Chương 296: Tương kế tựu kế, bắt được thủ phạmKhông thích hợp, cũng không phải màn hình máy tính có dấu tích bị động, mà là..
Ngón tay Lục Khinh Lan vừa cầm vào phía trên con chuột, vẫn cảm nhận được hơi ấm..
Từ lúc cô ra ngoài đến hiện tại trở về chỉ mất khoảng bốn mươi phút, một quãng thời gian dài như thế, quả thật trước đó cô dùng chuột không buông, nhưng một lúc lâu như thế, hơi ấm lại còn giữ đến bây giờ?
Trừ phi..
Có người vừa đến phòng làm việc của cô, đồng thời cũng động chạm vào máy tính!
Nghĩ đến khả năng duy nhất này, Lục Khinh Lan đột nhiên nhớ đến bản thảo chuyên phóng Cố Lăng Tu bị mất, bây giờ nghĩ lại, tình huống hiện tại không sai biệt lắm. Mặc dù lúc đó Tiểu Hạ có nói đến vụ việc hệ thống máy tính công ty xảy ra vấn đề, nhưng trên thực tế, cô vẫn luôn có chỗ hoài nghi.
Cô sẽ không tin tưởng hai lần này đều chỉ là ngoài ý muốn.
Chuyên phóng Cố Lăng Tu lần trước, còn có bản thảo lần này? Lại là vì cái gì?
Lục Khinh Lan nhíu mày suy nghĩ.
Xuất bản kỳ tạp chí tiếp theo?
Lục Khinh Lan nhíu mắt lại, nhanh chóng tìm tới thư mục đã lưu trước đó, lúc mở lên, ngón tay bất giác có chút run rẩy.
Mọi thứ đều trống rỗng..
Nhìn thấy những tập tin còn sót lại, cô mấp máy môi, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Viễn.
Tô Viễn là một IT thiên tài, cô nhớ kỹ anh ấy có một phần mềm có thể hồi phục lại những tập tin đã từng bị xóa, chỉ cần thời gian không quá lâu, đều có thể hồi phục lại hoàn toàn.
Năm phút sau, Lục Khinh Lan nhìn số liệu Tô Viễn gửi lại cho mình, rơi vào trầm tư.
Không bao lâu, cô đứng lên, rảo bước đến cửa phòng làm việc, ra vẻ giống như đang suy nghĩ điều gì, kỳ thực cô đang dùng ánh mắt dò xét, quét khắp phòng ban bên ngoài một vòng lớn.
Thật ra, cô nghĩ rằng nên đi ra ngoài xem xét nói không chừng sẽ tìm ra đầu mối gì, nhưng vì những chuyện mà Lăng Vi từng làm không thể làm cho Lục Khinh Lan không chút phòng bị. Vả lại cô cũng tin rằng, nếu thật sự là Lăng Vi giở trò quỷ sau lưng, kiểm tra camera giám sát cũng vô dụng.
Mà bây giờ, tốt nhất là nên tương kế tựu kế, để có thể bắt được người phía sau giở trò là ai.
Trong lúc cô đang trầm tư, ánh mắt chợt thấy Hạ Hinh Thinh và Tiểu Lâm đang kéo tay nhau bước vào của phòng.
"Lan tỷ, chị có sao không? Đứng đó nghĩ gì thế?" – Hạ Hinh Thinh nhìn thấy Lục Khinh Lan đứng ở kia tựa như rất kinh ngạc, bất quá cũng nhanh chóng khôi phục lại, nhiệt tình hỏi: "Lan tỷ, chỉ ăn chưa? Em và Tiểu Lâm mua nhiều Oden dưới lầu lắm, chị có muốn ăn một chút không?"
Lục Khinh Lan cười cười khoát tay: "Không ăn đâu, giữa trưa chị có ăn rồi."
Dừng một lát, tựa như cô đang lơ lãng nói: "Hai em sao lại đi ăn trễ vậy? Là người cuối cùng rời khỏi văn phòng sao?"
Câu hỏi của cô rất bình thường, Tiểu Lâm chỉ xem như đang nói chuyện phiếm, chuẩn bị lên tiếng, không ngờ, Hạ Hinh Thinh bên cạnh lại mở miệng trước: "Lúc em rời khỏi văn phòng thấy còn có chị Tiểu Cố ở lại."
Vừa nói còn ngượng ngùng gãi đầu một cái, tựa như có chút hổ thẹn: "Chị Tiểu Cố lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, so với em thật là lười mà, ha ha. Đúng rồi, Lan tỷ, nghe nói công ty chuẩn bị thăng cho chị Tiểu Cố làm Tổng giám phòng ban chúng ta phải vậy không?"
"Chị vẫn chưa nhận được thông báo, để xem công ty sắp xếp thế nào." – Lục Khinh Lan lắc đầu, không tiết lộ gì thêm, hiện tại cô vẫn đang phụ trách hai vị trí Chủ biên kiêm Tổng giám phòng ban, mặc dù cũng có đề cử Tiểu Cố với Tổng bộ, nhưng Lăng Vi vẫn chưa có hồi báo, nên hiện tại vẫn chưa xác định điều gì, Lục Khinh Lan cũng không tiện nói trước.
Ba người hàn huyên vài câu, cô mới quay người bước về chỗ làm việc của mình.
Dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt Lục Khinh Lan vẫn nhìn vào màn hình máy tính, không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên, cô ngồi ngay ngắn lại, bờ môi chăm chú mím chặt lại, trong đầu cô vừa rồi vẫn đang một mực nghĩ đến người đã chạm vào máy tính, không ngờ có một chỗ không đúng..
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan tối sầm mặt lại, trong lòng phức tạp.
Buổi chiều, Lăng Vi cho gọi thành phẩm của các đề mục giao xuống đem lên nộp lại, giống như lần trước, các vị tổng giám, quản lý phụ trách đều đến tại phòng họp.
Ngồi trong phòng họp, Lục Khinh Lan vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện kia.
Lúc cô đang điều chỉnh lại trạng thái để chuẩn bị cuộc họp, cô lơ đãng ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Lăng Vi chợt loé lên điều gì, đang nhìn mình chằm chằm.
Đợi khi Lục Khinh Lan tập trung nhìn lại lần nữa, tựa như cảm thấy mình gặp ảo giác, Lăng Vi vẫn đang cẩn thận, tỉ mỉ giao tiếp với đồng nghiệp mà đôi mắt vẫn đang tập trung trên bàn báo cáo.
Lục Khinh Lan lẩm bẩm trong lòng, cô vẫn tin rằng mình không nhìn lầm.
Nội dung cuộc họp này rất đơn giản, Lăng Vi xem xét các công việc được giao rất hài lòng, khích lệ một phen, còn dự đoán rằng sau khi số tạp chí tiếp theo thành công, công ty sẽ tổ chức tiệc ăn mừng, còn có ban thưởng cho các phòng ban.
Sau khi đem sĩ khí của mọi người cổ vũ một phen, Lăng Vi chậm rãi cười một tiếng, không nể mặt chỉ ra một vài vấn đề, mọi người đều biết Lăng Vi là người cầu toàn, cho nên nhao nhao gật đầu, biểu hiện sẽ về sửa chữa lại những chi tiết kia.
Lúc này Lăng Vi mới gật đầu hài lòng, nhìn khắp mọi người một lượt mới nói:
"Mọi người đã vất vả lâu như vậy, mấy ngày nay lại tăng ca, tôi cũng thấy rõ điều đó. Những chi tiết này sau khi chỉnh sửa, hoàn thiện xong, lúc đó mới có thể thật sự nhẹ nhõm được."
Vừa nói xong, trên mặt những người khác đều biểu lộ vui mừng.
Sau đó Lăng Vi cũng cười, nói tiếp:
"Lần này, tầm quan trọng của sản phẩm mới tôi cũng không cần nhiều lời, các vị ai cũng đã biết. Còn hơn một tuần lễ nữa sẽ được chính thức ra mắt, trong khoảng thời gian này, mong tất cả mọi người hãy cùng chịu cực khổ thêm một chút, nỗ lực của chúng ta rồi sẽ được đền đáp. Còn nữa, đợi sau khi chúng ta hoàn thiện xong, sẽ gửi cho hai bị chủ biên phía tổng bộ xét duyệt lần nữa. Không biết mọi người có ý kiến gì không?"
Vừa dứt lời, lập tức đã nhận được câu trả lời.
"Không có ý kiến, tổng biên cô cân nhắc rất đúng."
"Tổng biên, chúng ta sẽ cùng cố gắng."
"Tổng biên, chị yên tâm đi!"
"Lục chủ biên, còn cô? Vất vả cho cô rồi." – Lăng Vi gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn về phía Lục Khinh Lan, bộ dáng có vẻ cảm thông.
Lục Khinh Lan cong cong khoé miệng, trả lời:
"Tôi cũng không thành vấn đề, tổng biên."
"Vậy thì tốt rồi." – Lăng Vi mở miệng, ý cười lại sâu hơn, cuối cùng cô ta còn nói: "Phải rồi, vừa mới nhận được tin tức, vào ngày số tạp chí quan trọng của chúng ta ra mắt, phía Kuiyu cũng đồng thời cho ra mắt tuần san quan trọng. Tôi phải nhắc nhở mọi người không được lơ là, trận này, chúng ta không thể thua, có biết chưa?"
"Đã biết, tổng biên!"
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Khinh Lan trở về phòng làm việc của mình, cô cũng không vội vã lao đầu vào làm việc, chỉ ngồi trên ghế đem những sự kiện mà Lăng Vi từng gây ra ngẫm nghĩ.
Bản thảo chuyên phóng mất đi, thầm gây mâu thuẫn giữa cô với đồng nghiệp, lợi dụng bị khó xử với đối tác Hằng Sáng, máy tính hôm nay lại bị động chạm, còn nữa, còn đυ.ng tới bản thảo nội dung của kỳ tạp chí quan trọng sắp tới..
Hết chuyện này đến chuyện khác, cô đều suy nghĩ rất chậm rãi, rất cẩn thận.
Cuối cùng, dường như biết được chuyện gì, cô nhìn ra bên ngoài, lại có chút so đo. Lần này, cô sẽ không để cho Lăng Vi có được một chút cơ hội nào ngáng chân mình. Vả lại, cô còn phải bắt được bàn tay đã động vào máy tính kia nữa.
Nhanh chóng tan làm, Lục Khinh Lan đã rời khỏi công ty, hôm nay Chung Niệm xuất viện, cô muốn đi đón bạn mình, sẵn tiện đưa Chung Niệm về Tô gia ăn cơm, bà Lục Mẫn Hoa rất chào đón, rất vui vẻ, còn chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Bất quá, vừa bước vào phòng bệnh của Chung Niệm, đã thấy Tô Viễn cũng đang ở đó, còn đang chu đáo giúp Chung Niệm thu dọn đồ đạc, đoán chừng, trước khi Lục Khinh Lan đến, hai người họ đã trò chuyện rất vui vẻ, trên mặt còn tràn ngập ý cười.
Lục Khinh Lan nhíu mày: "Ca, sao anh lại tới đây?"
Động tác trong tay Tô Viễn vẫn không dừng lại, chỉ lên tiếng, sắc mặt không đổi nói:
"Anh biết hôm nay Chung Niệm xuất viện, cho nên đến xem, có cần giúp đỡ gì không."
"Ồ.. thì ra là vậy.." – Lục Khinh Lan âm thầm cười cười, không phải cô không biết rõ nguyên nhân tại sao Tô Viễn đến đây, thật ra cô rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nói chuyện vui vẻ đến kỳ quái đó của anh mình.
Lúc thu dọn mọi thứ xong, Cố Lăng Tu cũng đưa Giang Nhiễm Nhiễm tới, thế là đám người cùng nhau trở về Tô gia.
Tô Viễn là người đi cuối cùng, trong túi móc ra một vật nhỏ đưa cho Lục Khinh Lan, nhỏ giọng nói: "Đây, thứ em cần. Tiểu Lan, em vội vã muốn thứ này để làm gì?"
Lục Khinh Lan cười cười không đáp, cuối cùng bị hỏi tới hết cách, cô mới nháy mắt nói: "Rất có ích."
Nói cũng như không.
Tô gia đã rất lâu không náo nhiệt như vậy, bà Lục Mẫn Hoa vô cùng nhiệt tình với bạn bè của Lục Khinh Lan, cả đám người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, bầu không khí rất tốt.
Ăn xong, Diệp Đình Thâm đến đón cô về nhà.
"Đã suy nghĩ kỹ?" – Diệp Đình Thâm thấy từ lúc cô ngồi lên xe xong, tinh thần có chút bất an, liền mở miệng hỏi.
"Ừm." – Lục Khinh Lan trả lời có chút bất lực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào món đồ mà Tô Viễn đưa cho mình, lúc lâu, một giọng buồn buồn vang lên không gian nhỏ hẹp trong xe: "Đình Thậm, thật ra em vẫn không tin tưởng lắm về chuyện trong phòng ban lại có người bản bội mình. Nếu quả thật điều tra được, em sẽ cảm thấy thất vọng, khổ sở. Loại thất vọng đau khổ này, không giống với loại trước đây từng bị Đường Hạ Nghiên hãm hại, em.."
"Anh hiểu.." – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô, cắt ngang lời cô, đôi mắt nhìn cô không chớp: "Trong môi trường làm việc không tránh khỏi chuyện có người lừa gạt mình, nhưng cũng đừng để bọn họ có cơ hội làm tổn thương đến mình, biết không?"
"Em biết.." – Lục Khinh Lan nỗ lực cười một tiếng, cầm chặt tay anh: "Em không sao đâu, anh đừng lo!"
Diệp Đình Thâm mím môi cười: "Khinh Lan, nhớ kỹ, anh vẫn luôn bên cạnh ủng hộ em!"
Ngày hôm sau, trở lại công ty không lâu, Lục Khinh Lan đã nhận được bản thảo mà Lăng Vi gửi đến.
Thẩm tra đối chiếu mấy chi tiết xong, sau đó sửa lại định dạng một lần, cô liền gửi mail cho Lăng Vi và một vị chủ biên khác, đợi sau khi Lăng Vi gật đầu, kỳ tạp chí tiếp theo đã có thể lên giai đoạn xuất bản.
Lục Khinh Lan nhìn vào tập tin quan trọng trên máy tính, lần nữa cô lại rơi vào trầm tư.
Lúc lấy lại tinh thần, cô khẽ thở dài một cái, cuối cùng giữ vững tinh thần, tạo hai thư mục mới, bận rộn hơn hai giờ đồng hồ, sau đó cô mới đổi tên tập tin vừa hoàn thành, cuối cùng đem cất ở hai vị trí thư mục khác nhau, đồng thời cài thêm khóa bảo mật.
Làm xong những thao tác này, cô mở túi xách ra, lấy món đồ mà Tô Viễn đưa trong mình, dạo một vòng văn phòng làm việc, cuối cùng quyết định lắp đặt phía sau cửa ra vào, góc độ kia mà nói, nếu trước đó không biết rõ cô đã lắp đặt ở đây, cũng sẽ không ai phát hiện ra.
Mọi thứ cần thiết đã chuẩn bị xong xuôi thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ.