Cố Lăng Tu nhìn Diệp Đình Thâm, vạn phần ai oán, cực kỳ phẫn uất, còn người kia, căn bản cũng không để ý tới cậu.
Lục Khinh Lan lấy ra một cái chăn bông đưa đến, còn chưa kịp thông cảm thêm lời nào, đã bị Diệp Đình Thâm kéo vào phòng.
“Phanh!” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Đáng thương cho Cố Lăng Tu, thân hình cao mét tám cũng không phải nhỏ, lại khổ sở nằm co quắp trên ghế sofa chịu đựng một đêm.
Anh nghĩ mình nhất định phải kiếm đám anh em khác tố cáo, lên án tên Diệp hồ ly gian xảo này, mối hận hôm nay, nhất định phải rửa sạch.
Sáng hôm sau, Lục Khinh Lan thức dậy thì không thấy bóng dáng của Cố Lăng Tu đâu.
Hỏi Diệp Đình Thâm thì người kia chỉ khinh thường đáp: “Chướng mắt, đá đi rồi.”
Ánh mắt kia chứa đầy sự ghét bỏ, nhìn vẻ Lục Khinh Lan không khỏi thương tiếc đối với Cố Lăng Tu, giống như mình đang ỷ lớn hϊếp nhỏ vậy!
Ăn sáng xong, như thường lệ, Diệp Đình Thâm đưa cô đi làm.
Lúc xuống xe, Diệp Đình Thâm gọi cô lại: “Khinh Lan.”
“Hả?”
“Nhớ kỹ những gì anh nói với em, mọi thứ đều có anh, được không?”
“Được.” Lục Khinh Lan cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
“Vậy em đi đây.”
“Ừm, đi đi.”
Người xưa có câu, “chốn đông người, liền không thiếu thị phi”. Bất kể bao lâu, chỉ cần còn cái tôi con người ở đó, điều đàm tiếu hiển nhiên khó tránh khỏi.
Cho nên Lục Khinh Lan vẫn chỉ có thể bỏ qua vô số ánh mắt soi mói của đồng nghiệp ở trên đường đi.
Mặc dù, bầu không khí đàm tiếu buôn dưa cũng đã nhỏ đi không ít, nhưng phảng phất vẫn có vài ánh mắt soi mói, Lục Khinh Lan cứ thế bước vào phòng làm việc với nhiều ánh mắt đang tò mò hướng đến cô.
Làm cho cô không khỏi không suy nghĩ, thật ra bản thân cũng thật cứng đầu, thành phẩm sáng tạo đã bị trộm mất lại còn có thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác, tiếp tục quay lại làm việc.
Lục Khinh Lan vừa nghĩ vừa cười, nhưng khi định thần lại thì phát hiện cái nắp kia đã bị bật lên.
Người mở cửa vào là Thái Tiêu Á.
“M* kiếp, Lan Lan, em có đọc qua weibo của Thẩm Bội Bội chưa? Cái con nhỏ đó đầu óc chắc bị đập trúng cửa rơi mất não hay sao ấy? Thế mà lại đi xin lỗi chuyện cái video kia! Ôi m*, bà đây còn tưởng hôm nay mặt trời mọc ở phía bắc rồi! Này này, em xem qua đi.”
Trên màn hình, Lục Khinh Lan dường như có thể cảm nhận được khí tức trong lời nói của Thái Tiêu Á.
Theo đường dẫn liên kết, quả nhiên Weibo hàng đầu của Thẩm Bội Bội là lời giải thích chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Mà chính cô ta đang tự nhận bản thân ngày hôm đó đang cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, không biết ai rảnh rỗi chơi ác, cuối cùng tự mình nhận lỗi vì đã gây ra hiểu lầm.
Tất nhiên Lục Khinh Lan không nghĩ rằng cô ta đang xin lỗi, đó rõ ràng là tác phẩm muốn giữ quan hệ công chúng thôi.
Nhấp mở các bình luận bên dưới, cơ bản fan hâm mộ của cô ta đều khen ngợi sự khéo léo, hiểu biết của cô ta, nào là cô ta biết khoan dung độ lượng… vân vân và mây mây. Tóm lại, một bên cố tình hạ mình nhận lỗi, còn một bên ra sức khen ngợi thì lại đưa đến tận trời xanh.
Lục Khinh Lan không tử tế, nghĩ rằng, chậc chậc, cũng không sợ ánh hào quang rơi xuống quá nhiều.
Tắt Weibo, thấy Thái Tiêu Á còn ở đó lẩm bẩm, Lục Khinh Lan thuận thế trả lời:
“Chắc do đập đầu trúng cửa, chưa kịp tỉnh táo.”
Thái Tiêu Á nhếch mép cười. Hai người cùng hàn huyên vài chuyện sinh hoạt thú vị khác.
Đang trò chuyện thù điện thoại của Lục Khinh Lan vang lên.
Nhìn qua cô liền cảm thấy vui vẻ, xem ra Giang đại tiểu thư Giang Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng chịu gọi cho cô rồi.
Giang Nhiễm Nhiễm trước đây từng sắp trở thành thực tập sinh của Tạp chí Kuiyu, cô ấy không hề nghĩ rằng trong một hoạt động lại được chọn làm diễn viên phụ, rồi được đạo diễn nhìn trúng, từ đó, bước chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Ông trời dường như đã ban cho cô ấy một nhan sắc trời cho, mà sự nghiệp sau khi dấn thân vào màn ảnh, hình tượng cứ thế một bước lên mây. Cô ấy trở thành đệ nhất trong tứ tiểu hoa đán (4 nữ diễn viên nổi tiếng nhất Đại Lục) của làng giải trí.