Chương 281: Không cần cô châm ngòi ly gián!"Một mình uống rượu giải sầu sao?" – Lăng Vi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chung Niệm, mỉm cười nhìn về phía quầy bar vỗ tay một cái, gọi một ly cocktail.
Chung Niệm vẫn cúi thấp đầu, không có ý định phản ứng, ngẩng đầu uống một hớp rượu vang đỏ bên trong.
Lăng Vi cũng không buồn bực, kéo nhẹ khoé môi, bưng ly cocktail kề môi, nhẹ nhàng uống một hớp, miệng khẽ mấp máy: "Bởi vì Đình Thâm đính hôn, cho nên mới uống say như vậy sao? Cô yêu anh ấy à?"
Đột nhiên Chung Niệm ngẩng đầu, men say trong mắt đột nhiên cảm thấy mình bị vạch trần, có chút khó khăn.
"Cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu ý cô." – Chung Niệm quay đầu sang chỗ khác, cứng rắn cầm ly rượu uống tiếp.
"Aizz!" – Lăng Vi nhấp một miếng cocktail, không chút lưu tình, vạch trần: "Thật sự nghe không hiểu hay là đang trốn tránh?"
Bị đâm trúng nỗi buồn sâu nhất trong lòng, Chung Niệm cảm thấy trái tim nhói đau, không đợi tiếp nữa, đứng dậy định rời đi.
Lăng Vi cấp tốc ngăn cản trước mặt, bắt lấy một cánh tay của Chung Niệm, khẽ nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
"Cô thích Đình Thâm, cho nên cô không cam tâm. Nhưng bằng hữu Lục Khinh Lan của cô đã làm cho cô khổ sở. Do dự, thống khổ, cảm giác giống như bị người quan trọng phản bội, loại tư vị này, không dễ chịu phải không?"
"Thừa nhận đi, cô không cam tâm!" – Lăng Vi đột nhiên buông cổ tay Chung Niệm ra, thu lại ý cười trào phúng, lưu lại mấy tia ưu thương.
Đúng, cô ta muốn làm cho Chung Niệm cảm thấy hiện tại mình rất đáng thương!
Cô ta đau đớn, người khác cũng không được tốt hơn!
Chung Niệm có loại cảm giác mình đang bị trôi nổi trên biển rộng, không ngờ Lăng Vi lại có thể cướp đi chèo chống cuối cùng của mình.
Uống cạn sạch ly rượu, tuỳ ý lau chất lỏng trên miệng, Chung Niệm lạnh lùng liếc nhìn Lăng Vi:
"Chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô."
Lăng Vi cười, thảnh thơi ngồi xuống, ngón tay gõ gõ trên ghế salon, đôi mắt khóa chặt chỗ Chung Niệm, không thèm nghe lời vừa rồi, mặt khác nói:
"Một mình cô uống rượu ở đây, còn Lục Khinh Lan và Diệp Đình Thâm thì sao? Bọn họ căn bản đã quên cô rồi, nếu không sao họ không tới tìm cô? Cô cảm thấy, trong suy nghĩ của bọn họ, cô tính là gì? Hay là, có người không muốn cô xuất hiện? Đừng để bị lừa."
Vì uống quá nhiều rượu, Chung Niệm có chút choáng váng, vịn tay lên trán, lúc còn chống gượng được, Chung Niệm nhếch miệng cười lạnh:
"Cô không cần phải châm ngòi ly gián."
Thế nhưng cho dù ngoài miệng có nói thế, trong lòng Chung Niệm vẫn bị dao động, vẫn có một giọng nói xông tới không ngừng chất vấn, có thật như thế không?
Lăng Vi bắt lấy cơ hội, ngẩng đầu đối mặt với Chung Niệm, định lắc đầu biểu hiện bộ dáng đáng tiếc: "Tôi có phải đang châm ngòi ly gián cô hay không, cô tự mình biết rõ, bất quá tôi cũng không muốn nhìn thấy cô phải thương tâm, khổ sở như vậy. Theo tôi được biết, Diệp Đình Thâm đính hôn cùng Lục Khinh Lan đều là vì bất đắc dĩ."
Thu hồi ánh mắt, Lăng Vi đứng lên, hướng về phía Chung Niệm cười một cái, nói thêm một câu:
"Tôi còn biết, Đình Thâm đối với cô là một người đặc biệt!"
Nói xong Lăng Vi không chút lưu luyến rời đi. Nói đến đây là đủ rồi, có đôi khi, không cần phải nói quá rõ ràng mọi chuyện.
"Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn làm gì?" – Chung Niệm nắm chặt bàn tay, đầu óc càng thêm choáng váng.
"Tôi à.." – Lăng Vi dừng bước, cũng không xoay người, âm thanh có chút đắng chát vang lên: "Chỉ là một kẻ yêu nhưng không có được người mình yêu mà thôi, cho nên nhất thời cảm động sự đau khổ của cô."
"Yêu mà không có được.." – Chung Niệm ngã ngồi xuống ghế salon, không để ý tới, giọng điệu trầm thấp nói lên mấy chữ này, tựa như người mất hồn.
"Em nói gì với cô ta?" – Lúc Lăng Vi trở lại, Cố Hiên không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không có gì." – Lăng Vi không muốn nhiều lời, bưng ly rượu lên hứng thú nhìn về góc khuất Chung Niệm ngồi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của Lăng Vi hiện lên dáng vẻ mê hoặc động lòng người, Cố Hiên lập tức bị hấp dẫn, không kìm được muốn đưa tay ra sờ lấy.
Lăng Vi nghiêng đầu tránh thoát, giận tái mặt, trực tiếp dùng ánh mắt trừng sát vẻ lúng túng của Cố Hiên.
"Cô ấy tên là Chung Niệm, em muốn có tư liệu kỹ về cô ta, nhất là quan hệ cùng Diệp Đình Thâm." – Lăng Vi nói xong xoay người rời đi.
Sau lưng, Cố Hiên nhìn theo cười khổ.
Một đêm này, nhất định có rất nhiều người mất ngủ.
Rạng sáng hôm sau, Lục Khinh Lan bò trên giường dậy, theo tập tục, bọn họ lần lượt đến dâng trà cho trưởng bối hai nhà sau đó mới được rời đi.
Mời trà thuận lợi xong, ngoại trừ bà Trang Mi không xuất hiện, những người khác vẫn đối xử với cô như cũ, không vì nháo kịch ngày hôm qua mà phát sinh thay đổi. Nếu nói trắng ra thì cũng có vài chỗ không giống, chính là ánh mắt của lão gia tử hai nhà nhìn nhau, bên trong chứa đầy phân đau thương cùng tiếc nuối.
Ăn sáng đơn giản, hai người đứng dậy trở về thành phố A.
Đi máy bay xong, cả hai đến thẳng bệnh viện.
Lục Khinh Lan không muốn đối với bản thân mình hoàn toàn không biết chuyện gì, kiên trì muốn đến bệnh viện kiểm tra, vừa lúc Diệp Đình Thâm cũng muốn để bác sĩ xem cô, cho nên cùng đi.
Vẫn là vị chuyên gia Trung Y lần trước, kiểm tra, bắt mạch, chờ đợi kết quả là quá trình rât mệt nhọc.
"Bác sĩ Hà, thế nào?" – Cuối cùng Lục Khinh Lan không nhịn được hỏi trước, hai tay buông thỏng, có chút căng thẳng nên nắm chặt lại.
Diệp Đình Thâm nhìn thấy, lặng lẽ giơ tay, sau đó đem tay vô và tay mình, mười ngón đan vào nhau, muốn dùng hơi ấm của mình vuốt lên sự bất an trong lòng cô.
Trên thực tế, nội tâm của anh cũng rất khẩn trương, chỉ là không thể tuỳ tiện thể hiện ra ngoài.
Bị cặp mắt ming đợi của hai người nhìn chằm chằm, bác sĩ Hà mỉm cười nói:
"Cách điều trị trước đó xem như hữu hiệu, nên tiếp tục phát huy."
"Thật sao?" – Lục Khinh Lan không khỏi nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, vẻ mặt rất kinh ngạc cùng vui vẻ: "Cảm ơn bác sĩ Hà!"
"Không cần khách sáo." – Bác sĩ Hà sửa sang lại áo ngoài, gật đầu nhìn hai người một cái.
Tìm thấy được hi vọng, sau khi ra khỏi bệnh viện Lục Khinh Lan cảm thấy rất vui vẻ, nắm tay Diệp Đình Thâm đi bên đường dưới ánh nắng rải đầy trên đất, cô nghĩ, con đường này về sau sẽ khó đi, từ đầu đến cuối chỉ cần có anh bên cạnh, như vậy là quá đủ rồi.
Chỉ cần có hy vọng, cho dù là xa vời, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Hai người không vội trở về nhà, mà đi dạo một vòng phố đi bộ, cho tới khi bụng réo lên, mới trở về nhà nấu cơm.
Vẫn như cũ, Diệp Đình Thâm làm đầu bếp, Lục Khinh Lan phụ trách dọn chén đũa, lúc đem lễ phục trong túi ra cô nhìn thấy hộp CD kia vẫn nằm chỉnh tề trong túi.
Cầm chiếc đĩa gây ra náo loạn trong tay Lục Khinh Lan ngẩn người, nghĩ tới Lăng Vi, ánh mắt không khỏi phức tạp.
Ngày mai cô đã hết thời hạn nghỉ phép, sẽ trở lại công ty. Điều này cũng đồng nghĩa với việc thời gian đối mặt với Lăng Vi càng nhiều, trải qua chuyện hôm qua, có thể nói lớp nguỵ trang của Lăng Vi đã bị kéo xuống.
Bất quá, cho dù như thế, Lục Khinh Lan cũng không sợ, cô sẽ không nhượng bộ cô ta thêm lần nào nữa/
Đem tất cả mọi thứ thu dọn xong, Lục Khinh Lan đột nhiên nghĩ tới lúc rời khỏi khách sạn cũng không thấy Chung Niệm, thừa dịp vẫn còn rảnh rỗi, tranh thủ lấy điện thoại gọi thử.
Nhưng vừa bấm số gọi đi, đã nghe giọng điệu tổng đài viên vang lên.
Lục Khinh Lan coi như thôi, cô soạn vài dòng tin nhắn gửi tới cho Chung Niệm.
Không lâu sau, Diệp Đình Thâm gọi cô ra ăn cơm.
Đang ăn cơm nhớ tới Chung Niệm, Lục Khinh Lan tựa như nhớ đến điều gì đó, hỏi:
"Anh, Cố Lăng Tu và Chung Niệm biết nhau sao?"
"Ừm, có biết." – Diệp Đình Thâm gật đầu, múc cho cô một chén canh sau đó dịu dàng nói tiếp: "Lúc đó bọn anh ở cùng một trường quân đội, tính tình Niệm Niệm rất ngay thẳng, đều cùng bọn anh giữ quan hệ rất tốt, đã là anh em, cũng là bạn bè thân thuộc, rất tin tưởng lẫn nhau. Nhưng sau này, một lần chấp hành nhiệm vụ, bởi vì sai lầm của anh mà.. cổ tay của Niệm Niệm bị thương, anh thật sự áy náy, mặc dù cô ấy nói không vấn đề gì."
Nhắc đến chuyện Chung Niệm bị thương, bất luận qua bao lâu, Diệp Đình Thâm cũng cảm thấy không quên được.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan chụp bàn tay nhỏ của mình lên mu bàn tay anh, tựa như an ủi nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
Diệp Đình Thâm mỉm cười, xoay tay nắm chặt tay cô, nói tiếp:
"Bất quá, anh thật không ngờ, bẳng hữu mà em nói 'không đánh không quen biết' kia lại là Niệm Niệm. Xem như là duyên phận đi."
"Đúng vậy a, em cũng không ngờ tất cả mọi người lại biết nhau." – Lục Khinh Lan cảm động theo lời Diệp Đình Thâm.
Sau đó hai người hàn huyên trò chuyện thêm, quyết định hẹn nhau mời Chung Niệm ăn một bữa cơm.
Hôm sau đi làm, Lục Khinh Lan đem theo kẹo mừng tới phát cho đám người trong phòng ban, bọn họ chúc mừng liên hồi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trước khi cô chuẩn bị nghỉ phép, chuyên phóng Bạch lão tướng quân đã chính thức xuất bản, danh tiếng vô cùng tốt, tổng bộ rất hài lòng, đã tuyên dương đậm đối với Phòng Thời Trang và Giải Trí.
Xem hết toàn bộ đánh giá của chuyên phóng, Lục Khinh Lan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng thành công.
Sau đó lại muốn xem hiệu quả chuyên phóng Cố Lăng Tu.
Lục Khinh Lan nghĩ thế liền muốn biết có phải sau khi xem xong chuyên phóng, Lăng Vi đã có cái nhìn khác hay không, dù sao chuyên phóng này cũng là đề mục mà tổng bộ rất xem trong, Lăng Vi lại là chủ biên, ý kiến của Lục Khinh Lan cô ta không thể không cân nhắc.
Gặp lại Lăng Vi, cô ta tỏ vẻ rất bình tĩnh, Lục Khinh Lan cũng không phải loại người ưa đem chuyện tư vào việc công.
Mặc dù là thế, hai người một đứng một ngồi, cuối cùng đã có nhiều thứ trở nên khác biệt.
Lục Khinh Lan vô tư, trong sáng, giọng điệu vẫn tuỳ theo công việc xử lý:
"Chủ biên, tôi muốn hỏi bài phỏng vấn Cố thiếu gia có cần phải chỉnh sửa lại chỗ nào không?"
"Tôi cũng đang định nói với cô điều này." – Lăng Vi mỉm cười nhàn nhạt, nâng cười lên, ngữ điệu có chút áy náy nói: "Lục tổng giám, cô vội đính hôn qua tôi không nói với cô, hai ngày trước máy tính của tôi xảy ra vài vấn đề, không ít tư liệu đã bị mất đi, không khéo, bản thảo chuyên phóng Cố thiếu gia cũng không tìm được, chỉ có thể phiền cô gửi lại tôi lần nữa."
Lời của Lăng Vi làm cho người khác không tìm ra được điểm kỳ quái, Lục Khinh Lan có chút nghi ngờ, sao lại trùng hợp đến vậy, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài:
"Được rồi, chủ biên, tôi trở về sẽ gửi lại cho cô."
"Được, vậy phiền cô rồi." – Lăng Vi ưu nhã chớp chớp mắt, đáp.
Trở về phòng làm việc Lục Khinh Lan trực tiếp mở máy tính lên, chuẩn bị gửi bản thảo lại cho Lăng Vi lần nữa.
Nhưng lúc này cô lại phát hiện bản thảo Cố Lăng Tu trong máy tính của mình không còn nữa.
Tìm khắp khác thư mục trong máy cũng không phát hiện ra tung tích của bản thảo ở đâu.
Tình huống so với bản thảo của Tiểu Cố lần trước xem ra cũng không khác biệt lắm.
Điểm khác nhau là lúc đó Tiểu Cố không lưu lại nhiều bản ở nhiều nơi, còn cô, lần này cô gần như không chỉ lưu trên máy tính của mình, mà còn lưu ở chỗ Diệp Đình Thâm một bản.
Thế nhưng, tình huống hiện tại lại xảy ra chuyện này? Là có người ra tay hay sao?
Lục Khinh Lan không thể không nghĩ đến vấn đề đó, cô nhíu mày, ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay vô thức động đến con chuột.
Đột nhiên, ánh mắt cô mở to hơn, đôi mi thanh tú nhíu thật chặt.