Bên kia, Mạc Dương kéo Thẩm Bội Bội vào phòng làm việc mình, tiện tay đem cửa đóng chặt lại.
“Anh kéo em làm gì chứ? Cô ta định làm gì vậy chứ? Dám nói chuyện với em như vậy!” Thẩm Bội Bội tức giận quát tháo, hất Mạc Dương đang nắm chặt lấy cô ra.
“Bội Bội, sao em lại đi so đo chuyện cũ với cô ấy? Mọi chuyện cũng đã qua rồi!” Mạc Dương có chút đau đầu khi thấy tính tình của Thẩm Bội Bội nổi lên, chính anh ta là người xui xẻo.
Cô ta làm chuyện xấu, anh ta vẫn chấp nhận nghe theo.
“Anh biết em đang tức giận, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, dễ bị thu hút ánh mắt thị phi của người khác, thật không có ý tứ!”
Nghe xong lời này, Thẩm Bội Bội trầm mặc một hồi, Mạc Dương nói vậy cũng không phải không có lý.
Nhưng, không lẽ lại quá dễ dàng với Lục Khinh Lan như vậy sao? Cô ta không cam tâm.
Vài phút trôi qua, tâm trạng của Thẩm Bội Bội đột nhiên tốt lên:
“Hừm, vậy em liền không trực tiếp gây khó dễ cho cô ta. Nhưng còn công việc của cô ta, cũng không phải do em quyết định sao?”
“Em muốn tổng biên tập cho cô ấy từ chức?”
“Bí mật! ” Thẩm Bội Bội đắc ý, thừa nước đυ.c thả câu, tâm trạng thoải mái, liền hôn lên mặt Mạc Dương một cái, “Honey anh đừng vội, để cho em giải quyết.”
Dưới hầm đỗ xe.
“Anh à, anh giúp em một chút đi, chẳng lẽ anh bỏ qua chuyện em gái anh bị bắt nạt sao?” Thẩm Bội Bội dốc hết toàn lực làm nũng, gọi điện thoại, “Em hiện thại không muốn nhìn thấy Lục Khinh Lan xuất hiện ở tạp chí Kuiyu nữa.”
“Thế nào? Lại có người dám bắt nạt Bội Bội khiến em chịu thiệt thòi sao?” Người ở đầu dây bên kia từ trong tủ lấy ra một chai rượu, nhàn nhọt rót một ly, nhấp môi một chút, cười nói:
“Anh đây rất muốn xem xem người kia có tới mấy lá gan, lại dám đến ăn hϊếp em gái của anh.”
Tạp chí Kuiyu mặc dù dưới danh nghĩa của Thẩm Tuỳ, nhưng chưa bao giờ anh ta trực tiếp ra mặt, căn bản đều bàn giao cho Tưởng Thiên Lâm xử lý.
Cho nên, cái tên Lục Khinh Lan nghe qua có chút xa lạ với anh ta cũng không đáng trách.
Nhưng cái người lạ này thực sự có gan để bắt nạt em gái của mình, thật sự khiến anh ta cảm thấy tò mò.
Đang suy nghĩ, Thẩm Bội Bội bên kia nũng nịu nói tiếp:
“Anh à, anh không được để em gái anh bị bắt nạt đâu! Anh mau sa thải cô ta đi, sẵn tiện đem phong sát* cô ta luôn đi. Hừ, xem xem, cô ta còn đường nào để kiếm cơm hay không!”
(Phong sát: 封殺: là một cơ quan tổ chức hay một cá nhân nào đó dùng quyền lực của mình để phong bế nghệ sĩ, không cho nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng, ngăn chặn tài nguyên hoặc nhà tài trợ cho nghệ sĩ)
Tuy nhiên Thẩm Tuỳ không nghĩ như thế, con người kia quả thật rất thú vị, anh ta phải tự mình xem xem trước đã.
“Anh, anh còn ở đó không vậy? Giúp em lần này đi…”
“Được rồi, được rồi. Em lớn như vậy rồi mà còn nhõng nhẽo. Việc em bị bắt nạt, anh sẽ ghim ở trong lòng. Vài ngày nữa, sẽ xem xét cho em. Yên tâm đi, từ nhỏ đến giờ khi nào anh lại để em gái mình chịu thiệt chưa?”
“Được. Vậy em chờ tin tốt của anh!” Có được lời bảo đảm của Thẩm Tuỳ, khóe miệng Thẩm Bội Bội cong lên một tia đắc ý.
Hừ! Lục Khinh Lan, để xem, tới cuối cùng cô còn dám cười nữa không!
Cúp điện thoại xong, suy nghĩ một lát, Thẩm Tuỳ liền bấm số gọi cho Tưởng Thiên Lâm, đi thẳng vào chủ đề:
“Thiên Lâm, nói cho tôi biết tình hình về Lục Khinh Lan đi.”
“Lục Khinh Lan?” Tưởng Thiên Lâm sững sờ, sau đó ngẩn người một chút nói:
“Cô ấy là một nhân viên khá chăm chỉ, năng lực làm việc tương đối tốt, rất có tài năng. Về quan hệ với đồng nghiệp có một chút…”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Đang chuẩn bị sắp tan làm, Lục Khinh Lan lại bị Mạc Dương gọi đến, nói là hiện tại muốn cùng cô bàn chuyện công việc.
Cho đến khi cô nhẫn nại giải quyết công việc xong thì các đồng nghiệp hầu như đã ra về hết, ngoại trừ trợ lý Hạ Hinh Đinh.
“Tiểu Hạ, đi thôi. Để em phải ở lại tăng ca, thật có lỗi.”
“Không sao đâu, chị Lan tỷ.” Hạ Hinh Thinh cười ngọt ngào, gò má lập tức xuất hiện lúm đồng tiền, “Em vừa mới vào, nếu không nhanh chân cố gắng, sao lại được làm trợ lý cho chị chứ?”
Lục Khinh Lan cười cười, nhìn cô ấy thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhớ ra khi mới vào Kuiyu, cô cùng cô ấy cũng không hơn không kém.
Hạ Hinh Thinh là một đứa trẻ siêng năng lại ham học hỏi, trên đường đi, con bé đã hỏi cô rất nhiều vấn đề làm việc, Lục Khinh Lan cũng từ từ chỉ dẫn cho cô ấy từng chút một.
“Chị Lan, em đi vài bước nữa là đến trạm xe buýt, còn chị thì sao?”
Giật mình, sợ bản thân làm trễ nải thời gian của cô, Hạ Hinh Thinh ngượng ngùng le lưỡi.
“À, chị…” Nhìn đồng hồ, mới nhận ra rằng đã gần bảy giờ rồi.
Diệp Đình Thâm chắc là rất bận hoặc là đã về trước rồi!
Nghĩ vậy, Lục Khinh Lan nhún vai:
“Cùng em về một chuyến.”
Hai người đang định rời đi thì lại nghe phía sau có người gọi cô.