Chương 64: Nozuonodie

1709 Chữ Cài Đặt
Chương 054: Nozuonodie

Không ngờ Diệp Đình Thâm lại lập tức gọi lại:

"Đồ ngốc."

Cho dù chỉ có hai chữ, Lục Khinh Lan cũng cười.

"Chờ anh đến đón em tan làm."

"Được."

Suốt cả buổi chiều đến tối, Lục Khinh Lan đều không có được một chút yên tĩnh, lát thì bị Thẩm Tuỳ gọi tới phòng làm việc "nói chuyện với lãnh đạo", lát sau định đi pha chút cà phê thì lại bị gọi chỉnh lý văn kiện, thật sự là lãnh đủ thứ chuyện mà trợ lý nên làm.

Ra ra vào vào, cho nên vô tình cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của những đồng nghiệp nữ.

Đợi cho đến khi cô hoàn thành xong công việc cũng đã đến giờ tan sở.

Sau đó liền ra ngoài đợi Diệp Đình Thâm tới đón, Lục Khinh Lan ngoan ngoãn đứng bên lề đường đợi anh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, chính là có những người nhất định không khác nào một miếng thuốc cao da chó (ý chửi một kẻ nào đó huênh hoang khoác lác, bịp bợm), cứ mãi chạm mặt nhau.

"Biên tập Lục, tôi tiễn cô một đoạn được chứ?" – Thẩm Tuỳ mở cửa kính xuống xe, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

"Không cần, cảm ơn." - Lục Khinh Lan liếc nhìn chiếc Porsche của anh ta, bất giác cau mày. Anh em nhà họ Thẩm thật đúng là không khác nhau, đều thích kiến người khác chán ghét y như thuốc cao da chó!

Lục Khinh Lan lập tức bước sang một bên, cô không muốn Diệp Đình Thâm đến mà không thấy cô.

"Ý cô là đang muốn từ chối lời đề nghị của tôi sao?" – Thẩm Tuỳ dứt khoát xuống xe, Lục Khinh Lan đi đến đâu, anh ta liền đuổi đến đó.

"Thâm Tuỳ, anh đủ rồi đó. Đừng tưởng ai là phụ nữ cũng thích bám lấy anh. Bây giờ đã là tan tầm rồi, anh cũng không phải sếp tôi."

Nhìn thấy xung quanh có bao nhiêu ánh mắt xò xét cùng nhiều chuyện của đồng nghiệp, Lục Khinh Lan nén giận, ông nói gà bà nói vịt, có gì hay ho đâu xem cái gì mà xem?

"Thẩm tổng, tiện đường có thể cho tôi đi nhờ được không?" – Đột nhiên một âm thanh trong veo như nước vang lên.

Người chưa bước đến, đã ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng bay đến. Lục Khinh Lan hơi tránh sang một bên, cô không thể chịu được mùi nước hoa trên người Đường Hạ Nghiên.

Huống chi, Đường Hạ Nghiên là chủ đề Nữ hoàng của Tạp chí Kuiyu, những bài đánh giá về chuyên mục này cũng không được tốt lắm. Lục Khinh Lan cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta.

Trong giây lát, lúc Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, đã thấy cánh tay của Đường Hạ Nghiên đang để trên người Thẩm Tuỳ, cô ta mang kính áp tròng, đang hướng mắt về phía cô khıêυ khí©h. Lục Khinh Lan đã quá quen thuộc với cái nhìn này, giống như việc Thẩm Bội Bội tuyên bố chủ quyền khi cô đi bắt gian lần trước.

À, tình cảm của Đường Hạ Nghiên cùng Thẩm Tuỳ, là bước một chân sao?

Lục Khinh Lan cư nhiên nghĩ, thật sự là khó khăn khi thân người cao lớn một mét bảy của Đường Hạ Nghiên lại vất vả như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc! Quần áo quá mức hở hang, có chút không phù hợp với dáng vẻ của cô ta!

"Biên tập Lục, có muốn quá giang một đoạn xe của Thẩm tổng cùng tôi không?"

Đường Hạ Nghiên cười tủm tỉm nhìn Lục Khinh Lan, nhưng trong lòng lại ghen ghét cô vô cùng. Không ngờ, Thẩm Tuỳ lại mở miệng trước, tà mị nói một tiếng:

"Lan Lan, không việc gì đâu. Nếu hôm nay không muốn về thì ngày mai tôi sẽ đưa cô tan làm, ngày mai cũng đừng từ chối nữa.."

Sau đó, lại đem tay mình rút ra, nói:

"Giám đốc Đường, để lần sau nha, hôm nay tôi không tiện đường."

Vừa dứt lời, Đường Hạ Nghiên không còn cười tiếp được.

Cái gì mà Lan Lan? Giám đốc Đường?

"Lục Khinh Lan, cô!" – Đường Hạ Nghiên hận không thể xé Lục Khinh Lan ra thành nhiều mảnh!

Cô ta biết hôm nay Thẩm Tuỳ sẽ trở về đây mở cuộc họp, sau chuyến công tác, vừa trở về từ qua đêm, nhưng công ty lại đang lan truyền tin tức, Lục Khinh Lan cố tình gây sức hút lên Thẩm Tuỳ!

Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô ta chắc cũng sẽ không tin.

Hừ hừ, dám nhìn trúng người của bà, Lục Khinh Lan sao cái gì cô cũng muốn đi cướp của người khác vậy?

Mặc dù Lục Khinh Lan không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng hôm nay thật sự phiền phức, cô đành lạnh nhạt trả lời:

"Tôi không có hứng thú với Thẩm tổng."

Lúc trước, cô cùng Đường Hạ Nghiên, đều là ứng cử viên sáng giá cho chức vị Phó tổng biên tập, nhưng không hiểu sao, Đường Hạ Nghiên lại bị thất bại, sau đó chuyển sang bộ phận Marketing, trong vòng một năm, đã được đề bạt lên chức giám đốc như hiện giờ.

Bất kể có phải như lời đồn của đồng nghiệp hay không, đồng nghiệp nói quyền lực nắm trong tay cô ta hiện tại cũng là do thủ đoạn với bên trên mới có được, Lục Khinh Lan cũng đều không muốn phát sinh quá nhiều tiếp xúc với cô ta.

Nhưng cô lại không ngờ tới, Đường Hạ Nghiên lại làm như vậy.

Đường Hạ Nghiên vẫn canh cánh trong lòng, nhìn qua Lục Khinh Lan bằng ánh mắt địch ý, muốn cản cô lại:

"Sao tôi có thể tin cô?"

"Cô có phiền không vậy? Tin hay không tuỳ cô!" – Lục Khinh Lan quay đầu lại, không hề che giấu, cũng không kiên nhẫn, nói tiếp: "Cho dù ông chủ trong mắt cô là bảo bối tới đâu đi nữa, cũng không đáng để tôi giữ trong lòng."

Diệp Đình Thâm đứng từ xa đã thấy họ có chút tranh chấp, nên bước xuống xe trước nhanh chóng đi đến chỗ cô.

"Chờ lâu rồi sao?" – Diệp Đình Thâm giơ tay đặt lên eo Lục Khinh Lan, đem cô dựa vào ngực anh.

Động tác thân mật này làm cho Đường Hạ Nghiên đứng kế bên kinh ngạc, lại gặp thêm một người đàn ông nữa ưu ái Lục Khinh Lan, cơn giận sâu thẳm trong lòng cứ tăng lên vùn vụt, trước đây, Đường Hạ Nghiên chưa bao giờ bị người khác qua mặt như thế này!

Bất quá, cô ta còn chưa mở miệng thì Thẩm Tuỳ đã lên tiếng trước:

"Diệp Đình Thâm, thật trùng hợp nha." – Thẩm Tuỳ cười như không cười, hai tay nắm chặt sau lưng.

Không phải là trùng hợp sao? Lục Khinh Lan nghĩ, nếu không có anh ta, còn có thể có chuyện xấu nào nữa?

"Ừm, thật trùng hợp." – Giọng Diệp Đình Thâm không chút dao động, cứ như Thẩm Tuỳ chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi.

"Về nhà thôi, nhỉ?" – Anh dùng mười ngón tay siết chặt eo cô, ánh mắt vẫn để trên người Lục Khinh Lan.

"Được." – Lục Khinh Lan cười, hai má lúm đồng tiền, trông rất đẹp mắt.

Thẩm Tuỳ không thể đem hai người này chứa nổi vào mắt, vừa định lên tiếng ngăn lại thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Không đến một phút, Thẩm Tuỳ đã giận thấu trời xanh, nghiến răng nghiến lời:

"Diệp Đình Thâm, anh làm cái gì vậy?"

Diệp Đình Thâm hơi hơi dừng bước, bất quá cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời:

"Tôi không rảnh đứng đây nghe chất vấn, sao anh không đi mau chóng đi tìm Tân Vị đi? Thẩm Tuỳ, nhiều năm như vậy, một chút anh cũng không thay đổi."

Dứt lời, Diệp Đình Thâm đi tiếp.

Phía sau vẻ mặt Thẩm Tuỳ càng lúc càng u ám đến đáng sợ, Đường Hạ Nghiên đứng một bên nhìn hai người họ rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Tân Vị là thế nào?" - Mặc dù không có ấn tượng tốt với chuyện đó, nhưng sự tò mò của Lục Khinh Lan đã bị kích hoạt khi nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, sau khi suy nghĩ một chút, liền mạnh dạn đoán:

"Chẳng lẽ lại bị tra xét sao?"

"Ừ." – Diệp Đình Thâm gật đầu, mắt không chớp, nhìn về con đường phía trước, đột nhiên hỏi: "Không tin anh sao?"

"Hả?" - Lục Khinh Lan nhất thời không quay đầu, sửng sốt vài giây, phản ứng lại: "Đương nhiên là tin rồi."

Tiểu thúc thúc của cô sẽ không làm những chuyện giở thủ đoạn sau lưng người khác đâu.

Diệp Đình Thâm rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh dùng tay kia bóp bóp khuôn mặt cô giống như đang uốn nắn lòng trắng trứng, đặc sệt nhựa cây, giải thích nói:

"Gần đây, thành phố kiểm tra rất nghiêm ngặt về việc an toàn thực phẩm. Thật không may, Tân Vị xảy ra vài vấn đề. Người phụ trách Bộ Vệ Sinh lại thú thật, có người đứng sau quảng bá Tân Vị ra thị trường, người đó không quan tâm người chủ mưu là ai, lai lịch ra sao, có người nào chống lưng hay không. Quan trọng là có vấn đề thì nhất định phải thừa nhận, chỉnh đốn để cải cách phù hợp."

Đương nhiên, anh không thể phủ nhận tin tức hương vị mới ở nhà hàng Tân Vị có vấn đề đã bị mình dìm xuống.

"Ồ." - Lục Khinh Lan cuối cùng kết luận, "Nozuonodie* ."

(*Nozuonodie: nghĩ là Không tìm đường chết, sẽ không phải chết; Không làm thì không chết)