Hắng giọng, cô hỏi lại:
“Còn… chuyện của chú nhỏ thì sao?”
“Ôi, cậu còn không biết ngượng sao?” Diệp Hạo Vỹ lộ vẻ phấn khích không thể tưởng tượng nổi.
“Hôm qua, con bạch tuộc nhà cậu cứ giở trò, bám lấy chú Tư nhà tôi không chịu buông. Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu vậy? Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp chú cậu cũng đều như chuột gặp mèo. Chuyện hôm qua, thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt nha!...”
Diệp Hạo Vỹ vẫn líu lo không ngừng kể chuyện. Cả người Lục Khinh Lan như bị đóng băng tại chỗ.
Bạch tuộc? Bám chặt không buông? Giở trò? Còn có cảnh sáng nay, quần áo bị ném khắp phòng…
Giây tiếp theo, trí nhớ nguyên bản mơ hồ bỗng dưng trở nên rõ ràng.
Ngày hôm qua, cô và bạn trai Mạc Dương cãi nhau một trận không nhỏ, thậm chí còn nói ra lời chia tay. Thời điểm thương tâm nhất, một mình cô đã uống rất nhiều rượu. Nhưng hôm qua, trong hoa viên có một vài bạn tốt đã bày tiệc thịnh soạn chiêu đãi Diệp Đình Phong, cô cũng không ngoại lệ bị kéo đi.
Ừm ... sau đó thì…
“Lan Lan, cậu buông tay ra, tôi đưa cậu về.”
“Không buông. Không buông. Tôi nói là không buông.” Lục Khinh Lan gắt gao bám chặt lấy quần áo người kia. "Nếu như còn dám kéo tôi, tôi liền khóc cho cậu xem."
Miệng vừa nói, tay vừa sờ soạng lung tung:
“A? Anh là ai vậy? Hmm… Sao tôi lại không nhớ vậy?”
“Cẩn thận kẻo ngã.” Thầm thở dài, Diệp Đình Thâm đỡ lấy thân thể đang chao đảo của cô, “Ngoan nào, tôi đưa cô về nhà, được không?”
“Huhu...” Lục Khinh Lan khóc như một đứa nhỏ, “Tôi không muốn về, không muốn, đừng…”
Nháo nhào xong, Lục Khinh Lan bất ngờ ôm chặt lấy Diệp Đình Thâm, ngước khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, tùy tiện hôn.
“Lục Khinh Lan, cô đừng làm bậy, cô…”
Ahhhhh! Chuyện này… Lục Khinh Lan không còn mặt mũi để nhớ lại nữa!
Thật là xấu hổ quá đi!
Không được, không được, sau này gặp lại chắc chắn là rất mất mặt! Phải tranh thủ thời gian bỏ trốn thôi!
Chính xác! “Trong ba nướu sáu kế, chạy là thượng sách".
“Diệp Hạo Vỹ, trong vòng 15 phút, cậu phải có mặt ở tiểu khu nhà tôi, nhanh!”
“Tình hình quái quỷ gì nữa đây? Cậu đó nha, trời đất ơi!”
Diệp Hạo Vỹ khó hiểu dập máy, một hai cũng không nghĩ ra được. Được rồi, vẫn là chạy đến gặp cô ấy trước đã.
Quay đầu lại, lại thêm một phen sửng sốt:
“Ái chà chà, chú Tư, người về từ lúc nào vậy?”
Vội vội vàng vàng tìm vali, nhét hết những thứ cần thiết vào trong, Lục Khinh Lan luống cuống tay chân, không biết thầm mắng bản thân hết bao nhiêu lần.
Không mất nhiều thời gian, cuối cùng cũng thu dọn xong. Lục Khinh Lan chạy đến tận cổng tiểu khu, thận trọng nhìn xung quanh. Rất nhanh đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Diệp Hạo Vỹ xuất hiện ở phía đối diện, tâm trạng bất ổn của cô mới trở nên an tâm một chút, lập tức chạy như bay đến.
Cúi đầu, kéo cửa xe, một lần, hai lần.
Ơ? Sao lại khoá?
Cắn môi theo thói quen, Lục Khinh Lan cũng không nghĩ ngợi nhiều không nghe thấy âm thanh chống đối phát ra, tiếp tục hung hăng lôi kéo, càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, vẫn là do cửa xe bị khóa.
Thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng, cô bước vào trong xe, ném nhanh hành lý lên ghế bên cạnh, không thèm nhìn lên, hỏi:
“Này, tôi nói này Diệp Hạo Vỹ, sao cậu lại đi khoá cửa vậy? Cậu đây là muốn chống trộm hay là muốn chống đám lửa đang nghi ngút cháy là tôi đây vậy? Cậu thật là hết chỗ nói!”
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đó, sao lại không thèm để ý đến tôi vậy?”
Không có ai trả lời, Lục Khinh Lan kinh ngạc nhìn lên, rướn người, vươn tay về phía trước người đàn ông kia vỗ vai một cái, ra vẻ bất mãn:
“Lại chuyện gì? Cậu thật là…”
Nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của người đó quay lại, toàn thân cô đột nhiên cứng ngắc, lúc này máu huyết trong người dường như đều bị tắt nghẽn. Căn bản là muốn nói thêm, cuối cùng đại đa số từ đều bị kẹt lại trong cổ họng, chỉ phun ra được vài chữ, vo ve như ruồi bay muỗi kêu:
“Chú... Chú nhỏ… Sao lại là…?”
Chưa kịp nói hết câu, Lục Khinh Lan đã cúi thấp đầu, thấp đến độ gần như hôn tới bàn chân. Nhưng cho dù là cúi người thấp như vậy, thì cô vẫn có thể cảm nhận được một đạo lực áp chế từ đường ngắm trên đỉnh đầu, thậm chí còn có cảm giác hoả diệm thiêu cháy.
Không khí trầm lặng lan tỏa trong chiếc xe nhỏ hẹp, dường như trở nên loãng hơn, khiến người ta có chút khó thở.
Vừa tỉnh giấc, Diệp Đình Thâm nhìn quanh đã không thấy tiểu nha đầu này đâu. Nói không giận thì quả thật là dối người dối lòng, nhất là cái biểu hiện sợ hãi cùng kinh ngạc khi nhìn thấy chính mình kia.
“Thế nào? Tại sao lại không thể là tôi, hả? Lục Khinh Lan?”
Diệp Đình Thâm luôn là người biết che giấu cảm xúc, khi nói ra câu này cũng chỉ thấy khóe miệng anh cong lên một chút.
Tuy nhiên, ngay cả một câu nói nhẹ nhàng như thế, cũng khiến cơ thể Lục Khinh Lan khẽ run lên.
Lúc này, trái tim của cô đột nhiên trở nên sốt ruột, như muốn nhảy lên cổ họng, chực chờ một giây sau mà nhảy hẳn ra ngoài.
Lục Khinh Lan chỉ có thể nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác để làm dịu cơn hô hấp dồn dập.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, tâm tình của Diệp Đình Thâm lại trở nên tốt hơn, thế là cố ý xích lại gần cô, hạ giọng nói:
“Nói xem nào, Khinh Lan…”
Lục Khinh Lan nghe vậy giật mình, thậm chí ngay cả cách thở bình thường cũng quên mất.
Khinh Lan… Khinh Lan…
Trên thế giới này cũng chỉ có mỗi Diệp Đình Thâm mới có thể gọi mình là Khinh Lan.
“Cháu… cháu chỉ là… Không nghĩ rằng người tới lại là chú…”
Lục Khinh Lan buộc lòng trả lời, khóc không ra nước mắt.