Chương 257: Nhất định sẽ thỏa mãnLục Khinh Lan lúng túng ngẩng đầu, vừa gặp đã rơi vào tròng mắt sâu thẳm của Diệp Đình Thâm, ở trong đó, ẩn ẩn vài điểm khát khao hiện lên, điểm nhìn chỉ thu lại trên người cô, làm cho cô cảm thấy chính mình sắp bị đánh bại.
Trong phút chốc, Lục Khinh Lan đỏ mặt dữ dội, từ mặt tràn xuống cổ, cả người đều không dám động đậy, rất sợ nếu cử động Diệp Đình Thâm sẽ biến thành lang sói!
Thật ra lúc này Diệp Đình Thâm đã sớm không còn khác biệt với lang sói là bao.
Nhếch môi ý đồ đen tối, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tinh tế của Lục Khinh Lan, âm thanh trầm thấp, cực kỳ gợi cảm:
"Không ngờ mới hai ngày không gặp, Khinh Lan lại có thể chủ động như vậy."
Dừng một chút, anh cúi người xuống, lặng lẽ thổi thổi vào tai cô mấy hơi, nói tiếp:
"Yên tâm, anh nhất định sẽ thỏa mãn Khinh Lan, được chứ?"
Lục Khinh Lan ngọt ngào ngẫm nghĩ, nếu như cả hai có thể vĩnh viễn bên nhau, như vậy thật tốt biết mấy.
Không nhớ rõ đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đỡ thắt lưng đau nhức đứng lên, Lục Khinh Lan thấy có Vương Tẩm gửi tin nhắn đến, bảo đã nói chuyện với Đường Khang Mặc xong, mười hai giờ trưa có thể gặp ở nhà hàng Đế Hào, phòng ăn Thủy Vân, cuối cùng nhắc một câu không được đến muộn.
Lục Khinh Lan vui vẻ gửi tin nhắn cảm ơn, nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc rời giường làm việc, liền vén chăn lên.
Cấp tốc mặc quần áo, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra đã thấy Diệp Đình Thâm đang bưng bữa sáng đến trên bàn, nhếch mép tràn ngập ý cười với mình.
Cô giả vờ không nhìn thấy, nhanh chóng giải quyết bữa sáng sau đó đến công ty.
Công việc buổi sáng của Lục Khinh Lan không nhiều, chủ yếu là hoàn thành bản thảo phỏng vấn của Bạch lão tướng quân, sau đó gửi cho Bạch lão xem qua, nếu như không có vấn đề thì có thể gửi đến chỗ Lăng Vi.
Đợi lúc cô làm xong, cũng đã mười một giờ, chuẩn bị đến nhà hàng Đế Hào là vừa.
"Hướng Huyên Huyên." – Lục Khinh Lan ra cửa, đúng lúc thấy Hướng Huyên Huyên đang đi đến chỗ rót nước, liền gọi cô ta.
"Lục tổng giám, chuyện gì?" – Hướng Huyên Huyên không tình nguyện lên tiếng, chỉ bất quá lúc đối diện với Lục Khinh Lan, cô ta chỉ dám quay đầu một bên, không nhìn thẳng, giống như đang sợ cái gì đó.
"Cô.." – Lục Khinh Lan khẽ kích động, định bảo cô ta cùng mình đi đến nhà hàng Đế Hào, nhưng đã đổi ý: "Nhật ký công việc chỉnh sửa xong thì gửi mail cho tôi, trước khi tôi trở lại phải hoàn thành. Tiểu Cố, em chuẩn bị một lát, đi với chị đến gặp Đường Khang Mặc."
Câu nói sau cùng Lục Khinh Lan không cố ý nói cho ai nghe, lại thấy Hướng Huyên Huyên có chút kỳ lạ.
Trong lòng Lục Khinh Lan hoài nghi, nhưng cũng không nói gì thêm.
Còn mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ, Lục Khinh Lan và Tiểu Cố đã ngồi đợi được bốn mươi lăm phút, đã thấy Đường Khang Mặc cùng người đại diện của anh ta đang đeo kính râm bước tới.
"Đường tiên sinh, Dương tiên sinh." – Lục Khinh Lan lịch sự đứng lên chào hỏi, nhưng ánh mắt bọn họ cũng không nhìn đến. Cô cũng không thèm để ý, trước đó cô cũng đã điều tra, hai người này đều thích uống cà phê nên đã gọi cho họ rồi mới trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Đường tiên sinh, hôm nay hẹn anh tới là muốn thảo luận chuyện bài phỏng vấn vừa rồi, chúng tôi.."
"Có cái gì tốt mà thảo luận?" – Người đại diện không chút khách khí cắt lời Lục Khinh Lan, hai chân bắt chéo, ánh mắt đáng ghét, "Lúc đầu đã nói xong, kỳ tạp chí này chúng tôi sẽ lên trang bìa, phối hợp với công ty bên này tuyên truyền ra, ngược lại các người ngang ngược, làm mất bài phỏng vấn quan trọng, không hề nể mặt chỗ chúng tôi! Các người có biết chúng tôi đã hoàn thành việc tuyên truyền rồi không? Thụy Thượng các người lại có thể làm người khác thất vọng như vậy a? Đến cả bài phỏng vấn cũng chẳng ra làm sao, loại sai lầm này cũng để xảy ra? Tôi thật nghi ngờ năng lực làm việc của các người!"
Vừa nói xong, người đại diện còn chỉ vào Tiểu Cố, hoàn toàn không chút nể mặt:
"Tôi nhớ kỹ là cô đã tới phỏng vấn phải không? Cô có đủ nghiệp vụ thường ngày không vậy? Tổn thất này cô là người phải gánh chịu mọi thứ mới đúng chứ? Thụy Thượng các người tại sao lại có thể nhận một nhân viên như thế? Làm sao làm việc được? Mau chóng đuổi cô ta về nhà đi!"
Tiểu Cố vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý bị 'ăn chửi', nhưng lại không ngờ những lời kia khó nghe đến vậy, thoáng cái đã ngây ngẩn cả người, cắn chặt môi, có chút khổ sở.
Lục Khinh Lan vỗ vỗ tay Tiểu Cố, bảo không cần để trong lòng, bất quá đối với sự tình lần này, phía người đại diện đó lại nắm được chi tiết, Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc.
Nhưng một khắc sau, cô vẫn mỉm cười nói:
"Dương tiên sinh, chuyện này quả thật bên phía tôi để sai sót, nên hôm nay chúng tôi tới là để thống nhất cách giải quyết như thế nào là hợp lý nhất. Cứ tiếp tục như thế, cả hai bên đều không được lợi ích gì. Nếu tôi nhớ không lầm, Liên hoan Truyền hình Hoa Thanh sắp diễn ra, tin tức này truyền ra ngoài, e rằng sẽ bất lợi đối với hình tượng của Đường tiên sinh, đến lúc đó mọi chuyện lại càng trở nên tệ hơn."
Lục Khinh Lan vẫn một mực quan sát biểu cảm của hai người đối diện, thấy người đại diện kia bực bội sắp mở miệng, cô lập tức nhanh chóng nhìn sang Đường Khang Mặc: "Đường tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?"
Không đợi Đường Khang Mặc trả lời, cô trực tiếp đưa ra ý kiến của mình:
"Cục diện như hôm nay cũng không phải là điều chúng ta mong muốn, không phải sao? Đường tiên sinh, công tác tuyên truyền của bên phía các anh vẫn chưa bắt đầu, xem như chúng ta vẫn còn cơ hội cứu chữa. Thật ra, chúng ta ai cũng chưa thật sự nhật tổn thất gì. Anh xem xem, chúng ta có thể làm phỏng vấn một lần nữa, sẽ đăng ở kỳ tạp chí tiếp theo của Thụy Thượng, xét ra cũng không phải đợi lâu, vừa khớp để phối hợp với công tác tuyên truyền bên các anh. Nếu như anh cần, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác phỏng vấn lần nữa ở những số tạp chí kế tiếp, anh thấy thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là thay đổi thời gian một chút thôi sao?"
Lục Khinh Lan nói xong một lời, nhín thẳng mắt Đường Khang Mặc, sau đó đợi câu trả lời của anh ta.
Chỉ bất quá, trong lòng cô nắm chắc không được bao nhiêu phần. Có tin tức nói tính tình Đường Khang Mặc rất quái lạ, dù cho là một minh tinh, chuyện được Thụy Thượng phỏng vấn cũng đáng để người khác ngưỡng mộ, ghen tị, nhưng chỉ cần anh ta không thích, thì sẽ có thể vứt bỏ như rác, khiến người khác gánh không nổi sai lầm.
Bên này Lục Khinh Lan đang đánh cược một lần, Đường Khang Mặc bên kia cũng đang tinh vi dò xét cô.
Thật ra Đường Khang Mặc biết rõ chuyện này đúng là chuyện nhỏ xé to, nhưng trước khi Đường Khang Mặc đưa ra quyết định, đã có người tới tìm anh ta giao dịch, điều kiện rất hấp dẫn. Cho nên anh ta mới biết, mình phải làm cho Lục Khinh Lan này rơi vào thế khó xử mới hợp lý.
Chỉ bất quá, hiện tại Đường Khang Mặc còn muốn làm những chuyện khác, thứ nhất là giao dịch, thứ hai là vì vị hảo hữu và mình.
Đường Khang Mặc suy nghĩ trong đầu, tự nhiên cũng khá hưng phấn, biểu hiện khí phách thu hút, cười nhẹ một cái, sau đó mới lên tiếng đáp:
"Lục tổng giám, cô nói không sai, nhưng cũng phải nên cân nhắc một chút."
Trong lòng Lục Khinh Lan rất thoải mái, cô không biểu hiện ra mặt:
"Cảm ơn Đường tiên sinh."
Cô định nói thêm gì đó, bỗng nhiên Tiểu Cố kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói:
"Tổng giám, công ty gọi em trở về, bảo trước đó có bài phỏng vấn do em phụ trách có vài điểm chưa rõ."
Lục Khinh Lan không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
"Vậy em cứ về trước đi, nơi này có chị cũng được."
Lúc hai người cúi đầu nói chuyện, không để ý đến hành động của Đường Khang Mặc và người đại diện, Đường Khang Mặc cũng bảo đại diện ra ngoài một chút.
Sau đó trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, Lục Khinh Lan suy nghĩ nên nhanh chóng xác nhận lại mọi chuyện lần nữa:
"Đường tiên sinh, anh xem chuyện này.."
"Không vội." – Đường Khang Mặc nhấp một ngụm cà phê, tay phải phất phất, cặp mắt hào hoa chớp chớp thâm tình: "Lục tổng giám rất vội sao? Tôi còn muốn từ từ thảo luận chi tiết với cô mọi chuyện nữa mà."
"Vậy tốt." – Lục Khinh Lan nhìn ánh mắt anh ta có gì đó không đúng, cho nên cô cũng cúi đầu uống cà phê, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh ta. Mà trong lòng Lục Khinh Lan hiện lên một loại cảm giác mất tự nhiên, thậm chí có chút bất an.
Nhưng không ngờ, đợi khi cô đặt y cà phê xuống, chẳng biết Đường Khang Mặc kia đã ngồi cạnh mình bao giờ!
Lục Khinh Lan hoảng hốt, vội vã tách ra một khoảng:
"Đường tiên sinh, anh.."
Khoảng cách khá gần, Đường Khang Mặc thậm chí còn ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Lục Khinh Lan, nhất thời dâng lên cảm xúc khô khát, khắc sau, anh ta chụp lấy tay cô, thấp giọng mờ mịt:
"Cô cứ gọi tôi là Khang Mặc hoặc Mặc Ca! Quả nhiên, mùi vị trên người cô thật thơm, tôi rất thích! Nếu như cô tình nguyện cho tôi ngửi một cái, nói không chừng tôi sẽ nghĩ thông suốt hơn một chút."
Nói xong anh ta lộ diện bộ dạng hưởng thụ khoái trá!
"Đường tiên sinh! Xin hãy tự trọng!" – Lục Khinh Lan tức giận hất tay Đường Khang Mặc, lập tức đứng lên, sắc mặt cô trầm xuống, thật sự không ngờ Đường Khang mặc lại là người như thế!
Đường Khang Mặc không để ý đến việc trở mặt của cô, trái lại anh ta còn rất thích dáng vẻ chống cự này, vẻ mặt say mê nói:
"Lục tổng giám, tự trọng cái gì? Tôi không hiểu, em mau tới dạy cho tôi đi? Hay là, chúng ta cùng nhau 'học tập một chút' a?
Lúc này Lục Khinh Lan nghe buồn nôn đến ghê tởm, nhưng cô vẫn áp chế tinh thần, phải bình tĩnh. Cô lấy túi xách trên ghế nói:
" Đường tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh! Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong, cô không đợi Đường Khang Mặc phản ứng, liền trực tiếp đi ra cửa!