Chương 261: Không biết tiết chế sao?

2104 Chữ Cài Đặt
Chương 250: Không biết tiết chế sao?

Thấy những người khác đang nháo nhào nhìn mình, Lục Khinh Lan thầm kêu thôi xong! Vừa rồi nói cái gì cô cũng không nghe được a!

Tự dặn lòng không cần bối rối, Lục Khinh Lan chậm rãi đứng lên, khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu trực tiếp nhìn Lăng Vi:

"Lăng chủ biên."

"Lục Tổng giám." – Đối với trạng thái thất thần vừa rồi của Lục Khinh Lan, Lăng Vi có hơi bất mãn, nhưng nghĩ tới chuyện tiếp theo, cô ta bỗng cười nhạt, giống như cố ý đang làm một cái bậc thang đẩy cô đi xuống, hỏi: "Không biết đối với cuộc thảo luận vừa rồi về việc phỏng vấn Lão tướng quân Bạch Quốc Bang ở thành phố C, cô có ý kiến gì không?"

Lão tướng quân Bạch Quốc Bang? Phỏng vấn?

Nghe xong mấy chữ này, Lục Khinh Lan nhíu mày, suy tư vài giây, cô định mở miệng, không ngờ đã bị Lăng Vi lên tiếng cắt đứt, chặn đầu trước:

"Lục tổng giám, nếu cô không có ý kiến gì, nói vậy cô quả thật rất có lòng tin với bài phỏng vấn này? Vậy sẽ để cho cô phụ trách, không thành vấn đề chứ?"

Dừng một lát, cô ta còn nói thêm:

"Như vầy đi, Bạch lão tướng quân mọi người cũng biết là một đối tượng khó thực hiện đề tài, tôi cho cô thời gian một tuần, tôi tin tưởng Lục tổng giám nhất định sẽ hoàn thành tốt, phải không?"

"Được." – Tầm mắt Lăng Vi và Lục Khinh Lan giao nhau, không mất vài giây, Lục Khinh Lan gật đầu.

Đã nói tới mức này rồi, cô còn có thể nói cái gì nữa? Rõ ràng nhất định muốn để cho mình làm chuyện này, làm sao có thể cho cô một lối từ chối?

Chỉ là, thời gian một tuần, cô có chút lo lắng!

Sau khi tan họp, Lục Khinh Lan nhìn thoáng qua tư liệu đang cầm trong tay, chân mày hơi nhíu lại.

Bạch Quốc Bang lão tướng quân là một nhân vật truyền kỳ! Không chỉ tham gia tám năm kháng chiến chống Nhật, mà còn kháng Mỹ, viện trợ Triều Tiên có vai trò vô cùng trọng yếu trong chiến tranh.

Mấy thập kỷ tham gia chiến đấu, ông nhận được vô số huân chương kháng chiến, mọi thứ đều do hai bàn tay trắng tạo nên. Cho nên, trong quân đội, có rất nhiều người sùng bái, thần tượng ông. Nói khoa trương một chút chính là được không ít người tôn thờ như một vị thần!

Bất quá dù sao, nghe nói tính tình của ông rất quái lạ, chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn như vầy. Lục Khinh Lan nhớ rõ, lúc cô còn công tác ở Tạp chí Kuiyu, có một lần nghe kể Tưởng Thiên Lâm tự mình đích thân đi phỏng vấn cũng đều bị 'bế môn tạ khách' (không cho khách vào nhà), cuối cùng tay không mà về!

Lục Khinh Lan cũng không phải là người có mặt mũi như Tưởng tổng biên tập của Kuiyu, cho nên phút chốc có hơi đau đầu.

Mãi cho tới khi tan làm, cô vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp tốt. Bởi vì mãi nghĩ tới bài phỏng vấn lần này, ngay cả Diệp Đình Thâm đang đậu xe bên cạnh đường cô cũng không phát hiện, cuối cùng vẫn là anh xuống xe kéo cô lại!

"Sao vậy? Thấy em nhíu mày, gặp phải chuyện gì phiền lòng ư?" – Diệp Đình Thâm thay cô thắt chặt dây an toàn, sờ sờ đầu cô, cố ý cười nói: "Gọi em hai tiếng cũng không nghe thấy, chẳng lẽ tối hôm qua còn mệt, chưa khôi phục lại tinh thần à?"

"Anh xuống địa ngục đi!" – Nhắc tới từ 'tối hôm qua' nhạy cảm, Lục Khinh Lan lập tức hung ác trừng mắt liếc anh một cái, lập tức nhớ lại nếu chẳng phải vì sự hành hạ tối qua của anh, sao mình lại thất thần trong lúc họp, Lục Khinh Lan liền trở nên căm tức: "Đều là tại anh a! Hừ!"

Biết cô da mặt mỏng, Diệp Đình Thâm thấy đỡ hơn nên thôi, cười dỗ cô: "Phải phải! Đều là lỗi của anh, anh nhận sai! Khinh Lan đừng tức giận, được không?"

"Xùy!" – Lục Khinh Lan tự nhiên không giận, nhưng vẫn cố làm ra vẻ mặt oán trách nói: "Được rồi, thấy vẻ nhận sai thành khẩn trên mặt anh, em tha cho anh!"

Chỉ là, lời vừa nói xong, chính cô cũng không nhịn được, bật cười một cái!

Cười xong, cô mới chợt nhớ tới bài phỏng vấn, nói:

"Phải rồi, ngày mai em phải đi thành phố C công tác, có một bài phỏng vấn, đi một tuần a!"

"Một tuần sao? Lâu vậy?" – Diệp Đình Thâm nhìn về phía trước, dáng vẻ có chút nghiêm túc, nói xong, càng làm cho Lục Khinh Lan thêm đỏ mặt: "Khinh Lan có ngủ được không, chẳng phải mỗi tối đều đã quen được anh ôm ngủ rồi sao?"

"Quen cái đầu anh a!" – Nghiêng người qua chỗ khác, Lục Khinh Lan không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Sẽ không có chuyện đó đâu!"

Thấy vành tai cô hơi đỏ lên, Diệp Đình Thâm cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc này, anh hỏi:

"Vừa rồi là vì chuyện bài phỏng vấn này mà thất thần sao?"

Lục Khinh Lan không chút ngạc nhiên khi thấy anh đoán được, gật đầu, thành thật nói:

"Ừm, là bài phỏng vấn lão tướng quân Bạch Quốc Bang! Có vài điểm khó khăn!"

Thật ra không phải vài điểm, mà là rất khó khăn!

"Bạch lão tướng quân?" – Diệp Đình Thâm có chút kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Quả thật hơi vất vả! Ông ấy rất khiêm tốn, cho tới bây giờ cũng không thích bị tạp chí hay tòa soạn báo nào tới phỏng vấn."

"Đúng vậy.." – Lục Khinh Lan không chú ý tới vẻ mặt anh, tay phải chống cằm thầm than một hơi, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhìn về phía trước.

"Như vậy là sao? Không lẽ em không có lòng tin?" – Diệp Đình Thâm nhịn cười, trong lòng đang nghĩ xem có nên đem chuyện mình và Bạch lão tướng quân quen biết nhau nói ra cho cô biết hay không.

"Sao lại không!" – Nghe được lời anh, Lục Khinh Lan ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu kiêu ngạo: "Nếu chưa đi đã không tự tin, như vậy sao có thể thành công được?"

"Anh thích dáng vẻ tự tin của Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm liếc mắt nhìn cô, cúi đầu nở nụ cười, cô gái nhỏ của anh quả nhiên vẫn tự tin như trước. Mà anh cũng tin tưởng, điều mà cô mong muốn nhất chính là dựa vào thực lực bản thân hoàn thành bài phỏng vấn này, cô có niềm kiêu hãnh riêng biệt!

Bất quá, anh nói cho cô vài điều:

"Bạch lão tướng quân rất để ý tới ánh mắt của người khác, không thích người khác mặc trang phục màu đen, cho nên lúc em đi, đừng mang theo quần áo màu đen."

Lúc nói chuyện, rõ ràng anh biết cô đang kinh ngạc nhìn mình, cho nên cười giải thích: "Trong quân đội mấy năm, Bạch lão tướng quân có thể nói là lão sư của bọn anh, còn nữa, Bạch Thư là cháu gái của ông ấy."

"Lại là ông nội của Bạch Thư sao?" – Lục Khinh Lan kinh ngạc hô lên, bất quá mấy giây sao, cô liền khôi phục bộ dáng lúc trước, suy nghĩ một lúc, nhanh chóng quay người, mặt nghiêm túc hỏi Diệp Đình Thâm:

"Đình Thâm, có phải anh.."

"Anh biết mà!" – Diệp Đình Thâm cười cắt ngang lời cô, dùng một tay lái xe, một tay rảnh rỗi nhéo nhéo khuôn mặt trắng trẻo như cao su của cô, cưng chiều nói: "Anh sẽ không nhúng tay vào! Hơn nữa anh cũng tin tưởng, Khinh Lan của anh tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt bài phỏng vấn bằng chính năng lực của mình!"

Nghe anh nói thế, Lục Khinh Lan không chịu thua kém, lại đỏ mặt, ý cười đầy trong đáy mắt:

"Cảm ơn anh!" – Dứt lời, Lục Khinh Lan vội hôn lên gò má của anh một cái.

Cô rất vui vẻ, Diệp Đình Thâm vẫn hiểu cô, hiểu cô rõ ràng như thế.

"Nha đầu ngốc!" – Khóe miệng tươi cười càng đậm, Diệp Đình Thâm cầm tay cô, dặn dò: "Bất quá, lỡ như có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện thoại cho anh biết, được không?"

"Em biết rồi!" – Lục Khinh Lan cười đáp.

Ban đêm, cô nhanh chóng thu thập đồ đạc vào vali, chưa kịp nằm dài xuống giường đã bị nhét vào một cái ôm ấm áp.

Thật ra, Lục Khinh Lan cũng rất luyến tiếc. Từ lúc về sống cùng nhau, hai người chưa từng rời xa nhau lâu như vậy. Mỗi ngày đều đã quen có một người bên cạnh, trong lòng cũng tạo thành ràng buộc, không nỡ rời xa.

Lục Khinh Lan được truyền đến cái ôm ấm áp, ngủ thật say.

Ngày hôm sau, ngồi máy bay hơn một giờ đồng hồ, cô đã về đến thành phố C.

Gọi taxi đến khách sạn đã đặt trước, sắp xếp lại mọi thứ, Lục Khinh Lan liền gọi điện thoại cho Bạch lão tướng quân, hiển nhiên, người nhận cuộc gọi chính là một nhân viên cảnh vụ.

Bất quá, khi cô nói ý đồ của mình, cảnh vụ viên chỗ Bạch lão tướng quân đã cự tuyệt:

"Thật xin lỗi Lục tổng giám, Bạch lão tướng quân không muốn nhận phỏng vvaans, hy vọng cô có thể thông cảm!"

Lục Khinh Lan biết mình sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ lại thẳng thừng như vậy.

Cô cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, cúp điện thoại, ăn cơm trưa đơn giản xong, quay về phòng, tỉ mỉ nghiên cứu tư liệu về Bạch lão tướng quân.

Kỳ thực tư liệu rất đơn giản, chỉ vài ba trang giấy, ngoài những thành tích lịch sử vẻ vang, còn lại là mấy thói quen sinh hoạt chính.

Những tư liệu này, so với bài viết cơ bản của các tạp chí khác đều giống nhau, nhưng Lục Khinh Lan cũng không từ bỏ! Cô biết thường những thứ mà người ta bỏ quên, nếu có thể tinh tế tỉ mỉ sẽ đem đến thu hoạch không tưởng!

Quả nhiên, vứt bỏ hết ý nghĩ dư thừa, Lục Khinh Lan định tỉnh, chậm rãi nghiên cứu, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra một thói quen của Bạch lão tướng quân.

Bạch lão tướng quân thích xem 'Hồng Lâu Mộng', có thể nói là một fan cứng, ngoài ra, mỗi ngày ông đều có thói quen đánh cờ, tản bộ.

Lục Khinh Lan mỉm cười, một ý nghĩ nảy sinh.

Sắp xếp đồ đạc xong, xem thời gian còn hơi sớm, cô quyết định đi đến trung tâm thành phố một chuyến, mãi cho tới khi chạng vạng tối, cô mới ghé tới công viên Nhân Dân – nơi mà Bạch lão tướng quân tản bộ mỗi ngày.

Công viên rất náo nhiệt, ngoại trừ những ông già bà cả có tuổi, nhiều người trẻ khác cũng tới đây ngồi hay đi bộ một chút.

Dọc theo con đường đi, Lục Khinh Lan nhanh chóng tìm tới một mái lương đình (chòi nghỉ mát) cổ kính.

Lương đình khá lớn, tụm năm tụm ba mấy người đang chơi cờ xung quanh.

"Lão Bạch, ông lại thắng nữa rồi! Aizz! Lần nào chơi ông cũng thắng, không còn nghi ngờ gì!"

"Còn chẳng phải là các ông nhường tôi thắng sao? Lại lại lại! Làm ván nữa đi!"

Nghe được âm thanh này, Lục Khinh Lan biết rõ trong một bàn cờ bên kia, người đang ngồi đó chính là Bạch lão tiên sinh!

Thở một hơi thật sâu, cô cũng không bước tới, nhanh chóng xoay người đi đến bên ngoài lương đình, đứng trước mặt một người!