"Các phòng ban khác đã xong việc trước rồi sao? Thế nào lại không có ai?" - Đi dọc hành lang với các thành viên trong tổ, chỉ thấy hai bên văn phòng hiện tại đều trống rỗng.
Lục Khinh Lan có chút lo lắng:
"Tiểu Hạ, em thật sự không nghe nhầm thời gian chứ?"
"Không đâu. Người ở phòng hành chính rõ ràng đã báo là chín giờ." – Hạ Hinh Thinh cố gắng nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu xác nhận một lần nữa.
"Aizz, Lan tỷ, cũng không phải chúng ta đã đến rồi sao, cứ vào sẽ biết ngay."
Viên Vũ cảm thấy Lục Khinh Lan đã suy nghĩ quá nhiều, đi tới ôm lấy cánh tay cô, vui vẻ đi về phía trước. Lục Khinh Lan không nói thêm nữa, nhưng cảm giác lo lắng không thể giải thích kia vẫn cứ bám theo cô từ hôm qua đến giờ.
Chưa đầy hai phút, lo lắng của cô đã được xác nhận.
Trong phòng họp lớn của Tòa Tạp Chí, hơn một trăm người đồng loạt nhìn chằm chằm vào nhóm của họ với ánh mắt ngạc nhiên, cùng hả hê.
Ngay phía trước phòng họp, một người đàn ông đặt hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, đưa lưng về phía bọn cô, quanh thân tản ra một cổ khí điên cuồng.
Đứng một bên là vẻ mặt poker không đổi – Tưởng Thiên Lâm.
"Lục Khinh Lan, đội của cô đang làm gì vậy? Để toàn bộ trên dưới cuộc họp đợi hơn nửa giờ đồng hồ! Khái niệm đúng giờ cơ bản nhất cũng không biết sao?"
Tưởng Thiên Lâm ghét đến độ không thể rèn sắt thành thép. Lục Khinh Lan luôn là người thận trọng trong công việc, không thể nào lại đi phạm loại sai lầm này. Hơn nữa còn dẫn theo cả tổ của mình cùng phạm sai lầm, chuyện này là có ý gì?
Muốn tạo phản sao?
Nếu không phải có quy định không được mở điện thoại trong cuộc họp, ông ta đã sớm gọi cho cô rồi. Lục Khinh Lan nhíu mày, vừa định mở miệng nói, liền bị người đàn ông phía trước cắt ngang.
"Tôi còn không biết, Tạp chí Kuiyu này vẫn còn giữ loại một đám nhân viên không biết đúng giờ như vậy!" – Người kia chậm rãi quay người lại, mặt không chút cảm xúc.
Lại là tên đó?
Thẩm Tuỳ, hóa ra là chính là Thẩm tổng của Tạp chí Kuiyu.
Lục Khinh Lan trong chốc lát, liền lấy lại tinh thần. Đúng là, thành phố A này có vô số tiểu nhân thật! Lục Khinh Lan biết rằng không phải lúc để đem thành kiến cá nhân vào nói chuyện, vì vậy cô hắng giọng, dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong phòng họp đều có thể nghe thấy:
"Thẩm Tổng, tổ chúng tôi nhận được thông báo cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ, anh nói chúng tôi không đúng giờ, có phải là đang hiểu lầm rồi không?"
"Hiểu lầm?" - Thẩm Tuỳ cười lạnh, không ngờ Lục Khinh Lan lại có thể bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng cô ta độc đoán nổi đóa như hôm trước. Cùng nhìn chằm chằm Thẩm Tuỳ vài giây, Lục Khinh Lan đột nhiên quay đầu nói với bộ phận hành chính:
"Hôm qua là do bộ phận hành chính – trợ lý Tôn đã gọi thông báo thời gian."
"Biên tập Lục, cô đừng nói vớ vẩn. Tôi thông báo với mọi người là tám giờ mười lăm, không hề nói chín giờ." – Bị gọi đích danh mình, Tôn Hi không đứng yên, lập tứng đứng dậy, "Những phòng ban khác đều làm chứng thời gian tôi đã báo. Sao lại có chuyện báo sai thời gian chỉ riêng với tổ các người chứ? Biên tập Lục, cô không cần coi thường quan hệ của chúng ta đến vậy!"
"Trợ lý Tôn, cô rõ ràng đã thông báo là chín giờ, cô.." – Hạ Hinh Thinh lần đầu tiên trong đời gặp phải loại tình huống này, mất bình tĩnh cùng sợ hãi, suýt khóc, không biết phải làm thế nào..
Tôn Hi kia một mực khẳng định không báo sai thời gian. Sau đó, bộ phận hành chính cũng cùng nhau mở miệng chứng minh cho cô ta. Không ngờ, Mạc Dương cũng mở miệng can thiệp:
"Biên tập Lục, việc tổ các cô không đúng giờ là không thể chối cãi. Lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người, lại còn đem trách nhiệm đẩy lên người khác sao?"
"Mạc chủ biên, ý anh là sao?" – Lục Khinh Lan nhíu mày, thấy Mạc Dương mở miệng, trong lòng cố đè nén tức giận.
"Biên tập Lục, tôi chỉ đang nói sự thật thôi." – Mạc Dương đang vô cùng hả hê nhìn đám người của Lục Khinh Lan, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác thoải mái biếи ŧɦái cùng cực. Đoán được suy nghĩ ghê tởm của anh ta, Lục Khinh Lan không thèm nhìn đến.
Cho dù vậy, những lời xì xào trong phòng họp vẫn cứ liên tục dấy lên, phần lớn là nói giúp Mạc Dương.
"Được rồi, có chuyện gì tốt đâu mà đem ra thảo luận? Tưởng tổng biên tập, bình thường các người họp đều diễn ra như vầy sao?" – Thẩm Tùy biểu lộ nét mặt không chút kiên nhẫn.
"Không phải đâu, Thẩm tổng.." – Mặc dù so về tuổi tác, Tưởng Thiên Lâm lớn hơn Thẩm Tuỳ, nhưng trước mặt anh ta, ông luôn thể hiện sự cung kính cấp bậc. "Việc này.."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." – Thẩm Tuỳ cắt ngang, cau mày liếc nhìn Hạ Hinh Thinh vô cùng tội nghiệp, lời nói lạnh như băng truyền khắp phòng họp:
"Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn có năng lực làm trợ lý nữa không? Tạp chí Kuiyu không nuôi thứ ăn hại."
Nói xong, Hạ Hinh Thinh bị hù dọa đến mức mặt mày tái nhợt, mắt mở to ngấn lệ, tràn đầy bất lực:
"Thẩm Tổng, tôi.. tôi.."
Thẩm Tuỳ cũng không quan tâm đến người nhỏ bé như Hạ Hinh Thinh, ngược lại, anh ta muốn xem xem, Lục Khinh Lan lúc này có thể làm được gì!
"Lan tỷ, em.." – Hạ Hinh Thinh quay đầu nhìn Lục Khinh Lan, con bé thật sự không báo sai giờ, sao lại có thể trở thành tội nhân được..
"Thẩm tổng, cái này không công bằng." – Coi như Hạ Hinh Thinh không hướng mình xin giúp đỡ, Lục Khinh Lan cũng không bỏ mặt con bé.
Hạ Hinh Thinh là thành viên trong tổ cô, sao cô lại để con bé chịu đựng oan ức được?
Hơn nữa, nếu hiện tại vẫn không nhìn ra cả nhóm bị sập bẫy, chức phó biên tập của cô còn dễ dàng làm được sao?
"Không công bằng?" – Thẩm Tuỳ cười một tiếng, "Trong từ điển của tôi không có chữ gọi là công bằng."
"Anh!" – Trừng mắt, Lục Khinh Lan định đánh trả, nhưng cô đã nhịn được.