Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 312: Chồng của tôi không phải là người để cho cô nhớ nhung

« Chương Trước
Ầm!

Cửa phòng đột nhiên bị đá ra cực mạnh, lực đạo làm cho phần tiếp xúc giữa cánh cửa và bức tường phát ra một tiếng vang âm ỉ, sau đó cánh cửa bị tách ra, lẻ loi trơ trọi đong đưa qua lại.

Lăng Vi bị tiếng động đột ngột làm cho kinh hoảng, trong nháy mắt não bộ bị đình chỉ, đợi khi kịp phản ứng lại, chỉ thấy hai tay Lục Khinh Lan cầm túi xách, mặt không chút thay đổi đang nhìn mình.

"Lục, Lục Khinh Lan, cô.. sao cô lại tới đây?" – Lăng Vi kinh ngạc hỏi, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện tay cô ta có chút run rẩy, phần nhiều chính là vì luống cuống hoảng hốt.

Sao Lục Khinh Lan lại có thể tới nhanh như vậy?

Rõ ràng bên kia đã báo mọi chuyện xong xuôi rồi, chẳng lẽ người phóng viên kia còn chưa kịp ra tay?

Mấy giây trôi qua, Lăng Vi đã dần bình tĩnh lại, vẻ kinh ngạc ban đầu bây giờ có vẻ đã dịu đi, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, trước mặt Lục Khinh Lan, Lăng Vi không thể bị thất thế được!

Thế nhưng, cô ta không ngờ trước mặt mình đột nhiên tối sầm lại, trong lúc Lăng Vi đang thất thần, Lục Khinh Lan đã bước tới trước mặt!

Bốp!

Tựa như cùng một giây, má phải của Lăng Vi đã bị ăn một bạt tay cực lớn của Lục Khinh Lan!

Sau một phút trầm mặt, bộ mặt của Lăng Vi lại trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đánh trả: "Lục Khinh Lan! Cô dựa vào cái gì dám đánh tôi?"

Lục Khinh Lan kịp thời bắt lấy cổ tay cô ta sau đó khinh thường hất ra, khoé miệng cong cong nhìn chằm chằm Lăng Vi, trong lòng trào lên một cảm giác buồn nôn:

"Chỉ bằng những lời cô nói vừa rồi, còn có chuyện cô tìm phóng viên chụp lén tôi! Lăng Vi, một bạt tay này cô nhớ cho kỹ, chồng của tôi không phải là người để cho cô nhớ nhung!"

Thanh âm của Lục Khinh Lan thanh thanh nhạt nhạt, khí thế tự tuyên bố chủ quyền.

Thẩm Tuỳ đứng trong bóng tối ngoài cửa, nghe xong lời của Lục Khinh Lan, đôi mắt liền buông thõng xuống, đáy lòng tuôn trào dòng bi thương.

Còn Diệp Đình Thâm thì nhàn nhạt cười, đây là lần đầu tiên Lục Khinh Lan gọi mình là "chồng", anh rất vui vẻ. Nếu vừa rồi Lục Khinh Lan không bước vào, anh cũng muốn nói chuyện rõ ràng với Lăng Vi nhưng cô đã tới, anh cực kỳ vui vẻ, tự ý nhường bước để hai người tự xử trí.

Đàn ông cũng có niềm kiêu hãnh, không có người nào khi nghe người mình yêu tuyên bố chủ quyền lại không hưng phấn.

Lăng Vi nắm chặt hai tay, trong mắt bắn ra đầy hận ý, mưu tính của cô ta đã bị vạch trần cho nên cực kỳ phẫn nộ, khàn giọng hô to: "Đình Thâm! Đây mới là bộ mặt thật của Lục Khinh Lan, anh đã thấy rõ chưa hả? Căn bản cô ta không xứng đáng đứng bên cạnh anh! Tại sao anh lại không để ý tới em?"

Thấy được bộ dạng của Lăng Vi lúc này, Lục Khinh Lan không chút che giấu sự trào phúng trong đáy mắt: "Vị hôn thê như tôi cô còn không có tư cách, chẳng lẽ loại" Tuesday "trà xanh như cô lại đủ tư cách sao? Lăng Vi, cô mau dẹp bỏ ý nghĩ bẩn thỉu đó đi!"

Mấy chữ "Tuesday trà xanh" là một đòn kí©h thí©ɧ sâu sắc tới Lăng Vi, cô ta cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể đều đang bị thiêu đốt hừng hực, ngước mắt nhìn Diệp Đình Thâm muốn tìm kiếm sự thương tiếc trong mắt anh dành cho mình, dù chỉ là một chút, giờ phút này điều đó chính là sự cứu rỗi dành cho Lăng Vi, cũng càng chứng minh rằng trong lòng Diệp Đình Thâm vẫn còn có cô ta.

Thế nhưng, vẻ mặt Diệp Đình Thâm vẫn lãnh đạm như cũ, không có thêm bất kỳ biểu lộ gì, chỉ duy nhất để lại ý cười cho Lục Khinh Lan.

Như thế vẫn chưa đủ.

Một khắc sau, Lăng Vi còn nhìn thấy Diệp Đình Thâm ưu nhã đến bên người Lục Khinh Lan, giơ đôi tay to lớn ôm chầm lấy eo người kia, chán ghét liếc nhìn mình:

"Tôi thấy rất rõ ràng, Khinh Lan của tôi rất yêu tôi, thế giới này, ngoại trừ cô ấy, không còn người nào đủ tư cách đứng bên cạnh tôi, cùng tôi vượt qua nhân sinh!"

Cái gì gọi là ngoại trừ Lục Khinh Lan, không có người nào đủ tư cách? Lục Khinh Lan là cái thá gì! Lăng Vi nghe được tiếng lòng mình tan nát, so với sự cự tuyệt của Diệp Đình Thâm, câu nói này cùng ánh mắt chán ghét của anh làm cho cô ta khó lòng tiếp nhận.

Cảm xúc thay đổi quá lớn, bỗng nhiên Lăng Vi trở nên khó chịu, toàn bộ hình ảnh vật dụng trong phòng không còn nhìn thấy rõ nữa, thân thể bắt đầu có chút lay động.

Lục Khinh Lan lạnh lùng nhìn cô ta, mỗi câu mỗi chữ nói thẳng: "Còn mưu tính thủ đoạn gì nữa cô mau đem hết ra đi, Lục Khinh Lan tôi cũng không phải loại người dễ dàng bị ăn hϊếp, lần tiếp theo tôi sẽ không khách khí nữa!"

Lục Khinh Lan nói xong thu hồi ánh mắt, cô cũng không nhìn Lăng Vi nữa, xoay người cùng Diệp Đình Thâm rời đi.

Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên truyền đến tiếng một vật gì đó rơi xuống đất, mà lúc này, Cố Lăng Tu lại xuất hiện ở cửa.

"Diệp hồ ly, không sao chứ?" – Cố Lăng Tu nhanh chân chạy đến trước mặt Diệp Đình Thâm, chỉ nhìn một chút liền hiểu ra vấn đề, dời mắt đi, Cố Lăng Tu nhìn thấy Lăng Vi đang nằm ngã trên giường, sắc mặt đỏ bất thường, đáy mắt Cố Lăng Tu càng thêm khó coi, giọng trầm thấp đáng sợ: "Người này, anh muốn xử lý thế nào?"

Diệp Đình Thâm nheo mắt, thần sắc chợt loé lên nguy hiểm: "Nghe nói Cố Hiên có căn hộ tại thành phố A.."

"Tôi đã biết nên làm gì rồi."

Lúc bước ra khỏi gian phòng, Thẩm Tuỳ vẫn còn ở đó.

Lục Khinh Lan nhìn tới anh ta, tâm tình liền trở nên phức tạp, mắt nhắm mắt mở không nhìn thẳng ánh mắt của Thẩm Tuỳ, nhớ lại tình hình lúc nãy, cô quyết định sau này sẽ không tiếp xúc với anh ta nữa.

Diệp Đình Thâm sờ lên tóc cô, nói nhỏ vào tai: "Đi tới thang máy bên kia đợi anh một lát, được chứ?"

Biết anh có vài lời muốn nói với Thẩm Tuỳ, Lục Khinh Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi cô vừa rời đi, nụ cười nhạt nhạt trên môi Diệp Đình Thâm lúc này vụt tắt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tuỳ đang giữ im lặng, khoé miệng cười lạnh: "Dấu đỏ trên cổ tay Khinh Lan là do cậu bóp sao?"

Vừa rồi trong căn phòng, anh đã thấy trên cổ tay Lục Khinh Lan có một vết hằn màu đỏ, làn da trắng của cô rất dễ để lại dấu vết, tên phóng viên kia không có khả năng, chỉ còn người trước mắt này.

Nghe thấy cảnh cáo bên trong lời của Diệp Đình Thâm, Thẩm Tuỳ lại cười, chỉ bất quá, nhớ đến khoảng thời gian này nội tâm bị giày vò, còn có phản ứng vừa rồi của Lục Khinh Lan, nụ cười của Thẩm Tuỳ tràn đầy chua chát, đắng ngắt: "Đúng thì đã sao? Không đúng thì đã sao?"

Diệp Đình Thâm không nhìn đến ánh mắt khıêυ khí©h của Thẩm Tuỳ, ánh mắt bén nhọn đảo qua, cuối cùng nhàn nhạt ném ra một câu: "Bạch Thư kia đâu rồi?"

Bạch Thư..

Nghe được cái tên này, đột nhiên sắc mặt Thẩm Tuỳ trở nên u ám, nhìn về hướng mà Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan rời ra, nhìn hai người ngọt ngào bên cạnh, ngay cả lập trường đuổi theo Thẩm Tuỳ cũng không có.

Từ Thừa lái xe, Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan ngồi ở đằng sau.

Vừa vào trong anh liền đem đầu dựa vào vai cô, đồng thời cau mày.

"Anh không khoẻ chỗ nào sao?" – Lục Khinh Lan đột nhiên nghĩ tới Lăng Vi vô duyên vô cớ ngã xuống giường, trong gian phòng vừa rồi quá mờ ảo, cô không chú ý tới người bên cạnh, hiện tại xem xét anh, sắc mặt quả nhiên rất khó coi: "Đình Thâm, có muốn đi bệnh viện một chút không?"

Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô an ủi: "Không cần, về nhà sẽ tốt."

Thật ra, từ lúc anh bước vào căn phòng kia, thừa dịp Lăng Vi không để ý đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho Cố Lăng Tu chạy tới, nhưng anh cũng muốn tương kế tựu kế xem xem rốt cuộc Lăng Vi giở trò mèo gì, tóm lại anh sẽ không để cho cô ta đạt được ý nguyện.

"Lúc đó thật sự không ngờ em lại xông tới như vậy." – Diệp Đình Thâm nắm lòng bàn tay cô trêu ghẹo: "Quả nhiên vợ anh thật lợi hại!"

Hiểu được ý anh nhắc tới chuyện gì, trong lòng Lục Khinh Lan càng thêm khinh bỉ Lăng Vi, nhưng nghe giọng điệu vui vẻ từ trong ra ngoài của Diệp Đình Thâm, cô cũng trở nên thoải mái, không khỏi hừ nói: "Cô ta trắng trợn dòm ngó chồng của em, đương nhiên em phải lợi hại hơn rồi!"

Lục Khinh Lan đoán rằng mục đích của Lăng Vi chính là để Lục Khinh Lan nhìn thấy Diệp Đình Thâm và cô ta ở chung một phòng, bất quá Lăng Vi đã quá xem thường sự tin tưởng của cô dành cho Diệp Đình Thâm cùng với năng lực của anh rồi.

Nghĩ đến chuyện này, đêm nay tuyệt đối là hậu quả mà Lăng Vi phải gánh chịu, cô sẽ không cảm thấy thương tiếc.

Diệp Đình Thâm giơ tay xẹt qua gương mặt cô, mở miệng nói: "Bây giờ em có thể nói cho anh biết, lúc gặp phải Thẩm Tuỳ đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Nghe được lời anh, Lục Khinh Lan có chút sững sờ sau đó cúi đầu nhìn thấy bộ dạng cố ý "ăn dấm" của anh, cô không khỏi cười to: "Được rồi, em nói, em nói!"

Đơn giản kể lại xong, Diệp Đình Thâm xoa xoa mặt cô: "Sau này giữ khoảng cách với Thẩm Tuỳ một chút."

"Được, nghe theo anh."

"Cũng cố hết sức không được uống rượu."

"Được."

Lục Khinh Lan nắm chặt tay anh trên mặt mình mỉm cười, không lâu sau, cô liền nhíu mày, vội vàng hỏi: "Rất khó chịu sao?"

Bỗng nhiên Diệp Đình Thâm mập mờ nói nhỏ bên tai cô: "Anh còn nhịn được, chỉ là, sau khi về đến nhà, phải cùng với Khinh Lan ở một chỗ thì mới có thể dễ chịu được.."

"Anh.." – Lục Khinh Lan đột nhiên đỏ bừng mặt, cắn môi oán trách, giọng điệu nhỏ xíu như muỗi kêu: "Anh nói cái gì vậy! Từ trợ lý còn ở đây nha!"

Diệp Đình Thâm trầm thấp nở nụ cười!

"Hừ!" – Lục Khinh Lan kiêu ngạo quay đầu, không muốn để ý tới anh.

"Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm yêu thích nhất là bộ dáng này của cô, tâm niệm vừa động, lập tức lên tiếng dụ dỗ: "Gọi một tiếng "chồng ơi" lại cho anh nghe được không?"

Lục Khinh Lan không bị lay động, oán hận nói: "Không muốn!"

"Em chắc chưa?" – Ý cười trong mắt Diệp Đình Thâm càng lúc càng đậm.

"Chắc chắn.. Diệp.. Đình Thâm.. Anh mau dừng lại.."

Diệp Đình Thâm tiếp tục cố gắng: "Gọi "chồng ơi" đi.."

Lục Khinh Lan đơn giản đã bị bức đến rớt nước mắt, cuối cùng chấp nhận: "Chồng ơi.."

"Ngoan.."

* * *

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, tại tòa chung cư cao cấp nào đó tại trung tâm thành phố.

"AAAAAAAAAAA!" – Một âm thanh sắc nhọn vang vọng trong phòng ngủ.

Lăng Vi ngây ngốc ngồi dậy, đảo mắt nhìn thấy người đang ngủ bên cạnh mình lại là Cố Hiên, cảm giác giận dữ cùng xấu hổ lan ra khắp toàn thân, từ kẽ tay đến kẽ chân.

Cố Hiên mở hai mắt mông lung, dụi dụi, khoé miệng cười yếu ớt mang theo cưng chiều: "Tiểu Vi, em dậy rồi sao?"

Nhìn thấy bộ dạng của Cố Hiên, trong hai mắt Lăng Vi gắt gao đỏ đậm, vung một bạt tay lên: "Cố Hiên! Đồ khốn nạn!"

Cố Hiên yêu thích Lăng Vi rất lâu quả là không sai, cam tâm tình nguyện làm việc cho Lăng Vi cũng không sai, nhưng vô duyên vô cớ bị ăn một bạt tay sắc mặt liền trở nên khó coi: "Anh khốn nạn sao? Tiểu Vi, tình huống hôm qua thế nào em đã quên rồi ư?"

Lăng Vi hoàn toàn mất hết lý trí, hiện tại trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới một việc, mình vì Diệp Đình Thâm mà giữ gìn trong sạch nhiều năm vậy mà lại bị huỷ hoại trong chốc lát! Làm sao có thể tỉnh táo nghe Cố Hiên nói?

Căn bản cô ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc hôm qua đã xảy ra thế nào, liền gầm thét với Cố Hiên: "Anh lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn, chẳng lẽ không phải khốn nạn sao?"

Cố Hiên cũng bị chọc cho tức giận, bỗng nhiên nhìn vào làn da trắng như tuyết của Lăng Vi, ánh mắt không khỏi tối sầm lại!
« Chương Trước