Chương 74: Hai đóa hoa hướng dương

Chương 064: Hai đóa hoa hướng dương

Đồng thời, một bệnh viện nào đó ở Paris, Pháp.

"Này này này, cô còn đang dưỡng bệnh, không được tức giận." - Ứng Lâm nhặt chiếc điện thoại vỡ tan tành trên mặt đất, tiếng tục nói tiếng Trung không thành thục, "Ném đồ có thể giải quyết vấn đề không? Cô thật là.."

"Stop!" – Lăng Vi đỏ hoe mắt nhìn anh ta, kêu lên, "Tôi muốn xuất viện! Tôi muốn về Trung Quốc! Do you understand (bạn hiểu hôn) ?"

"Này, cô bình tĩnh lại đi!" - Ứng Lâm không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cố ý trấn an Lăng Vi, "Đợi cô hoàn toàn bình phục, thì lập tức về nước!"

"Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi!" – Lăng Vi đột nhiên đứng lên, tức giận đi tới đi lui:

"Hôm đó nếu không phải do cái xe đáng chết kia, bây giờ tôi đang ở Trung Quốc, ở bên cạnh anh ấy rồi. Chứ không phải bất lực ở chỗ này đâu!"

"À.." – Ánh mắt Ứng Lâm tối sầm lại, rầu rĩ nói: "Giữ cô lại đây, không tốt sao?"

"Tôi muốn trở về!" – Mỗi chữ mỗi câu, Lăng Vi đều thể hiện sự cương quyết: "Tôi không thể chờ được nữa, nếu không quay lại, tôi sẽ phát điên mất, anh hiểu chứ?"

Chỉ cần nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, là gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng Lục Khinh Lan lại nghe máy. Cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi.

Cô thích Diệp Đình Thâm nhiều năm như thế, vậy mà.. Sao có thể an tâm từ từ ở đây chờ đợi bình phục hoàn toàn được chứ?

Thấy cô cương quyết trở về, Ứng Lâm chỉ đành thở dài, cứng ngắt gật đầu:

"Được rồi, tôi giúp cô đi làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa cô ra sân bay."

* * *

Lề mề thật lâu, Lục Khinh Lan mới sửa lại bộ đồ đang mặc, che dấu hôn trên người đi. Sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

"Xong rồi à?" – Thấy cô bước ra, Diệp Đình Thâm bỏ trứng vừa rán xong vào chén, nói: "Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn."

Lục Khinh Lan nghe lời, đi vào phòng vệ sinh.

Đem nước hắt lên mặt, mát lạnh. Rửa mặt xong, cả người như được thanh tỉnh không ít.

Cô vẫn cảm thấy xấu hổ đi ra ngoài, không biết phải đối mặt với Diệp Đình Thâm thế nào.

Trong thành phố B, đêm đó, cả hai đều ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn có lý do uống say để tránh né.

Nhưng tối hôm qua..

Nếu như nói lúc trước, Diệp Đình Thâm là người ở thế chủ động, nhưng sau đó, sao cô lại có thể không chủ động?

Nhưng kiểu chủ động này, hiện tại cô vẫn chưa thể thản nhiên đối mặt.

Huống chi, bây giờ suy nghĩ một chút, tối qua, thái độ của Diệp Đình Thâm cũng rất kỳ quái. Trong lúc cô đang vò đầu suy nghĩ, âm thanh Diệp Đình Thâm ngoài cửa vang lên, giọng nói ấm áp, cực kỳ chiều chuộng:

"Khinh Lan, còn chưa xong sao?"

"Xong, xong rồi." – Giọng Lục Khinh Lan trầm xuống, hít sâu một hơi.

Vừa bước ra, liền thấy anh đang kéo ghế ngồi sẵn cho mình. Vô thức còn nhếch miệng cười, len len trừng mắt với anh, sau đó ngẩn đầu đi đến.

Ánh mắt quét qua, trên bàn trà trong phòng khách, cô hơi sững sờ.

Sao chứ? Bó hoa hướng dương hôm qua lại đặt trên đó? Không đúng, hôm qua mang về, có vẻ nó không phải được bó như vậy.

Lần nữa nhìn về bốn phía, thấy ở trước cửa cũng có một bó khác, đặt ở hành lang. Cũng chính là bó hoa hôm qua Tô Viễn tặng cô, đang ằm trơ trọi một góc đằng kia.

Sao lại có hai bó hoa hướng dương?

"Diệp Đình Thâm, hoa hướng dương kia là?"