Chương 267: Khốn nạn! Ai đẩy nàng?"Anh nói cái gì?" – Lục Khinh Lan hét lên, suýt chút không cầm chặt điện thoại, miệng chửi mắng: "Khốn nạn! Tôi lập tức tới ngay!"
"Xảy ra chuyện gì?" – Diệp Đình Thâm bước vào phòng, vừa lúc nghe được lời cô.
"Nhiễm Nhiễm nhập viện rồi!" – Lục Khinh Lan không thèm ngẩng đầu lên, trả lời anh, luống cuống tay chân thay quần áo, giọng điệu không cao, xen lẫn dáng vẻ run rẩy cùng lo lắng.
Thay quần áo xong, cô vọt thẳng vào toilet, dùng tốc độ bàn thờ để rửa mặt.
Vừa lúc mặt trời ló dạng, trên đường lớn không có nhiều xe, Diệp Đình Thâm biết cô sốt ruột, dọc đường lái xe rất nhanh, đợi dừng đèn đỏ, anh liền dùng một tay trống không của mình nắm chặt tay cô, yên lặng an ủi cô.
Lúc hai người đuổi tới phòng bệnh, chỉ thấy Cố Lăng Tu một mặt râu ria xồm xoàm đứng ngoài cửa, dáng vẻ có chút suy sụp, tròng mắt ảm đạm, cách vài giây lại nhìn về phía trong phòng một cái.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tại sao lại nhập viện?" – Lục Khinh Lan biết Cố Lăng Tu cũng đang rất chật vật, nhưng chỉ cần nghĩ đến người nằm bên trong là Giang Nhiễm Nhiễm, tâm trạng thật không thể khống chế nổi.
"Anh.." – Cố Lăng Tu bực bội vò vò đầu, giọng điệu có chút đắng chát.
"Anh cái gì!" – Thấy bộ dáng của Cố Lăng Tu, Lục Khinh Lan càng thêm tức giận, trực tiếp kéo ống tay áo tới một bên hỏi cho ra lẽ.
Cô vừa định cử động, trong phòng bệnh đã truyền ra âm thanh yếu ớt của Giang Nhiễm Nhiễm:
"Lan Lan, tới rồi a? Vào đi!"
"Em vào xem cô ấy trước đã." – Diệp Đình Thâm đẩy nhẹ tay Lục Khinh Lan, nhìn cô lắc đầu, ra hiệu tinh thần Cố Lăng Tu đang không tốt.
Lục Khinh Lan nhìn sang, cuối cùng bất đắc dĩ, gật đầu.
Sau khi vào trong, cô phát hiện sắc mặt Giang Nhiễm Nhiễm không tốt chút nào, cô liền ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
"Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Ta gọi bác sĩ đến xem nàng nha?"
Nghe xong Giang Nhiễm Nhiễm suy yếu cười một tiếng, cầm lấy tay Lục Khinh Lan:
"Đâu có yếu đến vậy?"
Lục Khinh Lan giả vờ bất mãn nhìn Giang Nhiễm Nhiễm:
"Không phải là vấn đề yếu hay không, bây giờ nàng còn có đứa nhỏ trong người, phải cận thận một chút!" – Nói xong, Lục Khinh Lan còn cố ý hừ hừ hai tiếng: "Nàng không đau lòng đứa nhỏ, mẹ nuôi như ta đâu lại đau lòng vô cùng a!"
"Được rồi, được rồi! Chịu thua nàng! Chút nữa bác sĩ sẽ tới, nếu không yên tâm nàng cứ ở đây theo dõi đi." – Trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm cảm thấy ấm áp, mặc kệ chính mình xảy ra chuyện gì, Lục Khinh Lan vẫn bên cạnh mình, tươi cười bầu bạn với mình, có một người bạn tốt như thế, không phải là vận may tốt nhất đời nay hay sao?
"Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan nhìn thấy nụ cười chân thành của bạn mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được, hỏi:
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói cùng Cố Lăng Tu ra ngoài ăn cơm à? Sao đột nhiên lại nhập viện? Không được giấu diếm ta, biết không?"
Vừa rồi ở bên ngoài, Lục Khinh Lan tựa như mơ hồ thấy Giang Nhiễm Nhiễm và Cố Lăng Tu xảy ra chút vấn đề, không quan tâm Giang Nhiễm Nhiễm có tỉnh hay không vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi, nhưng chỉ đứng ngoài cửa nhìn xem, trì hoãn không bước vào trong.
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan thử hỏi:
"Có phải nàng và Cố Lăng Tu cãi nhau không?"
Giang Nhiễm Nhiễm chớp mắt mấy cái, sau đó im lặng.
Thấy thế, Lục Khinh Lan có chút gấp gáp:
"Rốt cuộc là thế nào? Thật sự cãi nhau sao?" – Đột nhiên Lục Khinh Lan nhớ chuyện ở nhà hàng hôm trước: "Là vì chuyện Nguyễn Quân hôm đó, còn có Bạch Thư?"
Nhớ ngày đó Cố Lăng Tu bắt gặt cảnh Nguyễn Quân đang lau vết sữa đổ trên người Giang Nhiễm Nhiễm, sau đó sắc mặt không tốt, mà Giang Nhiễm Nhiễm lại nhìn thấy Bạch Thư đi phía sau Cố Lăng Tu, tâm tình cũng không có gì đặc biệt.
"Cũng không phải." – Rốt cuộc Giang Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, bất quá ánh mắt đã không còn hoạt bát, thanh âm buồn buồn kể: "Hôm qua ra ngoài ăn cơm, gặp phải Bạch Thư cùng em gái cô ta, xảy ra tranh chấp. Ta cảm giác được giữa hai bọn họ có người đẩy ta! Cho nên ta mới ngã nhào xuống đất!"
"Ai đẩy?" – Vừa nghe cố người đẩy Giang Nhiễm Nhiễm, trái tim trong lòng ngực Lục Khinh Lan sắp nhảy ra ngoài, vẻ mặt trầm xuống đáng sợ, một giây sau, tựa như nghiến chặt răng, hỏi: "Bạch Thư hay Bạch Ninh?"
Giang Nhiễm Nhiễm khó chịu quay đầu sang chỗ khác, không trả lời cô, khóe miệng có chút chua xót:
"Là ai làm thì có quan trọng hơn không? Hôm qua Bạch Thư nói một câu, Cố Lăng Tu đã do dự. Lan Lan, nàng biết không, Cố Lăng Tu là ba của đứa trẻ này, còn có danh nghĩa là vị hôn phủ của ta, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng Bạch Thư, đây mới chính là điểm đau lòng nhất, nàng hiểu không? Ngày đó nhìn thấy Bạch Thư thân mật vỗ vỗ vai hắn, quả thật ta đã ghim trong lòng!"
"Nhiễm Nhiễm.." – Lục Khinh Lan đau lòng, nắm chặt tay bạn mình, muốn truyền cho cô chút sức lực, không biết nên nói gì cho đúng.
Lục Khinh Lan vẫn không nhịn được nghi ngờ, tình cảm Cố Lăng Tu dành cho Giang Nhiễm Nhiễm, Diệp Đình Thâm cũng biết rõ, tại sao, anh ta lại chọn tin tưởng Bạch Thư? Chẳng lẽ ở giữa vẫn còn hiểu lầm?
Mặc kệ thế nào, chuyện Cố Lăng Tu làm tổn thương Giang Nhiễm Nhiễm là sự thật, cho dù Lục Khinh Lan biết Cố Lăng Tu nhưng cô cũng không do dự, tin tưởng bạn mình, cũng giống như Diệp Đình Thâm, từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng cô vô điều kiện vậy.
Lục Khinh Lan chỉ có thể an ủi Giang Nhiễm Nhiễm trước, đồng thời trong lòng cũng ngầm đưa ra quyết định, muốn đem chuyện tối qua làm cho rõ, cô sẽ không để Giang Nhiễm Nhiễm bị Bạch-Bạch kia đẩy oan!
Chỉ là, không ngờ, cô vừa mới nghĩ xong, Bạch Thư đã mở cửa tiến vào phòng!
"Sao cô lại tới đây?" – Lục Khinh Lan vô thức nhíu mày, trong lòng không muốn nhìn thấy Bạch Thư, càng không muốn để cô ta đến quấy rầy Giang Nhiễm Nhiễm.
"Tứ tẩu.." – Bạch Thư cúi đầu nhỏ giọng gọi, cho nên không thấy được vẻ mặt không chào đón của cô, tự mình bước tới một bước, ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy nói: "Tôi, tôi tới xin lỗi Nhiễm Nhiễm tỷ.. Nhiễm Nhiễm tỷ, thật sự xin lỗi chị! Hôm qua, hôm qua.."
"Gọi tôi Giang Nhiễm Nhiễm được rồi." – Giang Nhiễm Nhiễm nhìn cô ta một cái, không biết vì sao, thấy điệu bộ cắn môi này của Bạch Thư, trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm thấy rất phản cảm, mặt không cảm xúc nói tiếp: "Xin lỗi vậy liền coi như xong, tôi không chịu được đâu. Hôm qua cô cũng đã nói rồi, chuyện này không phải lỗi của các cô, không phải sao?"
Lúc này, Giang Nhiễm Nhiễm không còn biểu lộ dáng vẻ hào phóng, không chút so đo nữa, huống hồ, Giang Nhiễm Nhiễm chưa từng giả vờ thế này thế kia.
"Nhiễm Nhiễm tỷ.." – Bạch Thư giống như đang tổn thương rất lớn, không dám tin, nhìn chằm chằm Giang Nhiễm Nhiễm, trong mắt nhanh chóng ngấng lệ, nước mắt sắp rơi xuống: "Chị giận tôi sao?"
Dứt lời, cô ta quay đầu, khẩn thiết nhìn Lục Khinh Lan, đôi mày nhíu chặt, ủy khuất nói: "Tứ tẩu! Chị.. chị giúp tôi nói một lời được không, để Nhiễm Nhiễm tỷ đừng giận tôi, được không?"
"Cô muốn tôi nói giúp cái gì?" – Khóe miệng Lục Khinh Lan giật giật, đứng lên, thưởng thức nhìn điệu bộ được đám đàn ông động lòng của Bạch Thư, trực tiếp đuổi khách: "Nếu như hôm nay làm tổn thương tới đứa nhỏ, có phải cô cũng sẽ chạy đến nói một câu xin lỗi liền coi như xong hay không? Cô ra ngoài đi! Nhiễm Nhiễm phải nghỉ ngơi, còn nữa, mong cô đừng tới đây thêm lần nào nữa."
"Tứ tẩu!" – Bạch Thư lắc đầu dữ dội, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi liên tục: "Nhiễm Nhiễm tỷ! Hai người tha thứ cho chúng tôi lần này có được không? Thật ra chỉ là ngoài ý muốn thôi.. Lăng Tu ca cũng đã tha thứ cho chúng tôi rồi, Nhiễm Nhiễm tỷ.."
"Ra ngoài!" – Không nhắc đến Cố Lăng Tu thì thôi đi, vừa nhắc đến, vẻ mặt trầm xuống của Giang Nhiễm Nhiễm lập tức kích động, cắt lời cô ta: "Phiền ra ngoài cho!"
Tựa như Bạch Thư sợ đến ngây người, mất một lúc mới có thể lên tiếng, giọng trầm thấp, giống như người chịu tổn thất lớn nhất là cô ta vậy:
"Nhiễm Nhiễm tỷ, chị, chị đừng nóng giận, tôi.. tôi ra ngoài đây.."
Nói xong, cô ta sợ hãi cúi thấp đầu. Chỉ là không ai nhận ra, trong cái nháy mắt, khóe miệng cô ta cong lêu điệu cười đắc thắng, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹ hơn.
Sau khi cô ta rời đi, Giang Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại.
"Nhiễm Nhiễm, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng xấu, được không?" – Lục Khinh Lan biết lúc này trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm đang nghĩ gì, cô vỗ vỗ mu bàn tay bạn mình, nói: "Cho dù mọi chuyện thế nào, cũng nên nói cho rõ với Cố Lăng Tu được không? Đừng cất giấu mọi thứ ở trong lòng! Ta đi làm trước, giữa trưa sẽ tới thăm nàng!"
"Nàng đi đi, ta không sao." – Giang Nhiễm Nhiễm mở to mắt, miễn cưỡng cười cười với Lục Khinh Lan: "Ta hiểu mà!"
Lúc Lục Khinh Lan đi ra, Cố Lăng Tu và Diệp Đình Thâm dường như vừa đi đâu về, lúc này định bước vào trong.
"Nhiễm Nhiễm cô ấy.."
Lục Khinh Lan lười biếng đáp lời, không thèm nhìn Cố Lăng Tu, trực tiếp bước ra ngoài, để lại hai người đàn ông cùng cười khổ.
Diệp Đình Thâm đuổi theo, bắt lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình:
"Anh đã hỏi rồi, Cố Lăng Tu cũng không biết được rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc cậu ấy ra ngoài nghe điện thoại, là Bạch Thư khóc lóc chạy ra gọi vào."
Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh, bất mãn khẽ nói: "Anh đang biện hộ cho Cố Lăng Tu hay sao?"
"Vậy cũng không phải." – Diệp Đình Thâm bật cười, kiên nhẫn nói: "Chẳng qua anh cảm thấy hai người bọn họ nên thẳng thắn giải bày với nhau một chút, đương nhiên chuyện này Cố Lăng Tu phải chịu trách nhiệm rất lớn, không thể tùy tiện tha thứ được."
"Nói vậy còn nghe được." – Lục Khinh Lan lầm bầm, đừng lại mấy giây, lại nhìn người bên cạnh nói tiếp: "Vừa rồi Bạch Thư tới, nói xin lỗi. Nói thật, em cảm thẩy bắt đầu chán ghét cô ta rồi. Aizz, thôi bỏ đi, không nhắc tới cô ta nữa, mau đưa em đến công ty, sắp trễ rồi!"
Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, Lục Khinh Lan thấy Nguyễn Quân đang cầm một đóa hoa tươi bước đến khu bệnh viện nội trú.
Thuận theo tầm mắt cô, Diệp Đình Thâm mỉm cười mờ ám:
"Để cho tiểu tử Cố Lăng Tu đó nếm mùi có tình địch, tư vị cũng không tệ." – Cuối cùng, anh còn nói thêm: "Giữa hai người bọn họ, có một số chuyện cần phải phát sinh xung đột một chút, nếu không, rất khó phát triển tình cảm."
Lục Khinh Lan suy nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý.
Cố Lăng Tu nhìn thấy Nguyễn Quân cầm hoa tiến vào phòng bệnh, mà Giang Nhiễm Nhiễm lại ngạc nhiên cười cười, trong lòng không biết đang có tư vị gì.
Sau đêm đó, Cố Lăng Tu điều tra người này, biết được anh ta rất ưu tú, hỏi ở chỗ Lục Khinh Lan vài chuyện, lúc này mới có cảm giác 'nguy hiểm khôn lường.'
"Nhiễm Nhiễm, không sao chứ? Thật ngại quá, đến thăm em trễ như vậy!" – Nguyễn Quân cầm hoa đến bên cửa sổ, thuận tiện cắm vào bình, xoay người cười nói với Giang Nhiễm Nhiễm: "Em thích nhất hoa bách hợp, rất tươi, thích không?"
Giang Nhiễm Nhiễm nhìn sang, sắc mặt có chút tái nhợt mỉm cười: "Cảm ơn anh."
"Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy, ngốc quá!"
Một câu 'ngốc quá' tựa như người yêu với nhau mới nói vậy, lập tức không khí trong phòng trở nên khác thường.
Nguyễn Quân lại giống như không để tâm, hoặc là nói trắng ra, trong lòng anh ta tình nguyện muốn cư xử như thế. Một giây sau, anh ta cong cong khóe miệng, đi thẳng đến trước mặt Cố Lăng Tu.