trận đau từ trên cánh tay bản thân truyền đến càng ngày càng rõ ràng, Hình Khôn không biết bản thân vẫn có thể chống đỡ được bao lâu. Dưới tình trạng hiện giờ. Nếu như Hình Khôn không hiện ra bổn tôn. Là không thể chiến thắng người thần bí.

Chỉ là, Hình Khôn vẫn luôn đang do dự, một khi hiện ra bổn tôn của chính mình, như vậy thì sẽ bởi vì tạm thời biến thân mà không thể phòng ngừa, mà gây ra bản thân sẽ cuồng bạo công kích bất cứ kẻ nào ở trước mắt.

Đến lúc đó bản thân thì sẽ không bận tâm người công kích là địch hoặc là bạn, cho nên Hình Khôn vẫn không có hạ quyết tâm có hay không lập tức hiện ra bổn tôn.

Lâm Diệp một bên công kích Hình Khôn, một bên quan sát tình trạng bên kia của Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong nhẹ nhàng thả người quét ngang đối địch. Lâm Phong biết, Lâm Phong tạm thời sẽ không có vấn đề.^^^^người tu Yêu trước mắt là đối thủ ngoại công cực kỳ lợi hại, mặc dù chì là hình thái nửa yêu nửa người, nhưng bản thân đã cần phải sử dụng sáu phần thực lực đối phó hắn.

Đúng là không biết nếu cho hắn biến thành bổn tôn, thực lực sẽ tăng cười đến tình trạng gì? Hẳn là vô cùng lợi hại, cho nên Lâm Diệp ở không ngừng công kích Hình Khôn, tranh thủ không cho hắn cơ hội biến hóa.

Mà sự việc luôn là sẽ không dựa theo kế hoạch của ngươi mà phát triển xuống, Lâm Diệp lúc đang đem Hình Khôn bức tới từng bước lui về sau. Môt cái bóng dáng bay nhanh mà đã đến sau lưng của Lâm Diệp. Lâm Diệp không chút hoang mang nghiên người nhấc chân bay đá người sau lưng. Chỉ thấy bóng người này căn bản không có công kích Lâm Diệp liền rút lui.

Lâm Diệp biết không tốt, vội vàng xoay người lại về phía Hình Khôn nhìn đi, Lâm Diệp không khỏi tự thở dài, sự việc bản thân lo lắng nhất vẫn là xảy ra. Người cố ý đánh lén Lâm Diệp là Phương Nghiêu, mắt thấy đại ca Hình Khôn của bản thân chống đỡ không nổi công kích của Lâm Diệp, hiện ra cảnh tượng từng bước bại lui, Phương Nghiêu thì biết, Hình Khôn không biến thân là không thế đánh thắng.

Vì tranh thủ thời gian cho Hình Khôn ảo ra bổn tôn, Phương Nghiêu liền trình diễn đánh lén Lâm Diệp, một tuồng kịch ép bức hắn xoay người tự bỏ vệ. Quả nhiên, Hình Khôn không có lãng phí vô ích công kích mạo hiểm của bản thân, nếu như Lâm Diệp muốn đánh chết bản thân, cho dù bản thân một kích vô cùng trở ra, cũng rất khó chạy thoát đuổi gϊếŧ của Lâm Diệp.\

“ Hống”! Thú rống cuồng bạo một tiếng vang vọng thiên địa, như sấm sét giữa trời quang vậy chấn đến tất cả mọi người ở đây đều dừng công kích đối thủ, hướng về phía nơi âm thanh truyền đến quay đầu qua nhìn.

Lâm Phong một thương đánh bay đối thủ bị tiếng hống chấn ngốc, cũng nhìn qua, lần nhìn này của Lâm Phong cũng không khỏi ngẩn người, có chút không dám tin thầm nghĩ:” Đây là quái vật gì? Tại sao sinh trưởng kinh khủng như thế?”

“ Bổn tôn của Hình Khôn xuất hiện ở trước mắt mọi người- - - - Hồng Hoang Mãn Thú.

Thân hình thật lớn mấy chục thước cao, tứ chi tráng kiện như cột đá vậy, móng vuốt sắc bén hàn quang chớp động khϊếp người. Giống như phòng đầu lâu cực đại lớn nhỏ vậy, hình dáng hung hãn phi sư phi hổ khiến người ta thấy râu tóc đều dựng lên.

Càng thêm kì dị là ở bên ngoài thân của bổn tôn Hình Khôn mọc đầy khối trạng lân giáp, một cái đuôi dài mười mấy thước không ngừng quét động, cực kì sợ hãi.

Lâm Phong chưa từng thấy qua quái thú lớn như vậy, trong một lúc có chút hoảng thần, đương nhiên Lâm Phong không biết, thật ra ở bên trong người tu Yêu, thể hình bổn tôn Hồng Hoang Mãn Thú của Hình Khôn cũng không cho là lớn, chỉ có thể xưng là trung bình mà thôi. Hồng Hoang Mãn Thú sở dĩ có thể ở Viễn Cổ Hồng Hoang xưng bá, nguyên nhân lớn nhất chính là thực lực cường hãn.

Bổn tôn của Hồng Hoang Mãn Thú đều có năng lực nào đó đặc biệt, và chính là loại năng lực đó có thể dễ dàng chiến thắng các yêu thú khác, chỉ là không biết năng lực của Hình Khôn là cái gì. Nhưng có thể khẳng định là, cho dù năng lực của Hình Khôn là cái gì, đều sẽ vô cùng lợi hại.

Con mắt màu máu đỏ của Hình Khôn vòng một vòng, nhìn thấy Lâm Diệp khoảng cách với bản thân gần nhất, đột nhiên trong mắt tràn đầy sát ý cường liệt, gầm nhẹ một tiếng, mồm to đầy máu mở ra, phun ra một luồng khí lưu như cơn lốc cuốn sạch hướng về phía Lâm Diệp.

Ở trong luồng khí lưu cường đại này còn xen lẫn phong nhận tính bằng hàng ngàn, gào thét hăng hái bắn về phía thân thể của Lâm Diệp. Lâm Diệp trong nháy mắt đem thân thể không ngừng chuyển động hơn mười lần, sau đó phóng người lên, cao cao bay đến không trung, nhưng luồng phong nhận xen lẫn cơn lốc kia của Hình Khôn phun ra, thì giống như có mắt vậy không ngừng đuổi theo thân ảnh của Lâm Diệp.

Lâm Phong cũng phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, vì vậy liền cấp tốc thả người xuống, hướng xông về phía đông đảo nơi người tu chân và người tu Yêu tụ tập, lúc này người có tính cảnh giác cao hô to nói:” Mọi người cẩn thận a! Tên kia muốn đem công kích dẫn đến bên này của chúng ta!”

Có một người lên tiếng nhắc nhở, rất nhiều người cũng tỉnh táo qua lại, ào ào bay hướng về phía không trung muốn tránh né tai bay vạ gió này, nhưng tốc độ của Lâm Diệp cực nhanh cỡ nào, cho dù mọi người đã tứ tán bốn phía, nhưng Lâm Diệp vẫn là đi sau mà tới trước tốc độ bay vượt qua rất nhiều người. Cài này người bay chậm một chút thì có thể xui xẻo, uy lực cực lớn của phong nhận dễ dàng liền xé nát thân thể của người bị cuốn vào trong cơn lốc.

Không ngừng có tiếng kêu thảm của người tu chân gần chết truyền qua, lần công kích này của Hình Khôn, ngay cả góc áo của Lâm Diệp cũng không có đυ.ng tới, còn bị Lâm Diệp cậy vào uy lực của cơn lốc quét đánh chết hơn trăm người tu chân.

Hình Khôn hiện ra bổn ton cũng sẽ không nghĩ tới nhiều hậu quả như thế, nhìn thấy một kích của bản thân không trúng, không khỏi giận dữ, thân hình cực lớn xê dịch chạy gấp về phía của Lâm Diệp. Điều này mọi người đã luống cuống lòng vẫn còn sợ hãi, trong quá trình hoảng hốt chạy bừa chạy trối chết, rất nhiều người bị Hình Khôn đạp chết tại nơi, hoặc là bởi chặn đường mà bị Hình Khôn một miệng nuốt vào.

Đương nhiên Lâm Diệp cũng sẽ không trực tiếp giao thủ với bổn tôn của Hình Khôn, lực lượng của Hồng Hoang Mãn Thú cực lớn, không chỉ lực vật lý công kích cường đại, còn có thể từ trong miệng phun ra cơn lốc truy đuổi công kích kẻ địch, muốn dựa vào lực lượng tinh khiết đánh bại bổn tôn của Hình Khôn, không khác gì người ngốc nói mê.

Lâm Phong nhìn thấy sư phụ lâm vào hoàn cảnh rất là bị động, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Lâm Phong với Chí Tôn phân thân tâm linh tương thông chỉ huy lấy Chí Tôn phân thân đi hấp dẫn bổn tôn Hình Khôn, và bản thân lại không một tiếng động từ sườn phía sau thả người bay hướng về phía thân thể bổn tôn của Hình Khôn.

Lúc này Phục Tịch ở một bên xem cuộc chiến rất lâu ra tay, mục tiêu của Phục Tịch rất rõ ràng, chính là phải ngăn cản Lâm Phong đi trợ giúp Lâm Diệp, nếu như Lâm Diệp không chống đỡ được công kích của bổn tôn Hình Khôn, Phục Tịch muốn khống chế Lâm Phong thì sẽ càng dễ dàng một chút. Nếu không, Phục Tịch còn phải đối phó Lâm Diệp, sẽ rất là phiền toái.

Lâm Phong nhìn thấy bóng người chớp động, Phục Tịch đã ngăn ở trước mặt của bản thân, mặt mang nụ cười lạnh lùng:” Lâm Phong, ngươi muốn đi đến chỗ nào? Đứng ở chỗ cũ thật tốt xem trò vui không vui sao?”

“ Vô cùng không tốt, đứng ở chỗ cũ khoảng cách quá xa, ta xem không rõ ràng, vẫn là đứng gần một chút tương đối tốt.” Lâm Phong trầm giọng nói.

“ Ngươi đừng có nên rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt, ta là đang nhắc nhở ngươi, đừng tưởng rằng ta không dám ra tay đối phó ngươi!” Phục Tịch khẽ quát nói.

“ Ừ? Ta cũng chưa từng nghĩ qua như vậy, ta chỉ biết là ta sẽ không nghe bất cứ nhắc nhở nào của ngươi, đồng thời cũng sẽ không có hảo cảm gì đối với ngươi, bộ dáng ngươi lần nữa dây dưa quả thật là rất khiến người ta đáng ghét!” Lâm Phong lạnh lùng nói.

Phục Tịch tức giận nói:” Lâm Phong ngươi vẫn là muốn chết!”

Vừa dứt lời, Thiên Hồng thương đã đến gần trước mắt của Phục tịch, Phục Tịch không nghĩ tới Lâm Phong lại là nói đánh thì đánh, sắc mặt âm trầm đón đỡ công kích của Thiên Hồng thương. Ở lúc đang tiếp xúc với Thiên Hồng thương, Phục Tịch thì cảm giác được một luồng lực lượng cực kì quỷ dị trong nháy mắt thông qua Thiên Hồng thương, nhanh chóng đi vào trong thân thể của chính mình.

Phục Tịch vội vàng vận lên lực Tiên Nguyên muốn bức lui luồng lực lượng quỷ dị này, nhưng sự việc càng khiến Phục Tịch kinh dị xảy ra, luồng lực lượng này sau khi hiện đầu thân thể bản thân, liền khống chế lấy lực Tiên Nguyên vận chuyển bình thường của bản thân, thậm chí ngay cả thân thể của chính mình muốn chuyển động một cái cũng rất khó khăn.