Chương 6: Lén Anh Đi Xem Mắt

Diệp Đình Thâm mím môi cười một tiếng: “Lục Khinh Lan, suy nghĩ xong chưa?”

“Suy nghĩ cái gì?”

“Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

Lục Khinh Lan bất lực vỗ trán, nói tới nói lui vẫn là không thoát khỏi cái chủ đề kết hôn này!

Nhưng cô cũng chỉ là bất đắc dĩ, càng không nghĩ tới việc cô chia tay Mạc Dương lại truyền ra ngoài nhanh như vậy, còn đến tận chỗ ông cụ Lục bên kia.

Cô nghĩ, vẫn còn may là ông cụ Lục không biết nguyên nhân thực sự, nếu không việc này không biết sẽ kéo dài đến đâu.

Haiz, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa thì tiếng xấu đã truyền xa ngàn dặm.

Nhưng mà lại an bài cho cô một buổi xem mắt lại là thế nào?

“Ông ngoại, con không muốn đi.”

Bị lừa đưa tới tận cửa, Lục Khinh Lan vẫn không muốn vào, vừa gọi điện vừa nũng nịu.

“Không được, Lan Lan! Con vào đi, ông ngoại đã đồng ý với người ta rồi, mau lên. Làm người không được thất hứa, đi xem mắt cũng không mất mặt gì. Ông ngoại nói mà con không nghe lời sao?”

Lục Khinh Lan thất bại cất điện thoại, lê bước đi một cách nặng nề, chậm rãi đi về phía cuộc hẹn kia.

“Em là Lục Khinh Lan phải không?”

Lâm Thông thấy có người đi tới liền đứng dậy, uể oải đưa tay ra, cà lơ phất phơ nói:

“Anh là Lâm Thông, ông ngoại Lục sắp xếp anh đến, ừmm, cùng em xem mắt.”

Hàng lông mày nhăn nhăn, bằng vài giây quan sát, trong lòng Lục Khinh Lan đã gắn mác ngạo mạn, tự cho mình là đúng cho cái tên đàn ông này.

“Đúng vậy, tôi là Lục Khinh Lan.”

Thu tay lại, Lục Khinh Lan khẽ gật đầu, sau đó mới ngồi xuống.

Đến thì cũng đã đến rồi, không thể lấy lý do không biết là buổi xem mắt mà lập tức rời đi được.

Đem túi xách để sang một bên, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện một ly nước cam đã đặt trước mặt cô.

“Nhà anh đều uống nước cam, em không ngại nếu anh gọi luôn cho em một cốc giống như vậy chứ?”

Thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào ly nước cam hồi lâu, Lâm Thông cười giải thích:

“Mẹ anh nói, con gái uống cam tươi sẽ tốt cho da. Xem da em có vẻ không được tốt nhỉ?”

Vốn dĩ Lục Khinh Lan cũng không cảm thấy gì, chuyện gọi giúp thức uống cũng cho qua đi, nhưng lại nói đến da vẻ của cô thì có chút không thoải mái nha.

“Sao em không uống đi? Mẹ anh nói nước cam phải uống tươi thì mới hấp thu tốt được. Theo anh thấy em nên chăm sóc da thật kỹ vào, nhìn làn da của em khá kém sắc, không đẹp như da của mẹ anh. À đúng rồi, mẹ anh còn nói...”

SHIT!!!!

Chết tiệt!

Nghe tới đây, trong lòng Lục Khinh Lan không nhịn được, chửi tục vài tiếng. Mỗi một câu khi mở miệng đều là mẹ anh, mẹ anh, nói đủ chưa? Lại còn nói làn da của cô không đẹp bằng da mẹ của anh ta nữa chứ?

Bên này, tâm trạng tốt đẹp của Lục Khinh Lan đều bị phá hư, mà bên kia, Lâm Thông vẫn thao thao bất tuyệt “mẹ anh nói”.

“Ơ! Sao em lại không nói gì?”

Có lẽ ý thức được mình nói quá nhiều, Lâm Thông cuối cùng cũng dừng lại, nhìn Lục Khinh Lan một chút, miễn cưỡng hài lòng nói:

“Mà, không nói nhiều cũng tốt, mẹ anh nói con dâu sau này không được chi chi tra tra (nói nhảm, nhiều lời), bằng không lúc cùng đi ra ngoài sẽ bị mất mặt. Như em đây, cũng xem như có thể dễ dàng dẫn ra ngoài, mặc dù không xinh đẹp bằng mẹ anh. Đúng rồi, nhân tiện sau khi chúng ta kết hôn, em không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh. Mẹ anh nói gia đình như chúng ta bên ngoài cờ bay phấp phới* là chuyện bình thường, em không được có bất kỳ suy nghĩ nào ….”

(*câu gốc là家中红旗不倒/ 外面彩旗飘飘: trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, chỉ mấy ông vừa có vợ vừa có bạn gái tùm lum.)

“Khoan đã.” Thực sự không nhịn tiếp được nữa, Lục Khinh Lan cắt lời anh ta:

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Chúng ta chỉ mới đến xem mắt thôi, không phải đến để bàn chuyện cưới hỏi.”

Dừng một chút, cô tiếp tục nói:

“Tôi nhìn anh có vẻ còn chưa dứt sữa hay sao vậy? Mỗi lần mở miệng đều là “mẹ anh nói” này, “mẹ anh nói” kia, haiz, thôi đi. Sao anh không tự đi tìm người nào giống y mẹ anh rồi lấy đi?”

“Em nói như vậy nghĩa là sao?”

Lâm Thông không thể nhịn được khi người khác nói đến mẹ anh ta, sốt ruột, lập tức đứng lên:

“Tôi chịu đến đây gặp cô xem mắt đã là vinh hạnh cho cô rồi, cô nên về nhà quỳ lạy thắp hương mà cảm tạ đi. Cô tưởng tôi không biết lý do tại sao cô đến xem mắt à? Bị cắm sừng còn tự cho bản thân tốt đẹp. Cô có bình thường không vậy?”

“Vậy thì mời rẽ trái ra ngoài, đi thong thả, không tiễn.”

Giữ bình tĩnh, Lục Khinh Lan căn bản không muốn nói thêm nữa, đúng là gặp vận đen.

Nhưng Lâm Thông còn nói chưa đủ, anh ta khinh thường liếc mắt:

“Mẹ tôi nói, kẻ giống như cô thì làm được gì ở bên ngoài? Còn muốn tôi đến nhặt giày hỏng hả, nếu không phải...”

“Á… Cô làm cái gì vậy? Con m* nó!” Lau mớ nước cam bị dội lên mặt, Lâm Thông điên tiết, không do dự liền vươn tay định đánh Lục Khinh Lan một cái.

Chỉ là tay anh ta chưa kịp chạm vào mặt cô thì đã bị một bàn tay từ đâu xuất hiện, siết lấy cổ tay.