Chương 57: Đã không còn như trước

1391 Chữ Cài Đặt
Nhìn lại Thẩm Tuỳ, chuyện hôm nay, cô không dễ dàng bỏ qua. Sau đó nhìn xung quanh, ngoại trừ một vài đồng nghiệp có quan hệ tốt nhìn bọn họ có chút lo lắng, còn lại những người khác đều ở trong tư thế không liên quan.

Điều đáng ghét hơn nữa là bộ mặt thừa nước đυ.c thả câu của tên Mạc Dương kia!

"Sao nào, biên tập Lục, có phải cô phản đối quyết định của tôi không?" – Thẩm Tuỳ đứng trên kia, tựa như một nhà thơ đang chờ đợi sự khuất phục của Lục Khinh Lan.

Đúng, anh ta chỉ muốn làm cho Lục Khinh Lan xấu hổ. Không chỉ vì lời cầu xin của em gái mình, mà còn càng bởi vì Diệp Đình Thâm!

Một lát sau, lúc tất cả mọi người đều cho là Lục Khinh Lan sẽ từ bỏ, cô liền mở miệng kiên định, quyết không dừng lại:

"Mọi chuyện đều không liên quam đến Hạ Hinh Thinh. Là tôi nhớ nhầm thời gian, thông báo sai. Tất cả hậu quả đều do mình tôi gánh chịu."

Lời này không chỉ làm một mình Hạ Hinh Thinh sững sờ, mà Thẩm Tuỳ cũng không ngoại lệ. Sự tình có vẻ đã đi quá tầm kiểm soát của anh ta. Nhưng Thẩm Tuỳ vẫn nhất định cũng không để yên cho cô:

"Biên tập Lục, cô nói là do cô, chẳng phải vừa rồi trợ lý của cô đã nói.."

Lục Khinh Lan bình tĩnh ngắt lời:

"Tiểu Hạ không nói gì hết."

Ngay sau đó, nhìn chằm chằm vào Tôn Hi, mắt sáng như đuốc:

"Trợ lý Tôn, tôi nghĩ chắc trí nhớ của cô không tệ, sẽ không nhớ lầm đâu nhỉ? Tất nhiên là cô không nhớ nhầm rồi. Nếu không, chắc không ai có thể nhớ nhầm bằng cô đây."

Lục Khinh Lan từng bước đến gần, không cho Tôn Hi có cơ hội thở dốc:

"Còn nữa, trợ lý Tôn, từ trước đến nay, thông báo thời gian họp đều là do Trương thư ký đích thân thông báo trong giờ làm việc. Bộ phận hành chính chưa bao giờ để cho một trợ lý nho nhỏ đảm nhận trách nhiệm thông báo đến toàn các phòng ban. Lại còn thông báo vào buổi tối cuối tuần. Thời gian muộn như vậy, không lẽ, cũng là do cô nhầm lẫn sao?"

Lúc Lục Khinh Lan nói chuyện, tuy rằng vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lời nói lại có mang theo một cảm giác uy hϊếp, Tôn Hi không phải nghe không hiểu.

Tất nhiên, những lời này không chỉ nói cho một mình Tôn Hi nghe, mà trong số đám người có động cơ ngầm ở đây cũng không ngoại lệ.

Mặc dù cố ý nói sai thời điểm họp, nhưng chắc chắn sau lưng Tôn Hi có người chống lưng. Bị Lục Khinh Lan làm cho kinh hãi, Tôn Hi lập tức có chút hốt hoảng, đầu óc liền bị bấn loạn, không rõ ràng:

"À, à, à, biên tập Lục nhớ nhầm, vậy cũng là do tôi sai rồi."

Nghe câu trả lời của cô ta, Lục Khinh Lan nhẹ nhàng thở ra, lại thừa dịp mọi người không chú ý, nắm chặt tay Hạ Hinh Thinh, ra hiệu con bé hãy bình tĩnh, đừng nói thêm điều gì.

"Thẩm Tổng, trợ lý Tôn cũng đã giải thích rồi đó, nên tôi sẽ gánh chịu hậu quả." - Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lục Khinh Lan vội vã nói.

Hừ..

Trong lòng Thẩm Tuỳ, cười lạnh liên tục. Được lắm. Là do cô tự mình muốn chịu phạt, nếu tôi không toại nguyện cho cô, thì không đúng lẽ rồi.

"Được rồi, chắc chắn sẽ phạt theo nguyên tắc của Tạp chí Kuiyu." – Thẩm Tuỳ liếc mắt nhìn đám người họ một chút, suy tư một lát, nhất định phải để cô ta mất mặt một chút,

"Vậy.."

"Chờ đã!" - Đúng lúc này, thân ảnh Thẩm Bội Bội đột nhiên xuất hiện ở cửa. "Anh à, anh giao cô ấy cho em đi."

Giống như một nữ hoàng kiêu ngạo, Thẩm Bội Bội đi về phía Thẩm Tuỳ, đảo mắt làm nũng: "Vừa đúng lúc trợ lý của em từ chức, anh đem biên tập Lục cho em mượn mấy ngày được không? Có cô ấy làm trợ lý, chắc chắn sẽ rất tốt a. Nhất thời em chưa thể tìm được trợ lý nào ưng ý!"

Bất quá, chuyện Thẩm Bội Bội đang nói nghe qua cũng rất bình thường, nhưng kiểu độc đoán xảo quyệt như vậy, làm cho người ta khó tiếp nhận được.

Thẩm Tuỳ suy nghĩ một lúc, ban đầu anh ta định giáng chức Lục Khinh Lan xuống làm trợ lý cho Mạc Dương, chuyện giữa mấy người bọn họ, anh ta cũng biết qua một chút. Thấy cách thức của em gái đưa ra cũng không tệ, lời đề nghị này có chút thú vị.

Không ai hiểu rõ tính khí của em gái Thẩm Bội Bội hơn Thẩm Tùy. Khả năng giày vò người khác, cũng không phải dạng vừa:

"Cũng tốt, vậy em cứ từ từ chọn trợ lý, cố gắng tìm cho được người nào vừa lòng nhất mới thôi."

Hai người kẻ hát người bè, cứ như vậy định ra hình phạt cho Lục Khinh Lan.

"Này, Lục Khinh Lan, không ngờ cô lại có ngày hôm nay đó!" - Đi ngang qua Lục Khinh Lan, Thẩm Bội Bội hết sức đắc ý, cười muốn thông não.

Lục Khinh Lan chỉ liếc cô ả một cái, không nói gì, sau đó cùng các thành viên trong tổ rời đi. Lại một lần nữa bị Lục Khinh Lan coi thường, không liếc mắt tới, sắc mặt Thẩm Bội Bội trở nên khó coi.

* * *

"Lan tỷ, chị.. tại sao?" Chờ trở lại phòng làm việc, Hạ Hinh Thinh nhịn không được, khóc lên: "Đều do em không tốt, em thật ngu ngốc mà.."

"Đừng như thế." - Lục Khinh Lan cố gắng an ủi con bé, mỉm cười, "Em là cấp dưới của chị, sao chị lại để em bị bắt nạt được? Không phải chỉ là một cái trợ lý thôi sao? Lúc mới đến Kuiyu, chị cũng là từ vị trí đó đi lên, em không phải lo! Mau lau nước mắt đi, còn phải làm việc. Lần này xem như một bài học, lần sau lưu ý một chút."

Mặc dù Lục Khinh Lan đã thay Hạ Hinh Thinh gánh chịu, nhưng Thẩm Tuỳ lại muốn phạt toàn tổ cô.

Đem hết thành viên trong tổ Lục Khinh Lan phân đi các nơi khác làm việc, lúc còn lại mỗi mình cô trong phòng ban, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tạp chí Kuiyu là nơi cô từng mơ ước được đặt chân đến khi còn học đại học, sau đó quen biết Mạc Dương, hai người có cùng chí hướng, đều mong muốn một lúc nào đó sẽ được chân chính bước vào Kuiyu. Lúc đó thật sự có vô số kích động.

Mấy năm qua, cô chăm chỉ từng bước, dựa vào năng lực của bản thân mà ngồi vào vị trí phó chủ biên này, nguyên bản vị trí chủ biên cũng không còn cách xa.. Nhưng..

Nhưng vì cái gì, bây giờ cô lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi như vậy..

Tạp chí Kuiyu, cô thậm chí không thể tìm ra chính mình của lúc trước nữa.

Lúc đó cô nghĩ, khi cô chấp nhận quay lại làm việc, ngoại trừ để thể hiện sự quật cường bên ngoài của bản thân, không tuỳ tiện cúi đầu, chẳng phải cô còn có một mơ ước sao?

Nhưng bây giờ, tại sao cô lại không thể nhìn thấy ước mơ của mình nữa?

Dựa lưng vào ghế, Lục Khinh Lan suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể tìm thấy đáp án.

Cô nhìn lướt qua điện thoại, đột nhiên lại muốn nghe giọng của Diệp Đình Thâm.

Mà thực tế, cô đã bấm gọi cho anh tự bao giờ.

"Khinh Lan? Trong giờ làm việc lại gọi cho anh sao? Nhớ anh rồi ư?"

"Diệp Đình Thâm, em.."