Chương 258: Hiểu lầm? hϊếp người quá đáng!

2321 Chữ Cài Đặt
Chương 247: Hiểu lầm? Hϊếp người quá đáng!

"Tiểu Lan!"

Nghe được âm thanh quen thuộc trong mắt Lục Khinh Lan lóe lên một tia mừng rỡ, lập tức đứng lên, mắt cười lấp lánh nhìn về phía Tô Viễn:

"Ca! Anh cũng ở đây sao?"

Thật không ngờ Tô Viễn lại không đáp lời cô như thường ngày, thậm chí không thèm nhìn tới cô, mà là đang cau mày, nhìn qua Diệp Đình Thâm, mỗi câu mỗi chữ, giống như nghiến hết răng lợi:

"Anh sắp đính hôn với Tiểu Lan, lại còn tới đây xem mắt, vậy Tiểu Lan với anh phải làm sao? Diệp Đình Thâm, có phải anh đã quá đáng rồi không hả? Diệp gia các người hϊếp người như vậy sao?"

Hôm qua Tô Viễn có hiện gặp bằng hữu ở đây nói chuyện, lúc nhìn thấy Lục Khinh Lan, Tô Viễn thật cao hứng, định qua chào hỏi, thật không ngờ lại nghe được Diệp Đình Thâm tới coi mắt.

Tô Viễn định nhịn nghe ngóng chốc lát, có thể vì khoảng cách quan hệ, chưa nghe xong, cũng đã đủ làm cho Tô Viễn phẫn nộ!

Tại sao Diệp Đình Thâm lại có thể làm ra loại chuyện này! Tiểu Lan ở nhà luôn được cưng chiều như bảo bối, nếu Diệp gia không muốn thừa nhận con dâu này, hà tất phải thúc giục họ đính hôn sớm? Nhưng nếu đã thừa nhận, vậy tại sao lại sắp xếp cho Diệp Đình Thâm đi xem mắt tương thân?

Khinh người quá đáng!

Lúc này trong mắt Tô Viễn sắp phun ra lửa, đảo qua hình tượng ôn nhu như ngọc trước đây khác xa, hiện tại chỉ có một cổ khí tức lạnh lẽo lan tỏa.

"Ca! Anh hiểu lầm rồi!" – Lục Khinh Lan thấy Tô Viễn biểu hiện như vậy, hơi sửng sốt một chút, bất quá cô nhanh chóng phản ứng lại, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, rất uất ức, ca ca của cô yêu thương cô như vậy, sở dĩ liều lĩnh ra mặt bảo hộ cô cũng là vì sợ cô chịu thiệt thòi, không vui!

Nhanh chóng nháy nháy mắt một cái, Lục Khinh Lan vội vàng kéo tay Tô Viễn, muốn giải thích:

"Không phải như anh thấy đâu! Ca! Chúng ta qua bên kia nói chuyện, được không?"

Tô Viễn không ngờ lúc này Lục Khinh Lan lại còn che chở cho Diệp Đình Thâm, trong lòng vừa gấp vừa tức, không chút nghĩ ngợi liền hất tay cô ta, không dám tin nhìn cô:

"Tiểu Lan! Anh ta đi xem mắt trước mặt em, em còn bao che nữa hả? Em.. rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy?"

Trong mắt Tô Viễn hiện ra một tia tổn thương, Lục Khinh Lan nhanh chóng bắt được, tự cho rằng mình đã làm khó Tô Viễn, cắn môi một cái, vất vả nói:

"Ca, đây cũng chỉ là một màn kịch thôi, không phải là thật.."

Lục Khinh Lan chỉ biết Tô Viễn yêu thương mình từ nhỏ, lúc này đang hiểu lầm, nhất định phải nói cho rõ ràng, muốn Tô Viễn an tâm, bất quá, trong lúc nóng ruột, cô đã quên một người!

"Cô không phải Diệp Nhị Tinh? Cô là.. Cô là.. người kia, tên là Lục Khinh Lan?" – Mỹ nữ cô quạnh bỗng nhiên sững sờ mấy phút, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, giống như vẫn chưa thể tiêu hóa được nhận thức.

Lục Khinh Lan không bỏ sót ánh mắt phẫn hận của cô ta, thoải mái thừa nhận:

"Đúng, tôi là Lục Khinh Lan."

"Cô gạt tôi?" – Mỹ nữ cô quạnh thất thanh kêu lên, những người đến quán cà phê cũng dần dần bị thu hút tới nhìn xem, khuôn mặt cô ta đỏ lên, chất vấn: "Các người có ý gì hả? Đang trêu đùa tôi phải không?"

"Cô ấy không gạt cô." – Diệp Đình Thâm không vui liếc nhìn cô ta, thuận thế đi tới bên cạnh Lục Khinh Lan, tay phải nhẹ nhàng đặt lên hông cô: "Từ đầu đến cuối, cô ấy cũng không nói mình là Diệp Đình Thâm, đều do cô tự ngộ nhận trước."

Nói bóng gió chính là, chúng tôi lười biếng sửa lại cho cô thôi.

Mỹ nữ cô quạnh nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại bộ ngực đang phập phồng tức giận, hung tợn nhìn lên người trước mắt:

"Ai bảo cô ta nói anh là tiểu thúc thúc?"

"Anh ấy vốn là tiểu thúc thúc của tôi mà." – Lục Khinh Lan âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Đình Thâm, hơi đau đầu nhìn lại dáng vẻ của mỹ nữ cô quạnh, còn thêm một câu giải thích: "Vai vế là vậy."

Nói xong còn giơ tay ra, biểu hiện mình không nói sai.

Đương nhiên, nói gạt gì gì đó, cô cũng không thừa nhận.

Nghe đối thoại của ba người, tạm thời Tô Viễn cũng không nói gì, đôi mắt che giấu tất cả tình cảm, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua Diệp Đình Thâm, tựa như đang suy xét điều gì.

"Cô đã là vị hôn thê của Diệp Đình Thâm, tại sao lại có thể cùng anh ấy đi xem mắt? Cô.. cô.." – Mỹ nữ cô quạnh vẫn không thể tin được, trong đầu nhanh chóng hiện ra một ý niệm, không có người phụ nữ nào rộng rãi tới vậy, lại dám cùng vị hôn phu của mình đi xem mắt!

Bọn họ nhất định đang lừa người!

Đúng vậy, nhất định là như vậy!

Đôi mắt lóe lên, lần nữa cô ta nắm chặt tay, trong lòng càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình, nhìn về phía Lục Khinh Lan xem như cô không đáng ngó tới.

Nhưng, nhận được một câu nói, cũng đủ hung hăng đánh nát sự mong chờ trong cõi lòng cô ta.

"Cô ấy thích, vậy thôi." – Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng như mây gió ném ra câu này, đôi mắt cưng chiều nhìn Lục Khinh Lan, giống như chỉ cần là thứ cô muốn, anh cũng sẽ đồng ý làm, cho dù là hái sao trên trời xuống!

Mỹ nữ cô quạnh vì câu nói này làm cho sắt mặt mất không còn giọt máu, môi liên tục run lên vài lần, nhưng trước sau vẫn không thể nói nên lời.

Giây tiếp theo, bỗng dưng cô ta nắm túi xách lên, một tay bụm mặt, vừa chạy trốn ra ngoài.

Thấy thế, Lục Khinh Lan dằng dặc quay đầu, tặc lưỡi hai cái, tựa như rất không đồng ý cách làm của Diệp Đình Thâm:

"Đình Thâm à, vừa rồi anh thật sự không thương hoa tiếc ngọc gì cả! Em thấy cô ta chắc đã bị anh làm tổn thương rồi!"

"Em chắc chắn là 'bị anh' chứ không phải 'bị em' sao?" – Diệp Đình Thâm nhướng mày, khẽ dùng sức ôm tay cô, làm cho khoảng cách hai người càng thêm chặt, buồn cười nói: "Là ai nói phải 'dọn sạch sẽ đám hoa đào thối'? Là ai bảo muốn đi xem? Chẳng lẽ không phải là Khinh Lan em sao?"

"Là em, là em, là em a! Hừ!" – Lục Khinh Lan lườm anh một cái, cao ngạo nhìn sang chỗ khác.

Tên ghê tởm này, không nên vạch trần cô chứ, nếu không tự mình cũng không kéo nổi đâu!

Bất quá cô cũng không hối hận, cũng không thấy nhẹ lòng. Cô chỉ ngây thơ vô số tội mà làm, mặc kệ những nữ nhân khác, không được phép mơ tưởng trắng trợn người đàn ông của cô!

"Được được được! Em không sai! Đều là anh sai! Đa tạ Khinh Lan đã ra tay tương trợ!" – Diệp Đình Thâm biết cô đang nghĩ gì, vừa cười vừa nói.

"Không có thành ý! Thật miễn cưỡng nha!" – Lục Khinh Lan lầm bầm một tiếng, định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn qua đã thấy Tô Viễn ngồi xuống, nhớ tới chính mình suýt chút đã quên ca ca mất rồi, vậy mà còn ở trước mặt..

U là trời!

Lục Khinh Lan xấu hổ cười cười, vội vã gỡ cánh tay đang ôm ngang hông mình ra, một lần nữa chạy tới chỗ ngồi, đem theo khuôn mặt nhe răng vui vẻ, cười với Tô Viễn:

"Ha ha! Ca! Mọi chuyện là như vậy đó! Em cảm thấy theo chơi cũng không tệ! Nên mới bảo Đình Thâm đưa đi cùng, anh đừng lo lắng được không? Bộ dạng không nói gì của anh cũng làm em không dám lên tiếng a! Ca à, anh nói gì đi chứ!"

Cô biết Tô Viễn yêu thương mình, càng cố ý làm điệu bộ đáng thương, hai tay chống cằm, mắt chớp chớp liên tục, ai nhìn thấy cũng không nỡ trách móc nặng nề.

Diệp Đình Thâm nhìn bộ dáng của cô âm thầm buồn cười, anh cũng liếc sang Tô Viễn, sau đó tỉnh như ruồi ngồi xuống, tự mình uống một ngụm nước.

Anh biết, với tâm tư của Tô Viễn, chắc chắn sẽ còn nói thêm nữa.

Quả nhiên, nghe được lời của Lục Khinh Lan, Tô Viễn chỉ chớp chớp mí mắt, mặt không đổi, nói:

"Được thôi. Xem như em cảm thấy đi chơi một chuyến không tồi nên phải tới. Nhưng đây rõ ràng là Diệp gia khinh người quá đáng! Em có từng thấy nhà ai sắp cưới dâu, lại còn sắp xếp đi xem mắt chưa?"

"Ca, thật ra.." – Lục Khinh Lan nghe vài câu, định cao hứng đổi chủ đề khác, không ngờ chủ đề cũ vẫn không thoát nổi!

"Không có thật ra gì hết! Em cũng không cần nói tốt thay cho bọn họ!" – Tô Viễn không chút khách khí cắt ngang lời cô, tuy bình thường Tô Viễn hay đi công tác ở nước ngoài, nhưng thái độ của Diệp gia, Tô Viễn thừa sức biết, nhất là sự phản đối của Diệp bá mẫu – bà Trang Mi.

Tô Viễn chỉ không ngờ tới, cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn không xử lý đàng hoàng!

Nghĩ thế, cơn tức giận vừa được đè xuống lại lập tức xông ra, Tô Viễn bất mãn liếc mắt nhìn Diệp Đình Thâm, không thể tưởng tượng Diệp Đình Thâm cũng đang nhìn mình, bất quá trong mắt anh quá thâm túy, Tô Viễn nhìn mãi cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.

Cho nên, Tô Viễn lại càng thêm tức giận! Yết hầu liên tục đảo lên đảo xuống, quát:

"Tiểu Lan! Nếu Diệp bá mẫu vẫn không chịu tha cho em, vậy thì mau theo anh trở về! Nữ nhi Tô gia, không cần bị người khác nhục nhã như thế! Hôm nay là an bài xem mắt, ngày mai lại còn là cái gì nữa?"

"Ca.." – Lục Khinh Lan thận trọng liếc nhìn Diệp Đình Thâm, từ đầu tới cuối biểu hiện của anh vẫn không quá lớn, Lục Khinh Lan cũng không khỏi nhẹ giọng, nỗ lực trấn an Tô Viễn: "Việc này em biết có chừng mực a! Anh không cần lo lắng đâu! Chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không lẽ anh không tin em sẽ xử lý tốt sao? Hay anh đã quá coi thường em gái này rồi? Hơn nữa, sau chuyện hôm nay, chắc chắn Diệp bá mẫu sẽ biết thái độ của chúng ta, bác ấy sẽ không làm khó nữa đâu!"

Câu nói sau cùng, thật ra Lục Khinh Lan không đủ sức nói.

Diệp Đình Thâm đúng lúc cầm lấy tay cô, truyền sự ấm áp trong lòng bàn tay đến.

Thấy trong mắt anh là sự kiên định cùng cổ vũ, Lục Khinh Lan biết mình sẽ đủ sức lực, nhìn anh cười nhợt nhạt.

"Cậu yên tâm, loại chuyện này, tôi sẽ tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai!" – Diệp Đình Thâm quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Viễn, không thể không phủ nhận, Tô Viễn rất mực yêu thương Lục Khinh Lan: "Tôi cũng giống như cậu, không muốn để Khinh Lan chịu bất kỳ oan ức gì, cho nên tôi sẽ xử lý thật tốt mọi chuyện."

Nghe xong, Tô Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Đình Thâm, lại liếc sang sự trông chờ, cùng lo lắng của Lục Khinh Lan, cuối cùng cũng thả lỏng:

"Được rồi. Đây là lần cuối cùng!"

Lời này chính là lời hứa hẹn chân chính của hai người đàn ông a!

Lục Khinh Lan biết chuyện hôm nay tới đây là xong, còn lấy lòng gọi cho Tô Viễn một ly cà phê và một phần bánh tiramisu:

"Ca, ăn nhiều một chút!" Suy nghĩ một chút, cô còn nói thêm: "Chuyện đó.. chuyện này, không cần phải nói cho cha mẹ đâu, nếu không.. bọn họ phải phiền lòng thêm vì em a.."

"Yên tâm đi!" – Tô Viên khẽ thở dài, dừng một chút, nói tiếp ra ý tứ của mình: "Chỉ cần mọi chuyện thật sự như lời hai người vừa nói."

Ngụ ý rằng, Tô Viễn sẽ không nói cho cha mẹ, cũng chỉ là hiện tại thôi. (tương lai không chắc nha)

Nghe hiểu lời kia, mặt Lục Khinh Lan nhất thời xụ xuống, bất quá, cô tin hai người sẽ cùng nhau giải quyết hết mọi vấn đề này, sau đó đem hết trong đầy ra suy nghĩ.

Nhất thời, cả ba người đều không nói gì thêm.

Một lát sau, Lục Khinh Lan định mở miệng nói gì đó, không ngờ lại truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập!