“Lục Khinh Lan, đến văn phòng tôi ngay.”
“Được, tổng biên tập.”
Kể từ cuộc họp lần trước, Lục Khinh Lan vẫn chưa gặp qua Tưởng Thiên Lâm, đột nhiên bị ông ấy gọi trở lại làm việc, cũng chỉ là nói qua điện thoại thôi.
Hơn nữa, công việc của cô hiện tại vẫn do Mạc Dương tiếp quản.
Lúc này lại gọi đến văn phòng, Lục Khinh Lan cũng không thể đoán được là tốt hay xấu.
“Ngồi đi.” Tưởng Thiên Lâm vẫn giữ vẻ mặt poker (mặt lạnh) như mọi khi, nhưng khi nhìn thấy Lục Khinh Lan, trong mắt chợt hiện lên một tia dò hỏi.
Lục Khinh Lan thoải mái ngồi xuống, không lên tiếng trước mà chờ đợi lời của ông ta.
Thật ra trong lòng cô vẫn còn chút e ngại, chưa phân biệt được tốt hay xấu, ông ta không một lời giải thích mà đình chỉ công tác của cô, kể từ lúc trở thành thực tập sinh đến nay, thậm chí còn không thấy được sự tin tưởng cơ bản nhất.
Tưởng Thiên Lâm tỉ mỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy cô từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên nhìn mình mặc kệ bị dò xét, trong lòng ông ta ngược lại có chút không rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, quyết định bắt đầu từ công việc:
“Công việc gần đầy đều tốt chứ?”
“Vâng, còn tốt. Cảm ơn Tổng biên tập đã quan tâm.”
“Quan hệ với đồng nghiệp như thế nào? Tạp chí của chúng ta từ trước đến nay không cho phép mang tư tưởng cá nhân hoặc tư tình bản thân đặt vào công việc.”
Lục Khinh Lan biết ông ta đang ám chỉ cái gì, lúc này có chút khó chịu, hiện tại không phải là đang mang chuyện cá nhân của cô nói tới công việc sao? Sao không kiếm Mạc Dương mà nói cho tên đó nghe, hay không đi nhắc nhở Thẩm Bội Bội đi?
Lục Khinh Lan không tiện phát tác, đành phải tự mình đổi chủ đề:
“Tổng biên, có việc gì cứ nói thẳng ra đi.”
Sau đó trong lòng âm thầm bổ sung một câu: “Nói liên miên lải nhải căn bản không phải là cách nói chuyện của ông.”
Tưởng Thiên Lâm không ngờ cô không trả lời mình, trong lòng cảm thấy có chút không vui, nhưng vừa nghĩ đến chuyện kia, vẫn cố nén xúc động.
Hắng giọng một cái, không vòng vo nữa:
“Tôi đã chào hỏi Mạc chủ biên, công việc của anh ta không cần cô phải nhúng tay vào nữa. Còn nữa, từ giờ trở đi, cô vẫn là Phó tổng biên tập.”
Lục Khinh Lan không quá kinh ngạc, cũng không có cảm thấy kinh ngạc hay cao hứng, nhẹ gật đầu:
“Ừm, tôi biết rồi.” Sau đó liền không nói nữa.
Văn phòng nhất thời rơi vào im lặng.
Tưởng Thiên Lâm từ trước đến nay là người ít nói, nhưng lần này ông ta cũng còn có ít lời không nói, suy nghĩ một chút liền mở miệng, nhưng Lục Khinh Lan lại đứng lên trước.
“Tổng biên, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.”
“Chờ đã!”
“Tổng biên còn có chuyện gì căn dặn sao?” Tưởng Thiên Lâm hôm nay không giống như mọi hôm khiến cho Lục Khinh Lan có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói đến.
“Cô… cô và tập đoàn Tô Thị có quan hệ gì với nhau không?” Tưởng Thiên Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tô thị?” Phản ứng đầu tiên của Lục Khinh Lan là công ty của Tô Viễn.
Anh trai của cô là Tô Viễn, năm đó kiên quyết chọn kinh doanh, trải qua ngần ấy năm, tại thành phố A, sự nghiệp của Tô Viễn có sức ảnh hưởng không nhỏ. Trước lúc tốt nghiệp, anh ấy còn muốn nhận cô vào công ty làm việc, nhưng cô xưa nay đều không muốn dựa hơi người nhà.
Tô Viễn là Tô Viễn, còn cô là cô. Người ngoài cũng không biết được bọn họ lại có quan hệ gì với nhau.
“À, không có.”
“Vậy sao?” Tưởng Thiên Lâm có chút thất vọng, nghĩ đến người kia còn chưa từ bỏ ý định, “Vậy còn cậu Cố? Cô biết không?”
“Cậu Cố?” Lục Khinh Lan càng nghi ngờ hơn, cố gắng nghĩ một chút, “Không có ấn tượng. Tôi không biết.”
“Cũng không biết?” Nghe xong lời cô, Tưởng Thiên Lâm không khỏi liếc nhìn thêm vài lần nữa, xác định cô không nói dối mới tự nhủ, “Cũng không quen, vậy chuyện kia là sao?”
Tưởng Thiên Lâm của ngày hôm nay thật sự quá bất thường, kiên nhẫn của Lục Khinh Lan cũng dần dần biến mất. Thấy ông ta vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đó, cô tuỳ tiện lấy lý do rồi đi ra ngoài.