Chương 87: Hào quang trên đỉnh đầu, dưới chân đạp sen trắng

1193 Chữ Cài Đặt
Chương 077: Hào quang trên đỉnh đầu, dưới chân đạp sen trắng

"Chị nói nói thật sao?"

Lục Khinh Lan đột ngột đứng lên, không để ý đầu gối đâm vào góc bàn, đau đớn, cô hít một hơi khí mát. Lúc này, cô cũng không còn tâm tư để ý đến nữa, toàn bộ sự chú ý đều bị tin tức Thái Tiêu Á nói trên điện thoại câu dẫn mất rồi.

"Năm nay Thụy Thượng Chi Vận, đột nhiên muốn trì hoãn, hơn nữa còn cho thời gian ghi danh thêm lần nữa sao?" - Lục Khinh Lan một tay cầm điện thoại, một tay ấn chặt l*иg ngực, ngăn cản tim đập quá nhanh, nhảy bổ ra ngoài.

Tại sao lúc cô bất lực chuẩn bị buông tay, lại nghe được tin tức mừng rỡ như điên vậy?

"Thật! Là thật đó!" – Mặc dù không nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, nhưng Thái Tiêu Á cũng ngầm hiểu được, không tưởng tượng nổi, cười một tiếng.

Cô thật sự mừng cho Lục Khinh Lan, hai người làm cộng sự lâu như vậy, cô biết ước mơ của Lục Khinh Lan là gì, càng biết rõ quyết tâm tiến đến Thụy Thượng Chi Vận để chứng minh bản thân của Lục Khinh Lan.

Lúc trước bản khai dự thi không cánh mà bay, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào. Bây giờ tốt rồi, lại có thêm một cơ hội khác trước mắt.

"Chắc chắn là vậy sao?" – Nhịp tim Lục Khinh Lan càng lúc càng nhanh, cô sợ lại bị công dã tràng, "Tin tức này từ đâu mà đến?"

Thái Tiêu Á không để ý chuyện bị hỏi liên tục, vẫn trịnh trọng trả lời:

"Không phải trước đó đã nói với em rồi sao! Chị có một người bạn thân ở Thuỵ Thượng, tin tức sẽ sớm được phổ biến thôi, nhưng cô ấy đã nói cho chị biết trước. Còn nguyên nhân thay đổi đột ngột, cô ấy cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói sắp tới sẽ nhanh chóng công bố tin tức giật gân. Yên tâm đi, chị không đùa em đâu."

Nghe xong, Lục Khinh Lan cảm thấy trái tim cô vẫn đang treo lơ lửng ở đâu đó, chưa thể tin đây là sự thật, có chút không chống đỡ nổi.

Thật sao.. đây là sự thật ư?

Lúc này, Lục Khinh Lan không ngừng nhớ đến câu nói này.

"Được rồi, được rồi. Lần này phải vui vẻ lên, có biết chưa?" – Thái Tiêu Á không dùng giọng điệu nữ hán tử nói lớn tiếng nữa, mà nhỏ giọng thì thầm, "Mau đi mở máy tính lên đi, trang web chính thức của Thụy Thượng vừa đăng tin mới, em xem kỹ một chút, trên đó sẽ có chỗ dành để đăng ký và gửi tác phẩm trực tiếp luôn. Đừng hấp tấp mà có sai sót nha!"

Cuối cùng, Thái Tiêu Á còn nói thêm một câu:

"À, chiều nay mới có thông báo chính thức."

"Được.." – Lục Khinh Lan mỉm cười, chân thành nói, "Cảm ơn chị, Tiêu Á!"

"Ai nha! Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!" – Thái Tiêu Á vung tay, "Cứ vậy đi nhe, chị còn có việc a."

Cúp điện thoại, Lục Khinh Lan một mình ngồi trên ghế nằm trên ban công, mở website chính thức của Thuỵ Thượng lên xem, nhìn giao diện quen thuộc mà xa lạ kia, hy vọng một lần nữa lại dấy lên.

Phong hồi lộ chuyển*, mọi thứ đều bắt đầu lại.

(*Nguyên văn 峰回路转 : Nghĩa đen là đường núi quanh co khúc khuỷu, nghĩa bóng là đột ngột thay đổi tình thế, bước ngoặt thay đổi lớn)

Ngơ ngác nhìn vài phút, Lục Khinh Lan đột nhiên nghĩ đến Diệp Đình Thâm vẫn còn chưa biết tin tức này. Cô muốn chia sẻ niềm vui được mất này với anh đầu tiên!

Nói được làm được, Lục Khinh Lan vội vàng đứng dậy tranh thủ tìm điện thoại di động.

Không nghĩ đến, cô vừa chuẩn bị bước đi thì tiếng chuông quen thuộc vang lên, giọng hát xâm nhập tâm hồn, giờ phút này, nghe qua vô cùng tươi đẹp.

Chỉ là, điện thoại của phòng nhân sự gọi đến:

"Phó chủ biên Lục, xế chiều cô có rảnh không, mời cô đến xử lý thủ tục từ chức một chút?"

Suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan gật đầu:

"Được, đầu giờ chiều tôi sẽ đến."

Sau việc kia, Lục Khinh Lan đối với Kuiyu không còn gì lưu luyến, Diệp Đình Thâm đều thay cô xử lý công việc, nộp đơn từ chức.

Cô không biết anh đã làm những gì, tóm lại, tính đến thời điểm nghỉ đông ngày mồng một tháng năm, cũng vừa vặn là một kỳ nghỉ dài hạn. Dù cô đã rời đi nhưng việc xử lý từ chức cũng cần vài ngày xử lý.

Aizz..

Lục Khinh Lan vẫn nhịn không được thở dài, tuy nói không còn lưu luyến nữa, nhưng dù sao Kuiyu cũng từng là nơi làm việc mơ ước của cô!

* * *

Tại phòng nhân sự Tạp chí Kuiyu.

"Được, không thành vấn đề, Phó chủ biên Lục." – Chủ nhiệm phòng nhân sự nhìn một cái, cuối cùng ngẩng đầu cười cười.

"Gọi tôi là Lục Khinh Lan đi, tôi đã từ chức rồi." - Lục Khinh Lan sửa xưng hô của mình, cũng cười theo: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài thu dọn đồ đạc một chút."

"Được, bái bai."

"Bái bai."

"Lan tỷ!" - Lục Khinh Lan vừa mới bước vào văn phòng của mình, cấp dưới của cô đều vây quanh, trong đó còn có trợ lý Hạ Hinh Thinh, mắt như sắp khóc.

"Lan tỷ.." – Hạ Hinh Thinh giữ chặt tay cô, giống như một giây tiếp theo, nước mắt sẽ rơi ra, "Chúng em không nỡ xa chị!"

Vừa nói xong, những người khác cũng bị lây nhiễm, rõ ràng nói sẽ vui vẻ đưa tiễn Lục Khinh Lan mà.

"Lan tỷ, chị thật kỳ quá, trước khi đi cũng không nói chúng tôi một tiếng." – Viên Vũ cũng cố ý trừng mắt, ra vẻ tức giận nhìn Lục Khinh Lan. Nói xong, mắt cũng đỏ hoe.

Nhìn quanh cộng sự hơn một năm qua của cô, Lục Khinh Lan cảm thấy vạn phần xúc động, tự nhiên cũng không nỡ xa mọi người.

"Được rồi được rồi. Sau này cũng không phải không được gặp lại mà!" – Lục Khinh Lan cố gắng treo nụ cười trên mặt, có chút oán trách, "Đừng nghĩ không làm việc cùng nhau thì sẽ không gặp lại nhau nha! Nói cho các em biết, hôm nay chị không có đem tiền đâu, đừng lừa chị!"

Nói xong, dang tay ôm lấy nhau. Một phiên náo loạn như vậy, bầu không khí đã tốt hơn nhiều, giống như trở lại thời điểm trước, kia vô tâm vô phế, vô ưu vô lo vậy.