Chương 261: Chẳng lẽ phương diện kia, tiểu thúc thúc không được?Lục Khinh Lan nhận lấy cuốn tạp chí mà Lăng Vi đưa tới, nhìn mấy lần cũng không có hứng thú, sau đó để lại trên bàn.
Thứ Lăng Vi đưa cho cô xem chính là một chuyên mục đặc biệt về Đường Khang Mặc, đã chiếm vị trí trung tâm của tạp chí sáng nay. Chuyên mục này chỉ ra rất nhiều phương diện. Ngoài ra còn có hình ảnh chứng minh cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn của Đường Khang Mặc. Duy trì rất nhiều mối quan hệ không chính đáng với nhiều sao nữ, thậm chí cả những nữ doanh nhanh giàu nhằm bảo trì quan hệ. Những thứ này đã quét sạch hình tượng phong trần, hào quang chói sáng mà Đường Khang Mặc đã dày công xây dựng trước đây.
Bây giờ Đường Khang Mặc, hay Lữ Ngạn Thần, đều từ ngôi vị cao cao tại thượng, minh tinh nổi tiếng rơi xuống vực sâu vạn trượng, muốn trở mình trong giới giải trí e rằng sẽ không thể.
Lục Khinh Lan hiểu rõ đây là động thái mà Cố Lăng Tu nói sẽ xử lý. Cô sẽ không can thiệp chuyện này, càng không có chuyện đồng cảm với Đường Khang Mặc.
Chỉ là cô vẫn không hiểu, sáng sớm hôm nay Lăng Vi chạy tới cửa nhà mình, mục đích là gì? Có thật sự là chỉ đến an ủi vài lời rồi thôi hay không?
"Xem ra cô không quá ngạc nhiên vì chuyện này nhỉ?" – Lăng Vi vẫn chăm chú nhìn Lục Khinh Lan, thấy Lục Khinh Lan không nhìn mình, trong lòng hoài nghi, nhíu mày hỏi: "Bên ngoài có tin tức nói, Đường Khang Mặc kia đắc tội Cố thiếu gia, cho nên thừa dịp chuyện này mà ra mặt dìm hắn. Cố thiếu gia vì cô mới ra tay hay sao? Cô và Cố thiếu gia rất thân thuộc ư?"
Lăng Vi không quan tâm Lục Khinh Lan sẽ nghĩ thế nào về dụng ý của mình, cô ta muốn nói cho Diệp Đình Thâm nghe, muốn để Diệp Đình Thâm biết, Lục Khinh Lan cố tình không an phận, nói không chừng đã sớm câu được Cố thiếu gia kia, nếu không dựa vào cái gì Cố thiếu gia lại giúp đỡ cô?
Lục Khinh Lan liếc mắt nhìn Lăng Vi, trong lòng có chút mất kiên nhẫn, thậm chí còn mơ hồ thấy phiền toái.
Cô có thể nhìn ra Lăng Vi đang muốn ly gián mình và Diệp Đình Thâm, không thể trách cô ta có ý nghĩ này. Dù sao, Lục Khinh Lan và Lăng Vi cũng là tình địch, hơn nữa, nói không chừng Lăng Vi kia đang nghĩ mình là loại người không đứng đắn, khinh thường mình.
"Đối với tin tức bên ngoài, tôi không rõ cho lắm." – Cuối cùng, Lục Khinh Lan không nhịn xuống, sợ cô ta còn nói tiếp, cô đành hỏi: "Lăng chủ biên còn việc gì nữa không?"
Trước xưng hô trên dưới này, Lục Khinh Lan cố chấp gọi Lăng Vi là 'Lăng chủ biên', về tư mà nói, vẫn nên bảo trì tốt quan hệ công tác cấp trên cấp dưới là được, xưng hô thế như thế, giữ khoảng cách như thế là thích hợp nhất.
"Thân thể Khinh Lan không tốt lắm, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu không có việc gấp gì, thì đợi cô ấy đi làm lại rồi nói." – Dưới góc độ của Diệp Đình Thâm, anh thấy rõ ràng cô gái nhỏ của mình mím môi một cái, nhanh chóng ẩn đi, anh đã hiểu cô mất tự nhiên, nghĩ đến trước đó anh cũng không muốn hai vị khách này vào nhà, cho nên Diệp Đình Thâm uyển chuyển, thẳng thắn đuổi khách.
Lăng Vi không ngờ Lục Khinh Lan không muốn nói tiếp, lại càng không nghĩ Diệp Đình Thâm sẽ tỏ thái độ như thế với mình, trong ngực tức giận muốn chết, nhưng nét mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ dịu dàng, tươi cười.
Lăng Vi khẽ quay đầu, điệu bộ thu hút, có chút xin lỗi nói:
"Nếu đã thế, tôi không quấy rầy cô nữa. Cố gắng bồi dưỡng thân thể, Thụy Thượng đợi cô trở lại!"
Nói xong, cô ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Khinh Lan lịch sự đứng lên, gật đầu một cái:
"Tôi biết rồi."
Đợi sau khi Lăng Vi rời đi, Lục Khinh Lan hướng về Bạch Thư đang ngồi trên salon vẫn im lặng nãy giờ, thấy cô ta có chút lúng túng, cũng không biết nên mở miệng ra sao:
"Bạch Thư, cô.."
"Tứ tẩu.." – Bạch Thư có chút khϊếp sợ, ngẩng mặt nhìn lên, muốn nói gì đó, lại cắn chặt môi, tựa như sắp in dấu răng xuống đó.
"Có việc gì cô nói tiếp đi." – Lục Khinh Lan không bước tới, trong ấn tượng của cô, hầu như Bạch Thư vẫn là người thận trọng như vậy, giống như nếu cô ta không làm thế, người khác sẽ không dám tới gặp mặt!
Thật ra, Lục Khinh Lan đối với bộ dạng của Bạch Thư khá vô cảm, không thể thích thú được.
Diệp Đình Thâm bưng bữa sáng ra bàn, trầm giọng hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Bạch Thư vừa nghe giọng Diệp Đình Thâm có chút không tốt, thoáng cái, toàn thân phát run, không thể can đảm nhìn tới chỗ Lục Khinh Lan, thanh âm hổ thẹn:
"Tôi tới là để nói xin lỗi với Tứ tẩu!"
"Xin lỗi?"
"Phải." – Bạch Thư thấp giọng, hít mũi một cái, tựa như lấy hết dũng khí để lên tiếng: "Hôm đó ở nhà, tôi, tôi không nên hoài nghi tứ tẩu và Thẩm Tùy ca. Sao các người lại có thể có chuyện gì! Đều là tại tôi, tôi đã quá quan tâm đến Thẩm Tùy ca, thấy anh ấy cầm tay chị.. quả thực.. tôi đã.. rất tức giận!"
Rốt cuộc Lục Khinh Lan cũng hiểu chuyện gì, chỉ là cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Đơn giản mà nói, Bạch Thư này chẳng khác nào một đứa con nít nhanh mồm nhanh miệng!
Lục Khinh Lan có thể hiểu được Bạch Thư muốn xin lỗi cô, nhưng mà.. có cần phải nói trước mặt Diệp Đình Thâm như thế không?
Cô không sợ bị Diệp Đình Thâm hiểu lầm, chỉ là chuyện xảy ra hôm đó cô đã từng nói với anh, Bạch Thư nói như thế, Diệp Đình Thâm sẽ biết được cô từng bị bỏng, sợ làm anh lo lắng thêm, nên hôm đó cô đã không kể ra. Với tính cách của Diệp Đình Thâm, nói không chừng sẽ lại tự trách rồi trách cả bản thân mình không cẩn thận!
Bạch Thư không biết tâm ý này của Lục Khinh Lan, thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô còn đang giận mình, liền hớt hãi đứng lên, bộ dạng sắp khóc tới nơi:
"Tứ tẩu, tôi, tôi không phải cố ý chọc chị tức giận, chị, chị tha thứ cho tôi có được không? Chuyện này bà nội cũng đã nói với tôi rồi!"
Không đợi Lục Khinh Lan trả lời, cô ta đã quay sang Diệp Đình Thâm:
"Diệp tứ ca, có phải tứ tẩu còn đang giận em không vậy?"
Diệp Đình Thâm không nhìn thấy rõ đáy mắt của Lục Khinh Lan, tựa hồ không muốn đáp lời chuyện này.
Lục Khinh Lan lại bị cơn đau đầu xông tới, nhanh chóng kéo Bạch Thư, chân thành nói:
"Tôi không giận cô gì cả. Cô đừng suy nghĩ nhiều."
"Vậy tốt quá rồi!" – Bạch Thư mỉm cười, vui vẻ cầm lấy tay Lục Khinh Lan, tựa như người lớn vừa tha thứ cho một đứa nhỏ bướng bỉnh: "Cảm ơn tứ tẩu!"
Đối với chuyện này, Lục Khinh Lan cũng không nói thêm gì, chỉ là len lén nhìn về phía người kia một chút, ra hiệu anh không cần tức giận.
"Phải rồi, Diệp tứ ca!" – Bạch Thư cao hứng nhớ ra một chuyện.. xoay người quan sát sắc mặt Diệp Đình Thâm, sau đó cẩn thận nói:
"Sau khi anh và tứ tẩu trở về, hôm sau, Tiểu Ninh cũng đã trở về, nói muốn đến gặp anh, sẵn tiện đến thành phố A du ngoạn, ông nội cũng đã đồng ý rồi. Hai ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó có thể cùng nhau ăn cơm một bữa không?"
"Được, có thể." – Diệp Đình Thâm không từ chối, ánh mắt vẫn lưu lại trên người Lục Khinh Lan, mỗi khi ngượng ngùng, cô vẫn hay cúi đầu.
Có lẽ đã được nghe chính miệng Lục Khinh Lan tha thứ, Bạch Thư thả lỏng rất nhiều, nhưng vì kính nể Diệp Đình Thâm, nói thêm hai câu cô ta cũng lời đi.
Bạch Thư vừa đi khỏi, Lục Khinh Lan liền chạy tới, ôm lấy cánh tay của Diệp Đình Thâm, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng:
"Đình Thâm, anh đừng giận a, em cũng không ngờ mình sẽ bị bỏng đâu! Lần sau nhất định sẽ chú ý kỹ hơn, được không? Còn nữa lúc đó Thẩm Tùy cũng ở đó, vì muốn xem vết thương em thế nào, nên mới đến cầm lấy tay, mọi chuyện chính là vậy a! Đình Thâm.."
Lục Khinh Lan vừa làm nũng, vừa xem xét nét mặt anh, cái miệng nhỏ chu chu loạng choạng cầm tay anh.
"Còn có lần sau?" – Diệp Đình Thâm miết cô một cái, gõ yêu vào đầu cô, bất quá cuối cùng cũng buông xuống, thở dài hỏi: "Có đau không?"
"Đau! Lúc đó có đau!" – Lục Khinh Lan biết anh sẽ không tức giân, chỉ là lo lắng cho mình, nên đã cố ý làm bộ dáng đáng thương, nói: "Lúc đó em rất muốn có anh ở bên, vì có anh sẽ hết đau ngay!"
"Được rồi, được rồi! Đừng giả bộ đáng thương nữa! Mau ăn điểm tâm đi đã, anh còn phải đi họp!" – Diệp Đình Thâm bất cười, cưng chiều sờ sờ đầu cô, thúc giục cô mau ăn nhanh.
Đợi khi cô vào toilet, Diệp Đình Thâm có chút nhíu mày, trong đầu nghĩ tới lời vừa rồi của Bạch Thư, Thẩm Tùy cầm lấy tay Lục Khinh Lan?
Anh không khỏi suy tư một chút.
Ăn sáng xong, Lục Khinh Lan sắp xếp đồ đạc trong nhà, mở laptop lướt web một chút.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, tin tức về Đường Khang Mặc càng ngày càng nhiều, theo tin đồn phát tán vô căn cứ, càng đào ra hắn và người đại diện nghiện thuốc
(sử dụng mai-thúy), còn có hàng loạt các bức ảnh bí mật, mờ mịt, nhất thời, khả năng Đường Khang Mặc bị đá ra khỏi giới giải trí càng lúc càng cao.
Lục Khinh Lan nghĩ, xem ra lần này xem ra hắn không bò dậy nổi nữa.
Sau đó cô khép laptop lại, dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài. Hôm nay đã hẹn ra ngoài dạo phố với Giang Nhiễm Nhiễm!
Đối với chuyện của Đường Khang Mặc, Giang Nhiễm Nhiễm cũng biết được tình huống cụ thể từ Cố Lăng Tu, bao gồm cả Lữ Ngạn Thần, hai người thở dài xúc động, bỏ qua chuyện này, dù sao ai cũng không muốn vì chuyện này mà hỏng tâm tình.
Đi dạo một hồi, Giang Nhiễm Nhiễm thấy hơi mệt, hai người liền tìm một nhà hàng ngồi xuống, sẵn tiện ăn cơm trưa một thể.
"Nhiễm Nhiễm, nàng ăn nhiều vào!" – Lục Khinh Lan vừa gắp cho Giang Nhiễm Nhiễm một miếng nấm kim châm để vào chén, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bụng to một lúc lâu, cười đắc ý nói: "Tên tiểu tử này thích ăn nấm kim châm như ta vậy, sau này chắc chắn sẽ thân với ta a!"
"Đã thích trẻ con như thế, sao nàng không sinh một đứa đi?" – Giang Nhiễm Nhiễm cười cười, lập tức nghĩ ra điều gì, tặc lưỡi mấy cái, mập mờ nói: "Nên để cho thúc thúc cố gắng một chút a? Không phải là 'quá sâu'
(ý nghĩa của tên Đình Thâm) sao? Ta từ từ mong chờ hai người!"
"Xuống địa ngục đi!" – Nghe Giang Nhiễm Nhiễm nói xong, Lục Khinh Lan lập tức đỏ mặt, y hệt trái cà chua chín mọng!
"Chậc chậc! Còn xấu hổ nữa chứ!" – Giang Nhiễm Nhiễm nhìn mặt đỏ của cô bật cười hài lòng, càng tiếp tục trêu ghẹo: "Ỏ, hay là tiểu thúc thúc nhà nàng không chịu cố gắng nhỉ? Không được rồi, ở phương diện này cần phải hết sức hài hòa mới được!"
Dừng một chút, Giang Nhiễm Nhiễm chỉ chỉ vào vết hôn trên xương quai xanh của Lục Khinh Lan, cố ý nói: "Chẳng lẽ, tiểu thúc thúc nhà nàng, phương diện kia 'không được'? Aizz.."
Lục Khinh Lan xấu hổ muốn chết, càng nghe càng không muốn nghe, hung hăng trừng mắt: "Giang Nhiễm Nhiễm! Đủ rồi a!"
Mặc cho Lục Khinh Lan biểu hiện dữ tợn, Giang Nhiễm Nhiễm cũng không để trong lòng, cười suýt gục xuống bàn.
Lục Khinh Lan cũng không nói gì, nhìn trời, ai bảo cô có một người bạn đáo để như vậy!
Chỉ bất quá, cô và Diệp Đình Thâm ở phương diện đó, không dùng đến các biện pháp phòng ngừa. Lâu như thế cũng không thấy tin tức, cũng không thể nói cả hai thiếu nỗ lực được?
Giang Nhiễm Nhiễm thấy cô đang trầm tư, càng cười lớn hơn, đến cuối cùng xua tay nói:
"Không được rồi, không được rồi! Ta phải đi toilet một chuyến!"
Nói xong Giang Nhiễm Nhiễm đứng dậy.
Chỉ là, vừa xoay đi đã đυ.ng trúng một người!