Chương 055: Anh đang cạnh em, đây là sự thậtĐiều mà Diệp Đình Thâm không nói với cô, mặc dù Thẩm Tuỳ kia đứng sau lưng Tân Vị, nhưng trên danh nghĩa lại là Thẩm Bội Bội – một minh tinh, nên tiệm ăn uống của họ cũng dễ dàng được chú ý nhiều hơn.
Cả ngày hôm nay làm việc quá mệt mỏi, bất tri bất giác, Lục Khinh Lan ngủ quên trong xe lúc nào không biết, ngủ thϊếp đi tựa như chú mèo con ngoan ngoãn.
Đến đoạn đèn đỏ, Diệp Đình Thâm dừng xe lại, lặng lẽ nhìn cô. Đưa tay vén tóc mái rối của cô sang một bên, động tác ôn nhu cực điểm.
Diệp Đình Thâm nghĩ, như vầy thật tốt.
Lục Khinh Lan mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có người nào đó đang nhìn chằm chằm mình. Tuỳ ý trở mình, đưa tay gãi gãi đầu một chút, trong vô thức âm, lẩm bẩm:
"Mệt mỏi quá.."
Không biết là đang nói việc thân thể mệt nhọc, hay là những chuyện gần đây đã xảy ra ở Kuiyu nữa.
"Nha đầu ngốc.." - Diệp Đình Thâm cười lắc đầu, chớp mắt, anh lại nhìn thấy bàn tay phải trống rỗng của cô, trong lòng suy nghĩ một chút.
Ừm, cũng đến lúc rồi.Khi Lục Khinh Lan tỉnh dậy, cô đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ.
"Hả? Sao lại ngủ quên mất? Không phải lúc nãy còn đang ở trong xe sao?" - Lục Khinh Lan kinh ngạc, vuốt vuốt tóc, mơ mơ màng màng ngẩn đầu lên, cất tiếng gọi: "Diệp Đình Thâm?"
Không có ai đáp lại.
Người đâu? Đi đâu rồi?Lục Khinh Lan vội vàng xuống giường, mở cửa chạy ra ngoài.
Cô không biết mình đang gấp gáp cái gì, đột nhiên tỉnh lại không thấy Diệp Đình Thâm đâu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cùng có chút sốt ruột.
Nhưng cô dạo qua một vòng, cũng không thấy được bóng dáng của anh.
Trời đã tối, Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy có một sự cô đơn, trong căn nhà lớn, cho dù trang hoàng ấm áp đến đâu, nếu chỉ có một mình cô, thì cũng là vô nghĩa.
Cô làm sao vậy? Lục Khinh Lan có chút khó hiểu.
Cạch cạch, tiếng cửa vang lên.
Trong lòng vui mừng, Lục Khinh Lan bật dậy, nhảy dựng khỏi ghế sô pha, đi thẳng ra hành lang, tới cửa.
"Diệp Đình Thâm.." - Vào lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Khinh Lan nhận ra nhịp tim của mình lại trở nên nhanh hơn, bản thân lập tức trở nên mất hết tiền đồ!
Một hồi lâu, cô mới cất tiếng nói, giọng điệu có chút bất bình:
"Anh đi đâu vậy?"
Diệp Đình Thâm lúc đầu cũng sửng sốt, sau khi nghe cô nói xong, trên mặt lại mang theo ý cười, nói: "Đồ ngốc, anh đi mua đồ ăn, em định dậy rồi ăn gì?"
"Sao lại đi chân đất vậy?" - Diệp Đình Thâm quét mắt đến ngón chân trắng nõn đang nhích tới nhích lui của cô, thu lại ý cười, ôm lấy cô, bế lên, đi đến trước ghế sofa mới đặt xuống. Vừa ngồi xuống xong, đã thấy anh trở lại, trên tay còn cầm tới đôi dép lê, còn ngồi uống tự mình mang cho cô:
"Sao lớn rồi còn đi chân đất vậy? Ăn mặc không đủ ấm mùa này dễ cảm mạo lắm, em quên rồi sao?"
"Em.. em quên mất.." - Lục Khinh Lan đỏ bừng mặt, chỉ dám nhìn bàn tay anh, nói: "Ai bảo anh không có ở đây.."
"Em rất để ý chuyện anh có ở đây hay không sao?" - Anh vươn một tay, nâng cằm cô lên, đối diện cùng cô, nói: "Nói cho anh nghe nào, Khinh Lan."
"Em.. em.." - Trong phút chốc, Lục Khinh Lan cảm thấy trái tim mình vô cùng rối loạn, thình thịch thình thịch, như thể sắp nhảy ra ngoài.
"Nha đầu ngốc." - Diệp Đình Thâm đứng dậy, sờ sờ tóc cô, "Ngủ thêm một lát đi? Anh đi nấu cơm cho em."
"Không, em sẽ đọc sách đợi." - Lục Khinh Lan biết, cô mà xuống bếp chỉ làm lộn xộn mọi thứ mà thôi, cho nên biết tự lượng sức mình.
"Được rồi." – Diệp Đình Thâm cười, quay người bước vào bếp.
Phù.. Lục Khinh Lan thở dài một tiếng, nhịp tim vẫn chưa chịu về lại bình thường, sau đó lại thấy có chút mất mát trong lòng.
Bữa tối vẫn là món yêu thích của Lục Khinh Lan, ba món mặn và một món súp. Hai người trò chuyện thoải mái, Lục Khinh Lan luôn bị anh chọc đến cười ra tiếng.
Ăn cơm xong, Lục Khinh Lan lẩm bẩm, muốn xuống lầu đi dạo, nhỏ giọng phàn nàn rằng ăn nhiều quá sợ sẽ mập lên. Một vầng trăng khuyết, điểm xuyết thêm vài chấm sao nhỏ.
Cách đó không xa, các cặp đôi tay trong tay đi dạo, một số còn cõng bạn gái trên lưng, lặng lẽ nói lời yêu thương thuộc về bọn họ.
Lục Khinh Lan nhìn qua rất hâm mộ, lưu luyến nhìn không rời, bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt lại, khóe miệng tủm tỉm cười.
Cảnh tượng này vô tình bị Diệp Đình Thâm nhìn thấy.
"Lên đi, anh cõng em." - Cúi người ngồi xổm xuống, Diệp Đình Thâm quay đầu nhìn cô.
Dưới ánh trăng, mọi thứ dường như rất mông lung, đôi lúc làm cho người ta cảm thấy mờ mịt cùng ảm đạm, duy nhất chỉ có đôi mắt trìu mến của Diệp Đình Thâm là sáng tỏ, làm ngọn đèn trong lòng soi rõ cho Lục Khinh Lan.
"Cái này.." - Cô nhìn xung quanh, mặc dù không có gì, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Anh cõng em." - Diệp Đình Thâm nhấn mạnh, giống như, nếu em không tiến lên, anh sẽ không đứng dậy.
Lục Khinh Lan không còn cách nào, đành đáp ứng anh.
Dựa vào tấm lưng rộng lớn của anh, cô dùng hai tay ôm lấy cổ anh, Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy tất cả những điều này thật mơ hồ, không chân thực.
Cô ngập ngừng gọi:
"Diệp Đình Thâm.."
"Hửm?"
Càng thấy không chân thực, Lục Khinh Lan cúi đầu nhìn anh:
"Diệp Đình Thâm.."
"Anh đây, có chuyện gì?"
"Em.." - Lục Khinh Lan cắn môi, suy nghĩ một lúc, "Chỉ là, em cảm thấy mọi thức không chân thực chút nào!"
Dừng một chút, Diệp Đình Thâm lại tiếp tục di chuyển về phía trước:
"Anh đang ở bên cạnh em, đây là sự thật."
Anh không giỏi nói những lời ngọt ngào, anh luôn cảm thấy chỉ có hành động mới là cách thuyết phục tốt nhất, anh sẽ dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, cũng sẽ bảo vệ cô được chu toàn.
"Ừm.." – Hay tay cô siết chặt cổ anh, Lục Khinh Lan nằm sấp trên người anh, thấp giọng:
"Hóa ra, tiểu thúc thúc bá đạo lại có thể trở nên dịu dàng như vậy!"
Dưới ánh trăng, Diệp Đình Thâm cõng cô đi thật lâu, tựa như anh đem toàn bộ thế giới này đặt trên lưng cùng không, cho nên có đi đến đâu, làm gì, cũng sẽ không thấy mệt mỏi nữa.