Chương 068: Một chân đạp ba đầu thuyềnNghỉ ngơi một chút, Lục Khinh Lan đang định đi ra ngoài, thì nghe thấy tên mình đang được nhắc tới ngoài cửa phòng toilet nhỏ.
"Này, cậu nói xem, sau khi Lục Khinh Lan từ chức, ai sẽ ngồi vào chỗ của cô ấy?" – Đang giơ tay lên thoa thoa son mon, Carrie thở dài, "Tôi thật sự không biết đó là vận khí của chúng ta hay là đem người trong nội bộ đưa lên."
Fern ở bên cạnh nhìn Carrie kinh ngạc:
"Cái gì từ chức? Cô đi tin cái này thì có mà out sớm!"
"Hả? Ý cô là sao?"
Thấy mình cái gì cũng biết, Fern trở nên tự hào, cũng không thèm để ý xem xung quanh có người nào không, đắc ý nói:
"Chuyện từ chức là chuyện hỗn độn từ 800 năm trước rồi, bây giờ, tôi nghe nói cô ấy lại quyết định không đi nữa."
"Vì cái gì?"
"Còn không phải vì Thẩm tổng sao?" – Fern khinh miệt, tiếp tục nói, "Lúc trước cô ấy cố tình thả thính Thẩm tổng, cô quên chuyện này rồi à? Cũng chưa rõ tại sao lại muốn từ chức."
Carrie bán tính bán nghi, hỏi lại:
"Cô nghe chuyện này ở đâu vậy? Không phải cô ấy đã có bạn trai sao? Mấy ngày trước còn gửi hoa đến."
"Ai biết được, nếu có bạn trai thì sẽ không có ý nghĩ quyến rũ thêm người khác. Tôi nói nha, tin tức này vừa được phòng Marketing truyền ra, cô tự suy nghĩ đi, chắc chắn không sai được."
Lục Khinh Lan chóng mặt đến mức không nghe được nữa, vội vàng gặt nước, thất thần bước ra ngoài. Cô không khỏi thắc mắc tại sao lại luôn tình cờ nghe thấy người khác đồn thổi về mình. Lần trước là trong phòng giải khát, còn lần này là trong toilet.
Không lẽ Lục Khinh Lan cô đã quá dễ dàng hay sao? Hay là quá thất bại trong việc làm người rồi?
Có lẽ không nghĩ đến trong toilet còn có người, nghe tiếng mở cửa, hai người kia liền im lặng. Quay đầu lại nhận ra người kia chính là nhân vật chính của câu chuyện vừa rồi. Bọn họ mặt trắng mặt đỏ, bối rối nhìn nhau.
"Rảnh quá nhỉ?" – Đem hết hành động bọn họ thu vào mắt, Lục Khinh Lan trước giờ không để ý đến những chuyện này, đây là lần đầu tiên cô trở nên khó chịu:
"Không cần làm việc sao? Công việc chính thì không chuyên tâm làm, cả ngày đi buôn chuyện hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn có thể được thăng chức, tăng lương à?"
Lục Khinh Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Hai người kia đều không nói nên lời, mặt đỏ bừng.
Bất kể Lục Khinh Lan có định từ chức hay không, lúc này, cô vẫn là phó chủ biên trong tạp chi Kuiyu, vẫn là cấp trên của họ.
Thái dương đột nhiên đập thình thịch, cơn đau đầu dữ dội lại nổi lên, Lục Khinh Lan không muốn đợi tiếp nữa, nói:
"Lần sau, có nói chuyện phiếm, nhớ tìm chỗ không có ai rồi bàn."
Nói xong, không thèm nhìn đến họ, cô bước chân muốn rời đi. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, luôn có người muốn gây khó dễ cho cô.
Chưa kịp thấy người, đã ngửi thấy mùi hương đến trước.
Lục Khinh Lan cảm nhận được mùi nước hoa nồng nặc trên người Đường Hạ Nghiên.
Xoay người, Đường Hạ Nghiên chậm rãi đi vào, cánh môi đỏ tươi nhếch lên, câu nói châm chọc liền bay ra ngoài:
"Ồ, không ngờ biên tập Lục lại dạy dỗ người khác bằng giọng điệu lớn như vậy ah? Thật nên để mọi người biết mình đến đâu nhỉ, không phải, không phải, là nên để Thẩm tổng tới nhìn một cái."
Hai người kia đang thất thần, nhìn thấy Hạ Nghiên, giống như gặp mẹ ruột mới đi chợ về, nghênh đón vui vẻ:
"Giám đốc Đường."
"Ừm." – ĐƯờng Hạ Nghiên rất thích người khác lấy lòng, lập tức xem mình giống như Thái Hậu, khoan dung độ lượng nói: "Ra ngoài làm việc đi, chút chuyện này, không cần để trong lòng."
"À, được, cảm ơn giám đốc Đường. Chúng tôi ra ngoài trước đây." – Nói xong, hai người bọn họ liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Còn lại Lục Khinh Lan cùng Đường Hạ Nghiên.
Mùi nước hoa kia làm cho Lục Khinh Lan cảm thấy không thoải mái, muốn đi ra ngoài.
Tuy nhiên, làm sao Đường Hạ Nghiên lại muốn cản đường cô, khinh thường nói:
"Sao? Gặp tôi liền muốn đi?"
"Giám đốc Đường, tôi không cảm thấy việc ở lại đây để giao lưu với cô cái gì." – Lục Khinh Lan lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách hai người, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.
"Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có rất nhiều chuyện để nói ah, ví dụ như.." – Cô ta nhướng mắt lên, hừ một tiếng, "Không phải mạnh miệng muốn từ chức sao? Sao còn không đi."
"Không liên quan tới cô." – Tiểu Hạ hỏi cô có phải đang muốn từ chức hay không, cô liền biết được chuyện này là do Đường Hạ Nghiên nói ra ngoài, dù sao lúc đó trong văn phòng, cũng có thêm vài người khác.
Vừa rồi nghe được những lời kia, cô càng khẳng định thêm về suy đoán của mình, còn có thêm câu "dụ dỗ" kia, cũng hết thảy chắc chắn hết chín phần, cũng do cô ta ra tay.
Thân thể đang không khoẻ, lại còn bị mùi nước hoa này xông đến, Lục Khinh Lan cảm thấy sự kiên nhẫn sắp không chịu nổi, lập tức nói:
"Đường Hạ Nghiên, đừng làm những chuyện dư thừa nữa, tôi hoàn toàn không có hứng thú với Thẩm tổng của cô."
Không ngờ, cô chưa dứt lời, Đường Hạ Nghiên lập tức bị kích động:
"Lục Khinh Lan, tôi cần cô bố thí sao?"
Lục Thanh Lân chỉ cảm thấy không thể giải thích được, hơi nhướng mi, liếc nhìn cô ta.
Đối với Đường Hạ Nghiên mà nói, hành động này giống như đang chà đạp lên lòng tự trọng của cô ta!
"Lục Khinh Lan!" – Tên cô bị hai hàm răng cắn chặn kia gọi ra, Đường Hạ Nghiên đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Mấy giây trôi qua, không hề có chút động đậy, cười nói:
"Cô tự xem lại mình đi. Một bên có bạn trai đưa đón đi làm, một bên lại câu được Tô Viễn của tập đoàn Tô Thị, còn không chịu buông tha Thẩm Tuỳ. A, nếu người khác biết được những chuyện này, cô nói xem, hình tượng của cô có còn giữ được hay không? Một chân đạp ba đầu thuyền, thật không ngờ tới, Lục Khinh Lan cô là loại người như vậy."