Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn cô, đem Lục Mẫn Hoa che chắn sau lưng, lại nhìn về phía Thẩm Tuỳ: "Mau xin lỗi."
Hai bên không ai nhường ai, đúng lúc Cảnh sát đi tới.
"Cô gọi cảnh sát à?" - Nheo mắt, sắc mặt Thẩm Tuỳ có chút khó coi, nhìn người trước nặt không chút thiện cảm.
"Không được sao?" - Lục Khinh Lan chống trả, đi tới bên cạnh xe của mình, chỉ vào chỗ bị xây xát. "Tại sao tôi lại không được gọi cảnh sát?"
"Hừ, xem như cô lợi hại!"
Được lắm Lục Khinh Lan!
Nhìn thấy cảnh sát giao thông làm việc kiểm tra một cách trật tự, Thẩm Tuỳ cùng người phụ nữ của anh ta có chút không cam lòng, thăm dò hỏi:
"Cậu Thẩm, sao không nói ra thân phận của anh.."
"Câm miệng!" - Mặc dù anh ta nói với người phụ nữ bên cạnh, nhưng ánh nhìn của Thẩm Tuỳ lại rơi vào trên người Lục Khinh Lan.
Cảnh sát giao thông xử lý công việc rất nhanh, chốc lát sau liền hoàn tất sự tình, nhân tiện chỉ trích Thẩm Tuỳ một phen. Lục Khinh Lan xem xét thấy sắc mặt kia càng ngày càng đen lại.
"Đi thôi mẹ, chúng ta ghé Tân Vị đi, con đói rồi."
Lúc cô chuẩn bị rời đi, còn không quên trơ mắt liếc qua đôi nam nữ còn đang đứng cạnh chiếc Porsche.
Tân Vị? Lục Khinh Lan..
Hô hô..
Khoé miệng Thẩm Tuỳ chậm rãi gợi lên một nụ cười mị hoặc.
Khi đi tới chỗ nhà hàng Tân Vị, phía trong đã đầy người ngồi, việc kinh doanh vô cùng thuận lợi.
"Haha, may là chúng ta đã đặt chỗ trước." – Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Lục Khinh Lan đi lên lầu, ghé vào một chiếc rạp nhỏ.
Tuy nhỏ, nhưng nó được trang trí trang nhã, còn có một hương vị đặc biệt.
"Thật là do con đặt sao?" - Lục Mẫn Hoa cười, "Mẹ còn không hiểu tính con sao? Đây là do đứa nhóc Đình Thâm đặt chứ gì?"
"Được rồi, được rồi, là anh ấy chuẩn bị. Là do anh ấy đặt." – Làm vẻ mặt tinh quái, Lục Khinh Lan bất mãn lẩm bẩm, "Thật là, cái gì cũng Diệp Đình Thâm."
Lục Mẫn Hoa rất hài lòng, nhấp một ngụm từ chỗ nhân viên phục vụ, bà nói:
"Đình Thâm, đứa nhỏ này, thật có lòng."
Lục Khinh Lan không muốn nói thêm, đang định gọi đồ ăn, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da mỉm cười bước vào. Mặt mũi đầy áy náy, ông ta nói:
"Tôi là quản lý ở đây, thật sự xin lỗi hai vị! Lục tiểu thư, chỗ này trước đó đã được một vị khách khác đặt rồi, hai vị xem xem, có thể thông cảm đổi nơi khác được không?"
Lục Khinh Lan cau mày, có chút bất mãn:
"Sao lại như vậy? Rõ ràng lúc sáng sớm chúng tôi đã đặt trước rồi mà? Chúng tôi còn chưa đén thì các người lại chuyển cho người khác sao?"
Quản lý lau mồ hôi, tự biết lý do này không thỏa đáng, nhưng anh cũng là nhân viên làm công thôi, ông chủ sai bảo, không thể làm khác được. Lại cười bổ sung, quản lý có chút khẩn cầu:
"Là như vầy, do chúng tôi có thời gian quy định, nếu qua mười phút nếu khách hàng đặt trước không đến, chúng tôi đành phải mở chuyển cho khách khác."
Lục Mẫn Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy là do phía mình có lỗi, bà nói:
"Lan Lan, không thì đổi chỗ cũng được, dù sao cha con cũng chưa tới."
Lục Khinh Lan không nói lời nào, có chút không vui, cô đã từng nghe qua kiểu thuyết phục như vầy rồi, nếu thật sự là như thế, tại sao nhân viên không gọi điện xác nhận với khách trước rồi mới chuyển cho người khác? Suy nghĩ một hổi, cô vẫn quyết định nhìn lại lần nữa.
Nhưng có người đã nhanh miệng hơn cô:
"Làm sao vậy? Có mỗi chuyện chỗ ngồi thôi mà xử lý lâu vậy?"
Lục Khinh Lan nhìn tới lập tức muốn nổ tung trong lòng, con mẹ nó.
Người khách này lại là Thẩm Tuỳ cùng người phụ nữ của anh ta, lúc nãy cùng cô tranh chấp ở bãi đậu xe.
"Cậu Thẩm, sẽ xong ngay thôi, xin cậu chờ một chút." - Quản lý lo lắng lau mồ hôi, gần như cầu xin Lục Khinh Lan nói, "Lục tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi, đây là chỗ độc quyền do cậu Thẩm đặt trước. Mong cô đổi chỗ giúp lần nữa."
Thẩm Tuỳ lặng lẽ nhìn Lục Khinh Lan, muốn xem cô phát cáu nói câu "Chỗ bao sương
(tên gọi phòng ăn) này, tôi muốn."
Ngoài dự liệu của anh ta, Lục Khinh Lan không phản bác câu nào, chỉ cầm túi xách lên, nói với mẹ: "Mẹ, chúng ta đổi chỗ đi."
Lục Mẫn Hoa không hề tỏ ra bất mãn, trên mặt nở nụ cười rời đi. Khi bước đến cửa, Lục Khinh Lan còn nói riêng với bà:
"Mẹ, chúng ta đi ăn cơm, đừng để bị buồn nôn tâm trạng."
Quản lý thấy thế, đi cũng không được, ở cũng không xong, không biết làm sao.
Rạp ăn vừa bị chiếm, cửa tiệm lại quá đông, chật kín hết chỗ, Lục Khinh Lan phải ngồi đợi mãi, cuối cùng đợi đến khi có người ăn xong, mới được xếp vào một góc nhỏ vắng vẻ phía trong.
Ngồi xuống xong, cô mới phát hiện ghế bên cạnh còn trống, nhưng nhân viên phục vụ vẫn kiên quyết cho rằng không còn ghế phụ.
Lục Khinh Lan lúc này mới cảm thấy có chút không thoải mái, xem mẫu thân đại nhân cũng còn chút phấn khởi nên cô cũng không muốn nói nhiều.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là sau khi gọi món, cô đã đợi gần bốn mươi phút, đồ ăn mới lên, mà nhìn những bàn khác, chỉ trong mười lăm phút đã có ăn rồi.
Nếu là tính khí trước đây của cô, khẳng định là sẽ thúc giục, nhưng hiện tại còn có Lục Mẫn Hoa đang ngồi, còn có Tô Chi Giang bên cạnh, hai người đều không vấn đề gì, người một nhà ăn cơm không cần xem náo nhiệt. Bất quá Lục Khinh Lan cố gắng không so đo thêm, sau này sẽ không tới ăn nữa.
Nghĩ tới đây, cô xem như qua chuyện.
Khi món canh chua cá cuối cùng được đưa lên, bà Lục Mẫn Hoa vừa gắp được hai miếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó ôm bụng, không lâu sau, trên trán lại toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" - Lục Khinh Lan giật mình, vội vàng gọi cha Lục vừa rời toilet đi ra, "Cha, mau đến đây!"
Tô Chi Giang cũng có chút đau bụng, lại không kìm được, quay trở lại nhà vệ sinh. Sau đó nhanh chóng trở ra, nhìn cô một cái, lo lắng hỏi:
"Mẫn Hoa, cũng bị đau bụng sao?"
"Đúng rồi.."
Lục Khinh Lan ngạc nhiên: "Cha, chẳng lẽ cha cũng bị sao?"
"Không sai." - Vẻ mặt Tô Chi Giang trở nên nặng nề, "Vừa rồi ăn canh xong, cảm thấy không thoải mái, vừa mới đi vào nhà vệ sinh.."
Lục Khinh Lan xong, xác định rằng món ăn nhất định có vấn đề. Đầu tiên là đè lại cơn tức giận, lập tức gọi 120, sau đó gọi quản lý tới chất vấn.
Quản lý không còn cách nào, mời ông chủ ra nói chuyện, vừa đúng lúc, ông chủ cũng đang có mặt ở đây.
"Là anh?"