Chương 304: Khốn nạn! quả thực là cặn bã!

2607 Chữ Cài Đặt
Chương 293: Khốn nạn! Quả thực là cặn bã!

"Lan Lan! Anh ta.." – Giang Nhiễm Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, thấp giọng hô lên, đôi mắt tràn đầy chấn kinh! Ngay sau đó, sắc mặt của Giang Nhiễm Nhiễm cũng trở nên hết sức khó coi như Lục Khinh Lan.

Đối diện với chỗ ba người họ là một nơi hơi khuất, là một phòng ăn đang mở cửa chính, cho nên tình huống bên trong, bọn họ đều nhìn thấy không chút che đậy.

Trong phòng ăn kia, người ngồi là học trưởng của bọn họ - Nguyễn Quân, đối diện anh ta là một tiểu nữ sinh cấp ba. Lúc này, tay phải của Nguyễn Quân đang bóp lấy cái cằm của tiểu nữ sinh đó, ý đồ muốn ép con bé uống rượu!

Bọn họ không biết biểu lộ của Nguyễn Quân là gì, nhưng rõ ràng, nữ sinh kia đang ra sức giãy dụa, liều mạng muốn tránh ra, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ!

"Đệch! Khốn nạn mà!" – Trời sinh Chung Niệm không quen nhìn thấy cảnh ỷ lớn hϊếp nhỏ như vầy, lập tức đứng dậy, vỗ bàn một cái định xông tới!

"Niệm Niệm! Để ta đi!" – Lục Khinh Lan lên tiếng cản bạn mình, dùng mắt bảo Giang Nhiễm Nhiễm trông chừng Chung Niệm, hai người bọn họ, một người đang là phụ nữ mang thai, một người đang bị thương, không nên để bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn. Còn nữa, mồi lửa của Chung Niệm có thể phát nổ bất cứ lúc nào, đến lúc đó tình huống lỡ như phát sinh chuyện gì, nhất là ảnh hưởng tiểu nữ sinh kia, quả thực không tốt!

Vừa nói xong, Lục Khinh Lan siết chặt nắm đấm, đứng lên đi tới phòng ăn bên kia. Mỗi một bước đi, cô đều cảm thấy lửa giận trong lòng lại tăng thêm một phần. Chỉ mong mọi chuyện không phải như cô và Giang Nhiễm Nhiễm nghĩ. Nguyễn Quân trong ấn tượng của hai người luôn là một vị học trưởng ôn hòa, hiền hậu, bây giờ lại khác nhau tới một trời một vực.

Đến gần, âm thanh bên trong mơ hồ truyền tới.

"Có uống hay không uống?"

"Ưʍ.. ưʍ.."

"Đến lúc này còn giả vờ hả? Hai ngày nay theo dõi tôi không phải là muốn được tôi để ý sao? Bây giờ cho cô toại nguyện, sao hả? Dám dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' với tôi?"

"Đừng, đừng!"

Âm thanh Nguyễn Quân hết sức dị thường, xa lạ, tàn nhẫn, không chút nhiệt độ.

Lục Khinh Lan nhíu chặt lông mày, động tác càng nhanh hơn, tiểu nữ sinh bên trong giống như nhìn thấy được cứu tinh, liều mạng nhìn về phía Lục Khinh Lan chớp mắt, đôi tay không ngưng đánh vào mu bàn tay Nguyễn Quân.

Lục Khinh Lan vọt thẳng vào trong cửa, khắc sau, cô ra sức kéo cửa phòng ăn mở lớn ra!

"Ai?" – Nguyễn Quân cảnh giác, chợt quay đầu lại.

Sau đó anh ta giật mình, thậm chí dùng thần sắc tàn độc nhìn về người kia, không kịp che giấu.

Nguyễn Quân vừa động, nữ sinh bên cạnh liền thừa cơ thoát khỏi kiềm chế, run rẩy chạy tới sau lưng Lục Khinh Lan trốn tránh, đồng thời nắm thật chặt quần áo của cô.

"Lan Lan.. em.. anh.." – Nguyễn Quân luống cuống, anh ta khó khăn đứng dậy muốn giải thích, lại nhìn thấy hai người từ sau lưng Lục Khinh Lan bước tới, sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, không còn chút máu: "Nhiễm Nhiễm.."

Vừa mở miệng, mùi rượu trong không khí càng thêm dày đặc.

Giang Nhiễm Nhiễm ngửi thấy mùi rượu, cô muốn nôn lập tức, khó chịu không ngừng.

Nguyễn Quân sốt ruột, muốn bước tới xem Giang Nhiễm Nhiễm.

Lục Khinh Lan giơ tay ngăn cản, vẻ mặt không đổi, chất vấn: "Vừa rồi anh làm cái gì vậy?"

"Anh.. anh.." – Nguyễn Quân không biết tại sao bọn họ lại tới, đại não nhanh chóng tìm kiếm một cái cớ tốt nhất.

Chung Niệm thấy tròng mắt Nguyễn Quân di chuyển biết rằng hắn có ý đồ gì đó, bất mãn chọc chọc sau lưng Lục Khinh Lan, giọng điệu căm hận, nói:

"Lan Lan, nói những lời vô dụng này với hắn làm gì? Trực tiếp đưa tới cục cảnh sát là được rồi!" – Dừng một chút, Chung Niệm cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu nữ sinh, an ủi: "Tiểu muội muội, đừng sợ, có bọn chị đây rồi."

Tiểu nữ sinh bị dọa vẫn còn sợ hãi, ngơ ngác sững sờ, nhẹ gật đầu: "Dạ.."

Lúc đáp lời, con bé còn rụt rè nấp lại sau lưng Lục Khinh Lan.

Nguyễn Quân thấy dáng vẻ không thể thay đổi được chuyện gì của Lục Khinh Lan, anh ta biết mình không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Nhưng anh ta không biết, lúc anh ta im lặng, Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm đã xem đó chính là sự chột dạ, Nguyễn Quân chợt loé lên ánh mắt nham hiểm, hung ác, càng làm cho sự thất vọng trong lòng hai người lan tràn ra thành từng đợt sóng dữ.

Giang Nhiễm Nhiễm quay đầu chỗ khác, khoé miệng tạo thành một điệu cười trào phúng: "Lan Lan chúng ta đi thôi, ra ngoài rồi nói."

Tiểu nữ sinh bất an kéo tay Lục Khinh Lan, trong mắt có chút e ngại: "Tỷ tỷ, em cũng muốn ra ngoài.."

Nguyễn Quân căn bản muốn kéo tiểu nữ sinh lại: "Không cho cô đi!"

"Oái!"

Bất quá anh ta vừa mới động một bước, Chung Niệm đã phẫn nội, lấy tốc độ sấm sét xông tới bắt lấy cổ tay Nguyễn Quân!

"Anh dám động thủ một cái xem!" – Chung Niệm ném ra câu này, không quay đầu bước khỏi căn phòng.

Qua khung cửa, có thể nhìn thấy ánh mắt không cam lòng, hối hận, phẫn nộ, thống khổ, đủ loại cảm xúc bất đồng xông ra trong người Nguyễn Quân.

"Cảm ơn.." – Ra khỏi cửa, tiểu nữ sinh dừng bước, ngẩng đầu chân thành nói với ba người họ.

"Em không sao chứ?" – Chung Niệm sợ con bé có chỗ nào bị ăn hϊếp, rất lo lắng.

Tiểu nữ sinh lắc đầu, ngậm miệng lại, trong mắt toát ra một cỗ băng lãnh, chán ghét.

Thấy thế, ba người nhìn nhau, cuối cùng là Lục Khinh Lan thăm dò mở miệng:

"Tại sao anh ta lại đối xử với em như vậy? Có ân oán gì chăng?"

Lời cô vừa nói xong, vẻ mặt tiểu nữ sinh trở nên trầm lặng hơn, trầm lặng đến đáng sợ, có vẻ rất khó mở miệng trước mặt ba người, con bé nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: "Là bị một người gọi là bạn thân tính kế."

Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, loại thời điểm này rất cần có người an ủi, dù là cảm thấy chuyện mình bị tính kế quả thực rất mất mặt, rất có thể làm cho người khác chán ghét, nhưng cảm nhận ba người vừa cứu mình, dù sao mình vẫn cảm thấy an tâm, cho nên đã nói ra tâm sự.

"Lúc vô tình em phát hiện ra lão bằng hữu của mình ở trên xe anh ta, lão bằng hữu của em nói bạn ấy bị ép buộc lên xe, muốn em giúp bạn ấy trốn thoát, không được nói cho người khác biết. A ha, em liền tin, ai biết lại bị người đàn ông đó phát hiện, anh ta lại cho rằng, em chính là người mà bằng hữu của em gửi tới.."

Nói xong câu cuối, con bé vô cùng khó nói những lời tiếp theo, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống.

"Không sao rồi!" – Giang Nhiễm Nhiễm không nhịn được, bước tới ôm lấy con bé, nhẹ nhàng an ủi, vỗ vỗ lưng, sau đó ngẩng đầu, chớp mắt ra hiệu với Lục Khinh Lan, trong mắt nhìn thấy rõ ràng sự thất vọng cùng chấn kinh lẫn nhau.

Tính khí Chung Niệm không dễ dàng như thế, liền mắng chửi:

"Con mẹ nó! Một đám cặn bả!"

"Em không sao! Cảm ơn các chị!" – Tiểu nữ sinh ngẩng đầu, bước khỏi cái ôm của Giang Nhiễm Nhiễm, tựa như đã ổn định lại cảm xúc, miễn cưỡng cười cười: "Yên tâm đi, cha em sẽ không để em chịu thiệt đâu."

Vừa nói xong, ánh mắt cô bé trở nên kiêu ngạo, Lục Khinh Lan sững sờ, đột nhiên cô cảm nhận thấy giữa đôi lông mày của tiểu nữ sinh nhìn hơi quen quen, giống như đã gặp qua nơi nào.

Vì không yên lòng, cuối cùng tiểu nữ sinh được Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm đưa về, Chung Niệm trở lại bệnh viện.

Trên đường trở về, tiểu nữ sinh trở nên rất hoạt bát, ba người nói chuyện cũng không tệ, Lục Khinh Lan lúc này mới biết được, tiểu nữ sinh kia tên là Hứa Phi, 'phi' trong 'phi phú tức quý' (không giàu cũng cũng cao quý).

Hứa Phi đang huyên thuyên trò chuyện, đột nhiên nhận ra người ngồi phía sau mình là Giang Nhiễm Nhiễm – idol trong lòng!

Cũng không trách lúc này Hứa Phi mới nhận ra, thứ nhất là vì tâm tình trước đó không tốt, thứ hai là Giang Nhiễm Nhiễm rất hiếm khi xuất hiện bên ngoài, lần nào xuất hiện trước công chúng cũng chuẩn bị kỹ lưỡng, có rất ít người có thể nhận ra Giang Nhiễm Nhiễm trong bộ dạng mộc mạc này.

Thế là, Hứa Phi lại thay đổi nhiều hơn nữa, nhanh chóng hóa thân thành một fan hâm mộ bé nhỏ.

Xe ba người dừng lại trước một dãy biệt thự.

Vừa xuống xe, đã có người hơi lớn tuổi vội vã chạy tới, khẩn trương lôi kéo Hứa Phi, dò xét một phen: "Tiểu tiểu thư, cô chạy đi đâu vậy hả? Lo lắng chết tôi rồi! Cũng may là cha cô còn chưa trở về nhà!"

Đợi khi xác nhận Hứa Phi không sau, lúc này người kia mới ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm:

"Thật ngại quá, đã phiền hai cô đưa tiểu tiểu thư nhà tôi trở về! Xin cảm ơn!"

"Không có gì." – Lục Khinh Lan cười cười khoát tay, "Hứa Phi, vậy em mau vào trong đi, ngày mai sẽ gửi vé xem phim cho em!"

"Cảm ơn chị!" – Hứa Phi ngọt ngào cười một tiếng, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, giống như nhớ tới cái gì, Hứa Phi liền nhanh chóng tiến lên, bắt lấy cánh tay của Lục Khinh Lan, nũng nịu nói: "Khinh Lan tỷ, hôm nay thật sự cảm ơn chị! Còn nữa, em rất thích mội người! Có thể cho em lưu wechat để sau này liên lạc được không?"

Lục Khinh Lan cùng Giang Nhiễm Nhiễm nhìn nhau cười một cái, cuối cùng vui vẻ trao đổi wechat với nhau.

Lúc xe chạy ra khỏi khu biệt thự, Hứa Phi còn đứng đó vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

"Tiểu tiểu thư, cô rất thích họ sao?"

"Đúng vậy a!" – Hứa Phi vui vẻ gật gật đầu, lộ ra một cái răng khểnh: "Từ bá bá, người ngồi ở tay lái phụ chính là nữ thần idol Giang Nhiễm Nhiễm của con nha! Còn người lái xe, hôm nay đã giúp đỡ con, con rất thích chị ấy, con muốn đem chị ấy giới thiệu cho cha con, bá bá thấy sao?"

"Thật sự tốt như vậy sao? Đây là lần đầu tiên Từ bá bá thấy cô muốn giới thiệu người cho cha mình à nha!"

"Ha ha!"

"Hứa Phi thật đáng yêu." – Vừa lái xe ra khỏi cổng tiểu khu, Giang Nhiễm Nhiễm cảm thán nói một câu, bất quá lại nhanh chóng cúi đầu: "Chỉ là không ngờ, Nguyễn Quân.."

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." – Lục Khinh Lan nhớ lại hành vi hôm nay của Nguyễn Quân, cô cảm thấy không chỉ có thất vọng, kinh hãi trong tâm mình, cô không nhịn được ngẫm nghĩ, con người, tại sao lại có thể thay đổi lớn đến vậy?

Khẽ thở dài, Lục Khinh Lan quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái.

Nhưng lúc này cô lại vô tình bắt gặp, người ngồi trong chiếc Maybach, đang lái xe đi vào tiểu khu!

"Là anh ta?" – Lục Khinh Lan hô lên.

"Ai vậy?" – Giang Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ nhìn theo muốn nhìn cho rõ, nhưng cũng chỉ thấy được mỗi đuôi xe Maybach mà thôi.

Sau một hồi kinh ngạc, Lục Khinh Lan nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, khẽ cười nói: "Chính là vị tổng giám đốc Hằng Sáng – Hứa Trầm, hôm nay đã nói với nàng a, không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ này."

"Chậc chậc, vừa rồi đáng lẽ nàng nên dừng xe lại, bước xuống dính chặt lấy để ký hợp đồng mới đúng chứ!" – Giang Nhiễm Nhiễm không nhịn được trêu ghẹo.

"Tới nàng đi!" – Lục Khinh Lan cười cười, không mất mấy giây, bỗng nhiên cô nhíu mày lại, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Hứa Phi, Hứa Trầm.. Nói thế nào, ta cứ cảm thấy Hứa Phi nhìn rất quen mắt, thì là con bé chính là con gái của Hứa Trầm!"

"Vậy xem ra quá đúng dịp rồi!" – Giang Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn cô: "Có thể dựa vào quan hệ với Hứa Phi đi gặp Hứa Trầm bàn chuyện hợp đồng? Lăng Vi cho nàng không nhiều thời gian, ai biết cô ta lại giở trò ma quỷ gì."

"Ta phải suy nghĩ thêm đã." – Lục Khinh Lan vẫn nhíu mày, vốn dĩ cô rất thích Hứa Phi, nếu Giang Nhiễm Nhiễm đề xuất chuyện này, quả thật trong lòng cô thấy khó chịu, cho dù trên thực tế vẫn chưa hành động.

Trước khi ngủ, Lục Khinh Lan đem mọi chuyện gặp phải Nguyễn Quân hôm nay kể cho Diệp Đình Thâm nghe.

Không ngờ Diệp Đình Thâm trầm mặc một lúc, sau đó anh mới đem chuyện mình và Cố Lăng Tu điều tra về Nguyễn Quân, đặc biệt là chuyện anh ta và Bạch Thư cùng nhau hợp tác nói ra. Lúc điều tra ra được, quả thực hai người họ rất do dự, không biết nên nói thế nào, dù sao, quan hệ giữa Nguyễn Quân, Giang Nhiễm Nhiễm và Lục Khinh Lan ở đại học vẫn rất tốt.

Lục Khinh Lan nghe anh nói xong, không nói gì, cuối cùng cô ôm chặt Diệp Đình Thâm thở dài, đáy lòng đã ngầm đưa ra quyết định.

Hôm sau, khi rời giường, Lục Khinh Lan đã đem mọi chuyện về Nguyễn Quân quên hết đi, tiến vào công ty, trong đầu cô hướng về việc nghĩ cách nên làm sao với Hằng Sáng bên kia.

Lại một cuộc điện thoại từ chối từ phía Hằng Sáng, sau đó cô lại nhận được thôn báo dưới lầu có người tới tìm.

Lục Khinh Lan vội vã chạy xuống, vừa nhìn thấy mặt người kia cô đã sửng sốt!