Chương 248: Hôn sự này không cần phải cưới nữaLục Khinh Lan nghe âm thanh kia, cô quay đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ!
Mấy bước chân gấp gáp kia, chính là mỹ nữ cô quạnh trở lại, đi cùng cô ta, chính là bà Trang Mi, mặt không cảm xúc!
"Bá mẫu!" – Lục Khinh Lan đứng lên trước nhất, lễ phép gọi.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" – Diệp Đình Thâm biết rõ còn hỏi, giọng điệu có chút bất mãn, thẳng tắp nhìn về phía bà Trang Mi, bất quá ánh mắt anh cũng không quét tới chỗ mỹ nữ cô quạnh kia, trực tiếp bỏ qua.
"Con hỏi mẹ sao lại tới à?" – Bà Trang Mi lạnh lùng rêи ɾỉ, mặc dù nói với Diệp Đình Thâm, nhưng ánh mắt bà vẫn đầy bất mãn nhìn Lục Khinh Lan: "Con có ý gì? Mang theo nha đầu Lục gia kia tới đây muốn làm loạn sao? Không phải đã đồng ý với mẹ tới xem mắt ư?"
Tựa như đang bị tức, lúc nói chuyện, trước ngực bà Trang Mi không ngừng phập phồng, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm xuống, tựa như bão tốt cùng nhau kéo tới vậy!
Nói xong, bà quay đầu, nhắm thẳng Lục Khinh Lan:
"Nghe nói cô còn dám giả trang danh nghĩ của Nhị Tinh? Hừ, đây chính là gia giáo nhà các người sao? Học hành cho đã để đi gạt người? Thật khiến cho người ta thất vọng!"
"Bá mẫu.." – Nghe những lời chỉ trích của bà, Lục Khinh Lan cũng không kinh ngạc, có lẽ bởi vì chuyện tối qua, tâm lý đã thủ sẵn. Thậm chí cô nghĩ, nếu bà ta không phải là mẹ của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan có thể dễ dàng nhường nhịn như vậy sao?
Đè ý niệm trong đầu xuống, hít một hơi thật dài, nhìn đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của bà Trang Mi, Lục Khinh Lan khẽ nhúc nhích môi, định nói điều gì.
Nhưng không ngờ, Tô Viễn đã đoạt lời trước cô!
"Diệp bá mẫu! Lời này của bác, tôi nghe không rõ!" – Tô Viễn đang ngồi bất mãn đứng dậy, bước tới phía trước, mang theo khí thế bức người, vẻ mặt không chút cảm tình: "Tôi cũng chưa từng thấy gia giáo nhà nào lại kỳ quái như thế. Rõ ràng con trai sắp đính hôn, người làm mẹ lại còn sắp xếp đi xem mắt hết lần này tới lần khác, thậm chí còn đưa người phụ nữ khác tới cửa!"
Trước nay đối với những chuyện này Tô Viễn đều sẽ cư xử ôn hòa, rất ít khi bén nhọn như vậy. Nhưng hiện tại, Tô Viễn không quản được nhiều như thế. Không phải là không để ý tới lời vừa rồi không được lễ phép với trưởng bối, nhưng trong đầu Tô Viễn chỉ có một ý niệm, Tiểu Lan là em gái mình, tuyệt đối không cho phép người khác coi thường dễ dàng!
Tựa như lần đầu gặp phải thái độ này của Tô Viễn, những người khác cũng hơi sửng sốt một chút.
Lục Khinh Lan vẫn đang suy nghĩ, sao Tô Viễn lại biết bà Trang Mi đưa người tới cửa? Chẳng lẽ, đã biết chuyện xảy ra tối qua rồi sao?
Không quá vài giây, bà Trang Mi phản ứng lại, chỉ ngón tay tức giận thẳng mặt Tô Viễn:
"Cậu! Cậu nói cái gì vậy hả? Thái độ vừa rồi là thái độ nói chuyện với trưởng bối hay sao?"
Bà Trang Mi càng nói càng kích động, bà ta không người lại có người dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó. Lại còn là hậu bối!
"Mẹ!" – Diệp Đình Thâm vừa lúc lên tiếng, mím chặt môi, anh kéo bà Trang Mi ngồi xuống, thấy dáng vẻ vừa rồi của bà, trong lòng anh khẽ thở dài mấy hơi, thanh âm vẫn lạnh nhạt nói: "Muốn người khác tôn trọng mình, chính mình phải tôn trọng họ trước tiên! Huống hồ, con căn bản không hề đồng ý chuyện đi xem mắt này, không phải sao?"
"Đình Thâm! Con!" – Bà Trang Mi mở to hai mắt, tràn đầy bất lực nhìn anh.
Lời này là có ý gì? Nói mình không đáng để người khác tôn trọng hay sao?Mặc kệ ở Diệp gia hay là Quân Khu Đại Viện, người khác thấy mình ai cũng khách khí tôn kính, nhưng bây giờ, lại trở thành như vậy!Xem sắc mặt bà Trang Mi không ngừng biến hóa, Diệp Đình Thâm biết bà đang nghĩ gì, nhưng chuyện hôm nay, đích thật bà đã quá đáng rồi, so với chuyện hôm qua cũng không khác hơn.
Lời nên nói anh đã nói xong, nếu như bà Trang Mi vẫn cố ý, cũng chỉ có thể đổi một phương thức khác!
Lục Khinh Lan kéo kéo y phục của Diệp Đình Thâm, dùng ánh mắt bảo anh khoan hãy nói gì cả..
Không ngờ, Diệp Đình Thâm chỉ lắc đầu.
Bà Trang Mi thấy Diệp Đình Thâm vẫn không nói thêm lời nào, trong lòng chỉ thấy bị lửa giận đấu đá liên tục!
Một khắc sau, bà ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Tô Viễn, một tia ý thức chôn sâu trong lòng nói thẳng ra:
"Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi chính là không hài lòng Lục Khinh Lan! Có tôi ở đây, đừng hòng nghĩ tới việc gả vào Diệp gia!"
Lời vừa nói xong, bầu không khí nhất thời lạnh xuống, so với trời đông giá rét tháng mười hai còn buốt lạnh hơn!
Vẻ mặt mỗi người ai cũng không giống nhau.
Mỹ nữ cô quạnh kia ngồi một bên nghe xong, khóe miệng không nhịn được, khoái chí cười đắc ý, trong lòng âm thầm nghĩ tới thái độ của bà Trang Mi bây giờ, mình sẽ có hi vọng.
Lục Khinh Lan tự giễu, ngoắc môi một cái, lập tức quay đầu đi, không ai nhìn thấy tâm tình lúc này của cô.
Mà Diệp Đình Thâm, tròng mắt đen tựa như kết thành một lớp băng dày cộp, nhìn người kia sắp chạy trốn, bất quá anh chỉ có thể nắm tay Lục Khinh Lan thật chặt, tựa như đang muốn truyền sức lực cho cô.
Tô Viễn ở ghế đối diện, nghe những lời vừa rồi của bà Trang Mi, trong lòng tức giận chí cực!
Một khắc sau, Tô Viễn nhếch mép một cái, giận quá hóa cười:
"Có một người trưởng bối như vậy, tôi.."
Nhưng không ngờ, chưa nói hết lời đã bị một âm thanh quen thuộc cắt đứt!
"A Viễn!"
Lục Khinh Lan cùng Tô Viễn đều kinh hoảng!
"Mẹ!"
Người nào cũng chưa phát hiện, không biết lúc nào bà Lục Mẫn Hoa đã xuất hiện phía sau bọn họ!
Lúc này, sắc mặt ôn hòa của bà Lục Mẫn Hoa đã hiện đầy phẫn nộ, có thể nói, chính là một mực căm tức nhìn về phía bà Trang Mi!
"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm trong lòng giật mình, tuy cảm thấy sự xuất hiện của bà Lục Mẫn Hoa quá mức hợp lý, nhưng điều anh lo lắng nhất chính là, bà nhất định đã nghe thấy lời vừa rồi của bà Trang Mi, bà yêu thương Khinh Lan như vậy, chỉ sợ sẽ..
Bà Lục Mẫn Hoa không nhìn tới những người khác, thẳng tiến bước tới trước mặt bà Trang Mi, chân mày nhíu chặt lại:
"Nếu không hài lòng, cần gì phải đính hôn? Nếu đã quyết định đính hôn, còn làm ra những chuyện lén lút, cách cư xử đó của bà sẽ được người khác tôn trọng sao? Diệp phu nhân! Có phải mấy thập niên này bà đã quá thuận buồm xuôi gió cho nên bà tự cảm thấy tất cả mọi người đều nghe theo mọi sự sắp xếp của bà sao? Bà tưởng mình thành Thái hậu thật rồi ư? Tôi nói cho bà biết, nơi này không phải Diệp gia của bà! Không ai có thể dễ dàng nhường nhịn hay tha thứ cho bà cả!"
Lục Mẫn Hoa nói một hơi, kích động không ngừng, thở gấp liên tục mấy cái.
Lục Khinh Lan biết bà Lục Mẫn Hoa tức giận bà Trang Mi không hề nhẹ, từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà Lục Mẫn Hoa nổi giận dữ dội như vậy.
Bất quá, cô không nghĩ mẹ mình sẽ nói những lời đó với bà Trang Mi, cố ý nhìn biểu hiện của hai người, hình như có điểm gì đó không đúng..
"Bà, bà!" – Bà Trang Mi cũng không nghĩ rằng Lục Mẫn Hoa lại dám nói chuyện như thế với mình, tức giận vỗ bàn một cái, bắt đầu không lựa lời, đứng lên nói: "Thật là, Lục lão phải tới xem mới được, xem ông ta đã nuôi ra loại nữ nhân bất hiếu thế nào!"
Bà Lục Mẫn Hoa không bị hù dọa, ngược lạnh còn lạnh lùng khinh thường:
"Cũng hay, vừa lúc tôi cũng muốn nói cho mấy lão gia tử biết! Có loại mẹ chồng như bà, hôn sự này không cần phải cưới nữa!"
"Hừ! Ai nấy đều sung sướиɠ!" – Bà Trang Mi đang đợi nhất chính là câu này, không khỏi dương dương đắc ý.
"Mẹ.." – Lục Khinh Lan biết bà Lục Mẫn Hoa đang nói lẫy, cũng vì sợ làm tổn thương bà nên cô cũng không nói gì thêm, chỉ thay bà vỗ vỗ nhẹ sau lưng giúp bà hạ hỏa.
Có thể thấy trên thực tế, bà Lục Mẫn Hoa quả thật là có tâm tư này. Bà biết tình cảm của Diệp Đình Thâm đối với con gái mình, cũng biết anh sẽ xử lý tốt. Nhưng chỉ cần vừa nhớ tới có người nói cho bà biết, bà Trang Mi tự mình sắp xếp cho Diệp Đình Thâm đi xem mắt, vừa rồi còn nghe những lời nói như vậy, trong lòng cũng bị bức ép đến không nhịn nổi!
Sao bà có thể nhịn được đứa con gái được chính mình chăm sóc lớn lên, bị mẹ chồng tương lai đối xử như thế? Bà biết tính tình của bà Trang Mi, một khi đã không thích người nào, có làm gì cũng đều vô dụng!
Nghĩ tới đây, bà Lục Mẫn Hoa nhìn Diệp Đình Thâm cũng sinh ra vẻ bất mãn, tuy hiểu rõ ràng đây là giận cá chém thớt, nhưng vẫn không thể khống chế được.
Diệp Đình Thâm chú ý tới ánh mắt của bà Lục Mẫn Hoa nhìn mình, không nhịn được thầm thở dài, suy nghĩ một chút, anh bước tới bên cạnh Lục Khinh Lan, tôn kính nói:
"Bác gái, trước hết để Khinh Lan cùng bác qua bên kia ngồi một chút. Con đi xử lý chuyện này, hiện tại con sẽ cam đoan giải quyết thật tốt, có được không?"
Lục Khinh Lan cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của anh, cùng nói thêm:
"Mẹ! Chúng ta qua bên kia trước đã, ha! Con tin tưởng Đình Thâm!"
Bà Lục Mẫn Hoa vốn muốn nói không, nhưng có thể nhìn thấy sự cương quyết của Diệp Đình Thâm, cùng với cái nhìn đầy tình ý của anh dành cho con gái mình, bất đắc dĩ gật đầu một cái:
"Được!"
Nói xong, liền hướng Tô Viễn bảo cũng đi. Từ đầu đến cuối cùng không thèm nhìn tới bà Trang Mi một cái.
"Dì Trang Mi.." – Thấy chỉ còn lại ba người họ, mỹ nữ cô quạnh cảm thấy cơ hội tới rồi, ngọt ngào hướng bà Trang Mi gọi một tiếng, cô ta tự nghĩ rằng âm thanh ngọt ngào như vầy sẽ rất được người ta ưa thích, có thể bên ngoài nghe qua giọng điệu này không được tự nhiên.
Xem ra cô ta cũng không nhận ra điểm này, còn xấu hổ liếc mắt đưa tình cho Diệp Đình Thâm:
"Diệp Đình Thâm.."
"Cút!" – Diệp Đình Thâm lạnh lùng phun ra một chữ, không thèm nhìn tới cô ta.
"Anh.." – Mỹ nữ cô quạnh kia chưa từng bị đối xử như vậy, cô ta túm chặt lấy tay anh.
"Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ ba!" – Diệp Đình Thâm chợt ngẩng đầu, ánh mắt có thể làm cho người kia lập tức đóng băng.
"Tôi, tôi.." – Ánh mắt của anh quá mức dọa người, mỹ nữ cô quạnh kia nhất thời cảm thấy khó thở, tay chân đều mềm nhũn, cũng chỉ có thể không cam lòng tách anh ra.
"Đình Thâm! Con! Con muốn nói gì với mẹ?" – Bà Trang Mi nói ra lời này, tưởng rằng Diệp Đình Thâm đã đổi chủ ý, nhưng từ lúc ngồi xuống tới giờ, anh vẫn không nói lời nào, chỉ mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn mình, bà Trang Mi cảm thấy hoảng hốt, không nhịn được nên lên tiếng trước.
Diệp Đình Thâm không đáp, giữ nguyên dáng vẻ nhìn bà Trang Mi, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng nhiều. Tối qua, anh đã nói kỹ như thế, thậm chí còn đem theo một loại uy hϊếp bên trong, theo lý mà nói, chuyện hôm nay không nên lặp lại mới đúng.
Không chỉ có chuyện này, bà Lục Mẫn Hoa cũng tới.
Anh luôn cảm thấy trùng hợp đến kỳ quái.
"Đình Thâm à! Con nói gì đi chứ?" – Lúc này, bà Trang Mi thật sự sợ, đột nhiên, bà nhớ tới lời tối qua của Diệp Đình Thâm, càng thêm lo lắng.
Nhưng sắc mặt Diệp Đình Thâm vẫn không thay đổi, nhìn mãi cũng không thấu.
Càng nghĩ tới, chuyện hôm nay cũng là một cơ hội, nói không chừng mình bức ép tới nước này, hôn sự hai người sẽ bị thất bại. Nghĩ tới đây, bà Trang Mi lập tức ổn định tâm thần, can đảm nói tiếp:
"Nếu Lục Mẫn Hoa nói không cần nữa, mẹ cảm thấy hai đứa cũng coi như xong, con.."
Bất quá, bà Trang Mi chưa nói hết lời, đã bị Diệp Đình Thâm quét ánh mắt băng lãnh tới, sợ hãi nuốt lời kia trở vào!
Trong chớp nhoáng, bà Trang Mi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không giống, giống như vừa bị mất đi một thứ gì.
Giật giật môi, định nói tiếp thì..
Diệp Đình Thâm giống như đang tự giễu bản thân, bất đắc dĩ.. khóe môi anh móc lên một cái, lúc ngẩng đầu, trên mặt không hiện ra biểu cảm dư thừa, toàn thân toát ra một cổ khí tức khiến cho người khác không dám tới gần:
"Mẹ.."