Lục Khinh Lan thầm nghĩ, cũng may mà Diệp Đình Thâm không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ lấy mình ra làm trò cười.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là mình vẫn bị đem ra cười nhạo!
“Hahaa…”
Diệp Đình Thâm không chút nể mặt, trực tiếp bật cười bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ khiến cô có chút ngứa ngáy, trong lòng cả kinh.
“Cười cái đầu chú!” Lục Khinh Lan bị khıêυ khí©h, lập tức hoá thành một con mèo xù lông, hung hăng đá Diệp Đình Thâm một cái.
Chỉ là cô không biết, bộ dáng kiêu ngạo của hai người lúc này, chẳng khác nào đôi trẻ đang tán tỉnh nhau.
“Aizzo… Lục Khinh Lan, bỏ chân xuống đi.” Diệp Đình Thâm rất hưởng thụ thời khắc này, đem cô ôm vào lòng, càng ôm càng chặt.
“Chú, chú, chú...” Nhịp tim Lục Khinh Lan vang động như sấm, sửng sốt liên hồi, một câu cũng không nói ra được.
Chết tiệt, sao lần nào ở trước mặt chú ấy, mình cứ như một đứa đần độn vậy?
Cuối cùng, Diệp Đình Thâm siết chặt người Lục Khinh Lan, xoay cô vào phía trong ngực anh.
“Khinh Lan, nhắm mắt lại.”
Hơi thở của anh đang gần kề trong gang tấc hoàn mỹ hoà cùng thanh âm mơ hồ, cảm giác kỳ lạ đang tràn đến, lập tức tiếng lòng của Lục Khinh Lan rung động không thôi.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, môi son khẽ mở, cô ngây ngô đáp lại.
Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt xinh xắn của Lục Khinh Lan càng thêm bỏng rát.
“Mẹ, sao mẹ không vào?” Tô Viễn vừa từ toilet đi ra đã thấy Lục Mẫn Hoa đứng ở cửa phòng bếp, không tiến cũng không lùi.
“Hả, khụ khụ.” Lục Mẫn Hoa chỉ có thể ho một tiếng.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Lục Khinh Lan trong bếp liền luống cuống, giật mình không cẩn thận cắn Diệp Đình Thâm một cái!
“A...” Diệp Đình Thâm thở hổn hển, khẽ hô lên.
“Này, Lan Lan, vào phòng bôi thuốc bỏng đi.” Lục Mẫn Hoa nín cười, mặt không chút thay đổi, nhìn vào bên trong, nói tiếp, “Đình Thâm, con ngồi chơi một lát đi, dì đã nhờ chú Tô đi mua thức ăn rồi, ăn cơm xong hãy về.”
Lục Khinh Lan thật muốn trốn luôn trong vòng tay của Diệp Đình Thâm không ra ngoài, một ngày hai lần bị bắt gặp sự tình “vụиɠ ŧяộʍ” này, còn mặt mũi nào nữa mà ra ngoài nữa chứ?
Nhưng mẫu thân đại nhân đã lên tiếng gọi, sao cô không nghe theo được.
Lục Khinh Lan chậm rãi đi đến phòng của Lục Mẫn Hoa, bỏ lại Diệp Đình Thâm cùng Tô Viễn lại bên ngoài.
Diệp Đình Thâm dựa vào bồn rửa tay, khóe miệng nhất mực mang theo nụ cười, nhìn rất thản nhiên, nhưng thực ra đôi mắt sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm về phía Tô Viễn đang ngồi ở bên ngoài.
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi đối diện nhau, ánh mắt của họ đều nhìn về phía xa xăm, không ai chủ động lên tiếng.
Cuối cùng, Tô Viễn hình như nghĩ ra cái gì, có chút ủ rũ quay đầu lại, quả táo Adam (trái cổ, trái khế) nhấp nhô, mở miệng nói:
“Anh…”
“Này, A Viễn, con đứng đó làm gì vậy, cửa cũng không khóa?” Tô Chi Giang trở về, nhìn thấy Tô Viễn liền mỉm cười bước đến, “Ồ, Đình Thâm cũng ở đây à.”
“Chú Tô về sớm vậy ạ, dì Lục và Khinh Lan đang ở trong phòng.”
Cuối cùng anh liếc nhìn Tô Viễn một cái, Diệp Đình Thâm giữ bộ mặt tươi cười cùng Tô Chí Giang nói chuyện phiếm.
Lục Mẫn Hoa tự tay nấu một bàn đồ ăn ngon, năm người nhanh chóng ngồi vào bàn.
Diệp Đình Thâm ngồi xuống cạnh Lục Khinh Lan như chuyện đương nhiên, Tô Viễn chậm hơn một bước, ngồi ở phía đối diện, không lên tiếng.
Lục Khinh Lan vẫn chưa thoát khỏi xấu hổ, một mực cắm đầu ăn cơm.
Ngược lại là Tô Chi Giang, tựa như đang rất hài lòng với Diệp Đình Thâm, một mực cùng anh trò chuyện rôm rả.
“Ăn từ từ thôi, của em đây.” Diệp Đình Thâm đem con tôm đã bóc vỏ lên đĩa nhỏ, đẩy tới trước mặt Lục Khinh Lan.
Lục Khinh Lan sững sờ, ngẩng đầu lên liền thấy tay Diệp Đình Thâm đang đeo găng dùng một lần, trước mặt có rất nhiều vỏ tôm, mà trong chén của anh, cơm cùng đồ ăn vẫn chưa đυ.ng đến.
Cô thích ăn tôm nhưng lại lười bóc vỏ, mà có bóc cũng bóc không được.
Đúng lúc này, một đám tôm lột sẵn đưa đến trước mặt, nếu nói không cảm động thì là nói dối.
“Cảm ơn.” Lục Khinh Lan nhỏ giọng, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, chỉ là vừa gắp một con, lại có thêm một con khác, được bóc vỏ sẵn bỏ vào.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, kiềm diễm ửng đỏ như đóa hồng xinh đẹp của cô, Diệp Đình Thâm thực sự rất vui vẻ.
Trong mắt Lục Mẫn Hoa và Tô Chi Giang, tương tác giữa hai người càng làm cho họ thêm hài lòng cùng yên tâm.
“Bác trai, bác gái.” Khi sắp ăn xong, Diệp Đình Thâm mở miệng, “Con có chuyện muốn thảo luận với hai người một chút.”