Chương 264: Ăn cho no, mới có sức đối phó tình địch!Lục Khinh Lan không ngờ Bạch Thư lại gọi tới cho mình, đợi mấy giây, cô mới đem điện thoại kề lên tai: "Tôi đây Bạch Thư, có chuyện gì?"
"Tứ tẩu!" – Bạch Thư rất vui vẻ lên tiếng, sau đó mới thận trọng hỏi: "Bây giờ chị có bận không?"
"Cũng không bận lắm, thế nào?" – Lục Khinh Lan đứng dậy rót cho mình ly nước, uống một hớp, nhiệt độ vừa phải.
"Là vầy, tứ tẩu.." – Bạch Thư cắn cắn môi, tựa như có chút ngượng ngùng, thử hỏi: "Trước đây vài ngày tôi đã nói với chị về chuyện Tiểu Ninh muốn tới thành phố A, tôi vừa nhận được điện thoại, nói Tiểu Ninh sẽ nhanh chóng tới, nhưng bây giờ tôi đang ở bên ngoài, tôi nghĩ nếu tứ tấu không bận, có thể đón Tiểu Ninh đi ăn một bữa cơm không? Tôi sẽ nhanh chóng trở về, được chứ?"
Tiểu Ninh?Lục Khinh Lan nhớ lại, quả thực cô ta từng nhắc đến, nhưng tại sao phải giao cho mình? Không phải còn Thẩm Tùy sao?
"Tứ tẩu.." – Thấy Lục Khinh Lan không trả lời, Bạch Thư có chút vội, nhỏ giọng khẩn cầu: "Có thể giúp tôi lần này không? Tôi đã nói với ông nội về chuyện này, ông nội bảo tin tưởng chị sẽ không có vấn đề gì, làm phiền chị.." – Nói xong lời cuối, Bạch Thư càng thêm nhỏ giọng, nếu như không cố lắng nghe, sợ là sẽ không nghe ra được chữ gì.
Lục Khinh Lan định từ chối, cô cũng không cho rằng Bạch Ninh kia sẽ không ai đón được, nhưng Bạch Thư đã nhắc đến Bạch lão tướng quân, càng không thể chối từ.
"Được rồi." – Lục Khinh Lan gật đầu, nhấp một ngụm nước ấm: "Cô gửi cho tôi số điện thoại của Bạch Ninh đi, tôi sẽ liên hệ cô ấy. Khi nào cô quay về thì gọi lại cho tôi."
"Cảm ơn tứ tẩu!" – Bạch Thư hiển nhiên rất vui vẻ, gật đầu mấy cái, sau đó mới nói: "Tôi đã nói Tiểu Ninh đón xe đến thẳng Thụy Thượng rồi, có thể mười lăm phút nữa sẽ đến!"
Lục Khinh Lan nghe xong sửng sốt, tình cảnh này đã được Bạch Thư bố trí xong, chỉ là không hề báo trước với cô?
Được rồi, dù sao cũng là cháu gái của Bạch lão tướng quân, giúp đỡ một chút cũng xem như là chuyện nên làm.
Nghĩ thế nên Lục Khinh Lan gật đầu đáp ứng, hai người nói hai câu thì ngắt máy.
"Tiểu Ninh, tỷ tỷ đây đã giúp nhà ngươi một đại ân đó nha!" – Sau khi cúp điện thoại, Bạch Thư tự mình nói một câu, khóe miệng lập tức nhếch lên, bộ dạng sung sướиɠ, cười trên nỗi đau của nười khác, đưa di động cất vào túi xanh.
Nghĩ đến việc Lục Khinh Lan sắp gặp phải phiền phức, trong lòng Bạch Thư vô cùng mong chờ.
Sau khi Lục Khinh Lan đem mọi chuyện xử lý xong, liền trực tiếp xuống dưới lầu cao ốc, thời gian nghỉ trưa ở Thụy Thượng rất phóng khoáng, đủ để cô đưa Bạch Ninh kia ra ngoài ăn cơm một bữa.
Đợi gần nửa giờ sau, rốt cuộc cô cũng thấy Bạch Ninh trong truyền thuyết.
Bạch Ninh cùng Bạch Thư có nét tương tự nhau, chỉ bất quá Bạch Thư thiên về yếu đuối, còn Bạch Ninh thì không có loại cảm giác này, lại hơi hoạt bát, toàn thân đều mặc đồ hàng hiệu.
"Cô là Lục Khinh Lan sao?" – Lục Khinh Lan định mở miệng, Bạch Ninh đã chiếm một câu trước, không đợi cô trả lời, Bạch Ninh còn đi tới đi lui đánh giá cô, cuối cùng chu chu miệng, tựa như rất uể oải: "Diệp tứ ca của tôi đâu? Sao anh ấy không tới đón tôi?"
"Công việc của anh ấy bận rộn, cũng không biết hôm nay cô tới." – Lục Khinh Lan thu hồi ánh mắt dò xét, nói thẳng: "Chị cô bảo tôi đến đưa cô đi ăn trưa, đi thôi."
"Ăn trưa?" – Bạch Ninh không thể tưởng tượng được nhìn Lục Khinh Lan, giọng điệu cũng cao hơn, nhíu mày nói: "Tôi muốn gặp Diệp tứ ca, tôi muốn ăn cơm cùng Diệp tứ ca! Sao Diệp tứ ca lại không biết hôm nay tôi tới chứ? Không được, tôi muốn gọi điện báo cho anh ấy! Số điện thoại của anh ấy là bao nhiêu, cô mau đưa cho tôi đi!"
Mở miệng là 'Diệp tứ ca', Lục Khinh Lan lúc này đã hiểu, tình cảm của tiểu cô nương này không hề che giấu đi, xem ra lại là một tiểu hoa đào, vẫn là chủng loại nụ hoa chớm nở kia a.
Nghĩ tới đây, Lục Khinh Lan bỗng nhiên nở nụ cười.
"Cô cười cái gì?" – Bạch Ninh nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, gương mặt phình lên.
"Không có gì." – Lục Khinh Lan nhanh chóng khôi phục trạng thái, nhìn đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ninh, nói: "Tôi chỉ còn đủ thời gian để đưa cô ra ngoài ăn com. Nếu như cô vẫn một mực đòi gặp Diệp Đình Thâm, có thể tự gọi xe đến thẳng Văn phòng Chính phủ, nhưng tôi sẽ không theo hầu."
"Cô!" – Bạch Ninh đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải người không chịu nghe lời mình, tức giận không biết làm thế nào để phản kích.
(ây ây ây, một đám tiểu thư, con ông cháu cha bị chiều hư! Đợi Lục đại tỷ xử đẹp mấy đứa cưng đi)Cho dù có muốn đi Văn phòng Chính Phủ, cũng không thể chắc ăn! Vả lại, tính cách Diệp tứ ca lạnh lùng như thế, nếu thấy mình nhất định sẽ đuổi chạy về thành phố C cho xem?Bạch Ninh do dự
, Bạch Thư tỷ không phải đã nói Lục Khinh Lan này rất dễ đối pho sao, sao lại..Aizz, được rồi! Ăn cơm trước quan trọng hơn, ăn no còn có sức để đối phó với tình địch!Nghĩ thế Bạch Ninh khẽ trừng mắt nhìn Lục Khinh Lan, sau đó quay người đi trước, có chút mất kiên nhẫn nói:
"Đi thôi đi thôi! Tôi muốn ăn cơm! Nhanh lên!"
Lục Khinh Lan bật cười lắc đầu, bước theo cô ta, sau đó trực tiếp đưa cô ta đến một nhà hàng Tây, hương vị khá tốt.
Xem ra Bạch Ninh thật sự đói bụng, món bò beefsteak vừa bưng lên, không nói hai lời, đã trực tiếp ăn ngấu nghiến.
Lục Khinh Lan cũng chưa đói lắm, ăn cũng không vội, động tác rất ưu nhã.
Bạch Ninh ngẩng đầu nhìn, khinh thường nghiêng đầu, không quá mấy giây, chanh chua mở miệng:
"Cô cùng Diệp tứ ca ăn cơm đều chậm tay chậm chân vậy sao? Hừ, Diệp tứ ca là người chú trọng thời gian, cô thật là lãng phí thời gian a!"
Biết cô ta không quen, Lục Khinh Lan cũng không thèm dể ý, trực tiếp đáp:
"Cũng tạm tạm, Diệp Đình Thâm ăn cơm lúc nào cũng ưu nhã như thế, có thể tôi đã bị ảnh hưởng mà thôi."
Lời này Lục Khinh Lan nói là sự thật. Từ lúc bắt đầu lên cấp ba, cô đã bị luyện ăn cơm rất nhanh, sau khi tốt nghiệp, công việc bận rộn cũng giữ nguyên thói quen đó. Cho đến khi ở cùng với Diệp Đình Thâm, anh luôn dặn dò cô, anh nhanh sẽ hại dạ dày, ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, không cần phải vội vã.
Nhưng Bạch Ninh nghe xong lại không nghĩ thế, cô ta cho rằng Lục Khinh Lan đang khoe khoang, khoe khoang được ở cạnh Diệp tứ ca!
Hừ, thật là đồ tâm cơ!Bạch Ninh mở to hai mắt nhìn, thở phì phò đặt đĩa xuống, suy nghĩ một chút, đắc ý nói:
"Diệp tứ ca sống trong quân đội mấy năm không phải là người như thế! Cô biết chuyện của anh ấy trong quân đội không mà nói? Chắc chắn là không biết rồi! Hừ, tôi thì biết nha! Diệp tứ ca a, ngoại trừ bên cạnh ông nội ra, toàn bộ đều làm cho người ta sùng bái a!"
Bạch Ninh vừa nói, vừa dùng hai tay chống cằm, dáng vẻ đắm chìm trong hồi ức, nhìn bộ dáng của cô ta, chắc hẳn cũng là một fan hâm mộ của nam thần trong lòng.
Lục Khinh Lan cũng không hỏi tới chuyện trong quân đội trước đây của Diệp Đình Thâm, bất quá cô cảm thấy tất nhiên anh luôn ưu tú, cho nên nhìn dáng vẻ của Bạch Ninh, cô cũng không kinh ngạc, không chịu thua. Trong mắt của cô, Bạch Ninh chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, cô cũng không nên so đo với một đứa trẻ chứ nhỉ?
"Này, chẳng lẽ cô không muốn hỏi chuyện gì sao?" – Lúc Bạch Ninh lấy lại tinh thần, trông thấy Lục Khinh Lan hầu như không có hứng thú, trong lòng có chút bất mãn, ý nghĩ nên khoe khoang một chút kia cũng bị tắt nghẹn ở cổ họng, khó chịu gần chết!
Thấy dáng vẻ của cô ta, Lục Khinh Lan âm thầm buồn cười, thật đúng là một đứa nhỏ bị chiều hư. Cô vẫn không chút thay đổi, húp một miếng canh, lúc Bạch Ninh sắp không chịu nổi nữa, lúc này Lục Khinh Lan mới hỏi tiếp một câu:
"Ồ, vậy cô muốn tôi hỏi cái gì?"
Ngữ khí rất nhạt, tựa như đang nói một chuyện không liên quan.
"Tôi.." – Bạch Ninh chính thức bị nghẹn lời, vì biểu tình này của Lục Khinh Lan? Không phải Lục Khinh Lan nên tức giận sao? Sao lại không theo đúng trình tự kế hoạch vậy? Một lúc lâu sao, cô ta mới có thể mở lời, kiêu ngạo trả lời một câu:
"Tôi, sao tôi biết cô muốn hỏi cái gì?"
Lục Khinh Lan cười cười, thấy cô ta cũng đã ăn xong, cho nên đổi đề tài:
"Ăn no rồi chứ? Không no cứ ăn thêm, ăn xong có muốn tôi đưa về khách sạn không? Không biết khi nào Bạch Thư mới trở về."
"Tôi không muốn tới khách sạn!" – Bạch Ninh nhíu mày, hất cằm, nhìn thoáng về phía Lục Khinh Lan: "Tỷ tôi bảo cô tiếp đãi tôi nha, đương nhiên là tôi phải đi theo cô rồi! Tôi có thể tới công ty cô! Tỷ tôi còn bảo tối nay muốn ăn cơm chung với Diệp tứ ca nha!"
Bạch Thư nói cho Bạch Ninh, mỗi ngày Diệp tứ ca đều đến đón Lục Khinh Lan tan làm, đã là thế, cô ta đương nhiên muốn đi theo Lục Khinh Lan sau đó gặp được Diệp tứ ca, nhất định phải cho Lục Khinh Lan nhìn rõ, mình mới là người xứng với Diệp tứ ca nhất! Hừ!
Lục Khinh Lan có thể đoán ra được tính toán trong đầu Bạch Ninh, cũng không phá rối: "Được, bất quá tôi cũng không có thời gian cho cô. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một cái máy vi tính, lúc đó cô có thể lên mạng gϊếŧ thời ian, sau đó đợi Bạch Thư tới đón."
"Được rồi!" – Bạch Ninh miễn cưỡng gật đầu, một giây sau vội vàng đứng lên, sợ Lục Khinh Lan đổi ý: "Vậy thì đi thôi!"
Ra khỏi nhà hàng mấy bước, bỗng nhiên cô ta quay người, chăm chú nhìn Lục Khinh Lan, hít sâu một hơi, hai tay ôm vai, làm ra bộ dáng mình rất có khí thế, nói:
"Phải rồi, tôi phải nói cho cô biết, lần này tôi đến chính là tuyên chiến với cô! Diệp tứ ca là của tôi! Không phải của cô! Hứ!"
"Ha ha!" – Lục Khinh Lan không nhịn được bật cười.
Bạch Ninh phát hỏa, hằn học nhìn Lục Khinh Lan:
"Cô cười cái gì? Có nghe thấy lời tôi nói không hả?"
"Ờ, tôi nghe rồi." – Lục Khinh Lan cố gắng nín cười, thật ra dưới góc nhìn của Lục Khinh Lan, lời tuyên chiến này của Bạch Ninh giống như đang giành nhau một món đồ chơi, con nít nổi giận, dừng một lát, cô lên tiếng: "Đi thôi."
Bạch Ninh tức giận dậm chân phía sau,
sao có thể như vậy được? Lục Khinh Lan này còn không thèm nhìn tới lời mình a?Trở lại văn phòng, Lục Khinh Lan liền bảo Tiểu Cố sắp xếp cho Bạch Ninh một bàn máy tính, rót nước, sau đó bắt đầu công việc của mình.
Thật vất vả mới có thể xử lý hết mớ công việc, nhanh chóng cũng tới giờ tan làm.
Lục Khinh Lan đấm đấm lên bả vai có chút đau nhức, nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt vừa lúc hướng về tập tài liệu phỏng vấn Cố thiếu gia kia.
Thở dài, lần nữa cầm lên, cảm giác bất đắc dĩ lại xông tới.
Mười mấy phút trước, Tiểu Cố nói cho cô biết, Lăng Vi đã tuyên bố với công ty, bài phỏng vấn Cố thiếu gia này sẽ phân phó cho phòng Thời trang và Giải trí phụ trách, sau khi hoàn thành, toàn phòng ban đều được thưởng!
Lần này, thế nào Lục Khinh Lan cũng không thể thoái thác nữa.
Thật sự là đau đầu!
Trong lúc cô đang sầu não, máy tính phát ra âm thanh, nhắc nhở cô nhận được email mới, đến từ phòng nhân sự.
Đang định mở ra xem, cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ vang, sau đó còn có giọng điệu hớt hãi của Tiểu Cố chạy vào, thở hộc hộc, suýt phát khóc:
"Tổng giám, xảy ra chuyện!"