Chương 243: Tiểu thúc thúc, em sai rồi

2265 Chữ Cài Đặt
Chương 232: Tiểu thúc thúc, em sai rồi..

"Đợi một lát, Diệp Đình Thâm!"

"Có việc gì?" – Diệp Đình Thâm dừng bước, quay người lại, bình tĩnh nhìn Lăng Vi đang vội vàng chạy tới, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được một tia mất kiên nhẫn trong mắt anh.

Lăng Vi sững sờ nhìn cánh tay trái không e ngại của Diệp Đình Thâm ôm eo Lục Khinh Lan, trong lòng nổi lên một trận khổ sở, không cam lòng.

Ngay tại lúc Diệp Đình Thâm bị gọi lại, trong lòng Lục Khinh Lan có chút không thoải mái quái dị, huống chi, hiện tại cô cũng im lặng khá lâu không mở miệng.

Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình nhíu mày, Diệp Đình Thâm vừa lúc mở miệng, thanh âm thanh lãnh:

"Nếu như không có việc gì, vậy chúng tôi đi trước."

Rốt cuộc Lăng Vi cũng ý thức được sự thất thố của mình, tinh thần trầm ổn lại, khóe miệng cong lên một vòng đại tiểu thư khuê cát, giống như vô tình, hỏi:

"Mừng thọ Diệp bá phụ em không kịp tới dự, bất quá em nghe nói, tại buổi tiệc, Diệp bá phụ đã tuyên bố rằng hai người sắp đính hôn, là thật sao?"

Việc này vẫn là do Cố Hiên nói cho cô ta biết, muốn cô ta hết hi vọng. Lăng Vi một mực không tin. Đã nhiều năm qua, không phải chưa có ai khuyên Lăng Vi từ bỏ, nhưng cô ta không làm được! Nếu như có thể buông được Diệp Đình Thâm, tội gì cần phải sống tha hương?

Diệp Đình Thâm đã sớm mọc rễ, nảy mầm trong lòng Lăng Vi, nếu muốn nhổ tận gốc, không khác nào hủy hoại mình!

Lăng Vi mang theo chờ đợi nhìn người trước mắt, không ai biết rằng lúc này cô ta phải cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười:

"Em còn nhớ khi còn bé, anh nói không muốn kết hôn, cho nên đính hôn, không phải là thật, phải không?"

Một khắc sau, giọng nói thanh lãnh đã phá vỡ hy vọng đáng thương của Lăng Vi.

"Tôi cùng Khinh Lan chuẩn bị đính hôn." – Diệp Đình Thâm lặng lẽ nhíu mày, anh chỉ khi nhìn Lục Khinh Lan, trong đáy mắt mới hiện ra ý cười: "Kể từ khi gặp được Khinh Lan, tôi liền muốn kết hôn với cô ấy."

Lời nói vừa dứt, kẻ tàng hình Lục Khinh Lan không nhịn được, đỏ mặt lên. Cô cảm thấy lời này không phải đang cố ý trêu mình, cô cũng cùng anh ngẫm nghĩ, kể từ khi gặp được mình, chẳng lẽ là khi còn bé sao? Chậc chậc! Không lẽ là vậy?

Diệp Đình Thâm cưng chiều nhìn cô, thoáng cái anh đã đọc ra nội tâm cô đang nghĩ gì, xem ra, có vài chuyện phải từ từ kể rõ cho cô biết.

Động tác của hai người đều bị Lăng Vi nhìn thấy, vô cùng chướng mắt, hai tay buông thỏng của cô ta nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không hề hay biết.

Lúc lâu sau Lăng Vi mới ngẩng đầu lên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cười yếu ớt như cũ, chân thành nói:

"Vậy, chúc mừng hai người!"

"Ừm, cảm ơn." – Diệp Đình Thâm thu hồi ý cười, nhàn nhạt gật đầu, dứt lời, không để ý tới Lăng Vị, ôm người bên cạnh bước ra khỏi nhà hàng.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe, anh mới bất đắc dĩ hỏi Lục Khinh Lan:

"Em cười cái gì?"

Lục Khinh Lan ôm đầu, cười hết sức vui vẻ, thật vất vả mới có thể ngưng cười! Quay sang phía nhà hàng, cô bĩu môi một cái, hất cằm lên, cố ý nói:

"Em cười a, vận đào hoa của tiểu thúc thúc thật nhiều ghê! Chẳng phải sao, sợ là lại đả thương lòng của người ta rồi? Có phải rất đau lòng không? Hay là nên đi an ủi một chút?"

Quả thật lúc nghe Lăng Vi nói câu chúc mừng, Lục Khinh Lan rất kinh ngạc.

"Khinh Lan lại muốn đẩy anh ra ngoài a?" – Nghe cô nói xong, Diệp Đình Thâm cũng không giận, ngược lại tâm tình rất thoải mái, tiến tới gần chỗ cô, lặng lẽ đè cô lại, không cho cử động, sau đó thổi khí vào tai cô.

"Anh, anh!" – Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, cô chỉ là nói đùa thôi! Có cần phải vậy không?

Diệp Đình Thâm làm bộ dáng không nhìn thấy biến hóa của cô!

Cho tới khi nghe được âm thanh mẫn cảm của Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm mới thu khí lại, không chút hoang mang, cười cười nói:

"Khinh Lan muốn nói gì, hả?"

Lúc này rốt cuộc Lục Khinh Lan cũng xác định, gia hỏa này quả thật đang cố ý!

Anh ấy đang trả thù! Trừng phạt mình lúc này dám nói đùa!

Đồ cầm thú hẹp hòi!

"Khinh Lan, thế nào hả?" – Trong lòng Diệp Đình Thâm đã sớm không nhịn được cười, hết lần này đến lần khác vẫn giữ nguyên dáng vẻ chững chạc đàng hoàng: "Khinh Lan không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ lên hết vậy?"

Không thoải mái cái đầu anh a!

Lục Khinh Lan không nhịn được, nói một câu thô tục trong lòng, càng thêm hối hận, không tự lượng sức mình, dám nói đùa với Diệp hồ ly, thua thiệt quả nhiên chỉ có mình mình!

Thấy cô gái nhỏ của anh càng lúc càng đỏ mặt, toàn thân càng ngày càng mềm nhĩn, nhưng rõ ràng anh vẫn chưa làm gì cô.

Diệp Đình Thâm không nhịn được:

"Ngoan nào! Khinh Lan, nói cho anh đi, thế nào?"

Vừa mở miệng xong, anh chợt phát hiện giọng mình đã sớm trở nên khàn khàn, âm thanh lại mang theo một tia khô khốc.

Mặc dù toàn khân khó chịu, Lục Khinh Lan cũng không dám chọc anh, cô biết lúc này anh muốn nghe mình nói cái gì.

Chu chu mỏ, Lục Khinh Lan vô cùng đáng thương, xin đầu hàng:

"Tiểu thúc thúc, em sai rồi.."

"Sai cái gì rồi?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày nhìn cô, ra vẻ, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, đừng hòng ta tha chết.

Khó chịu sắp ngạt thở, nâng cặp mắt mông lung đẫm lệ của mình lên, Lục Khinh Lan oán hận nói:

"Em không nên.. không nên đẩy tiểu thúc thúc đi an ủi! Tiểu thúc thúc là.. là của em! Tiểu thúc thúc, em khó chịu quá.."

Cô biết lúc này gọi anh là tiểu thúc thúc sẽ tốt hơn, đồng thời trong lòng cũng tự rêи ɾỉ, quả nhiên mình không phải đối thủ của con hồ ly này!

"Ừm, vậy mới ngoan!" – Rốt cuộc cũng nghe được âm thanh mình muốn, Diệp Đình Thâm nhếch miệng lên, vui vẻ không nói nên lời.

Nhưng dù sao anh cũng cảm thấy nhẫn nhịn cực kỳ khó chịu, nói xong, anh lại thấp giọng hỏi:

"Khinh Lan, kỳ nguyệt sự (bà dì tới a~) đã kết thúc rồi đúng chứ?"

Lục Khinh Lan nhìn thấy khát vọng trong mắt anh, ngượng ngùng gật đầu, chưa từng nghĩ trái tim lại đập tưng bừng như thế.

Cô gật đầu, tức khắc, ánh mắt của Diệp Đình Thâm càng thêm tĩnh mịch, trầm giọng nói:

"Ngồi vững!"

Lời vừa dứt, chiếc xe giống như mũi tên lao thẳng ra ngoài!

Diệp Đình Thâm vẫn luôn cảm thấy Lục Khinh Lan chính là độc dược của mình, làm cho anh chìm sâu trong đó, không thể tự mình thoát ra được, thật không ngờ, mình thế mà lại say đắm trong thân thể cô, lại một lần 'trèo đèo vượt núi' xong, anh ôm chặt cô, mắt không chớp ngắm nhìn.

Cùng lúc đó, tại nhà Kiều Chỉ Sam.

Lăng Vi cầm di động, thanh âm ủy khuất và nghẹn ngào:

"Bác gái.."

"Tiểu Vi à.." – Bà Trang Mi thầm than trong lòng, lo lắng nói: "Thế nào rồi? Bác không nói lừa con chứ? Không phải bác đã nói rồi sao, lúc trước nếu con trở về sớm một chút, sao lại có chuyện dính tới Lục Khinh Lan a? Nhưng con vẫn không chịu nghe! Hiện giờ, khổ sở cũng chính là con!"

"Bác gái, con.." – Lăng Vi nắm chặt tay, định phản bác lại nhưng chợt nhận ra lời bà Trang Mi nói đúng, là do mình đã quá bất cẩn. Chỉ là lúc đó cô muốn mình trở nên đầy đủ ưu tú, hoàn mỹ mới có tư cách đứng bên cạnh Diệp Đình Thâm, nhưng cô đã quên, thời gian không thể thay đổi con người.

Sau khi Lăng Vi trở lại, cẩn thận thăm dò, thậm chí làm ra nhiều chuyện như thế, cho đến hiện tại mới phát hiện, đều không có tác dụng gì!

"Tiểu Vi!" – Thấy Lăng Vi im lặng lúc lâu, bà Trang Mi cũng không có ý tứ, dù sao bà cũng không muốn nói nặng lời, nếu không nhắc nhở cho Lăng Vi tỉnh ra, e rằng hai người sẽ càng lúc càng xa cách.

Nghĩ đến đây, bà Trang Mi mấp máy môi, nghiêm túc nói:

"Bác biết con rất ưu tú, cũng khinh thường chuyện dùng thủ đoạn, nhưng bác phải nói cho con biết, khi gặp chuyện cần thiết cũng nên buông sự kiêu ngạo của chính mình. Nếu con cứ không tranh không đoạt như thế, chẳng lẽ muốn hai đứa nó kết hôn, con mới hối hận ngồi khóc hay sao? Con cũng biết, bác một mực nhận định con là con dâu của mình, trước đó để tùy con xử lý, đều đã không hiệu quả. Tiếp theo, nhất định không thể để như thế được, có biết không?"

Trong nhận thức của bà Trang Mi, Lăng Vi rất nhu thuận, dịu dàng, là một tiểu thư khuê tú làm cho người người yêu thích, đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn gì. Nhưng rốt cuộc ngọn nguồn, bà vẫn không hiểu rõ Lăng Vi.

"Bác gái!" – Lăng Vi khẽ nhíu mày, cảm thấy trong lời này, dường như bà Trang Mi đã có kế hoạch gì đó: "Bác có dự tính gì sao?"

"Dự tính à? Có một chút!" – Bà Trang Mi cười đắc ý, "Tiểu Vi à, con chỉ cần nhớ kỹ, bác gái đã chọn con làm con dâu, cứ vậy là được. Tin tưởng bác, được chứ?"

"Tất nhiên con tin tưởng bác rồi!" – Trong lòng Lăng Vi vẫn có hoài nghi nhưng không biểu hiện ra ngoài, nói thêm vài ba câu, hai người liền cúp máy.

Sau đó, một mình Lăng Vi ngồi trên giường, nghĩ xem cần phải làm gì mới tốt.

Không phải Lăng Vi không tin tưởng bà Trang Mi, bởi vì cô cảm thấy, chuyện tình cảm nên dựa vào chính mình. Bà Trang Mi thích cô, dù sao bà cũng là mẹ của Diệp Đình Thâm, lỡ như cuối cùng bị anh thuyết phục tiếp nhận Lục Khinh Lan thì làm sao đây?

Lăng Vi muốn tìm cách thay đổi tình hình, đem bà Trang Mi kéo về bên cạnh mình là một cách, tiếp theo, bản thân cũng sẽ không nương tay nữa!

Một đêm không mộng mị, lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại, đã hơn mười giờ, như vậy cũng đủ để thấy được tối qua đã có bao nhiêu kịch liệt.

Ảo não một phen, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình bị xáo trộn hết rồi, ngây ngốc ngồi một lúc lâu, cô chợt nhớ tới hôm nay muốn về nhà, cùng cha mẹ bàn bạc chuyện đính hôn.

Thật ra cô rất cảm kích Diệp Đình Thâm, cô nhận ra ràng, anh luôn biết cô không muốn kế hôn sớm, ông ngoại và Diệp lão gia tử hai người lén lúc thúc giục ba nhiêu hồi, nhưng anh vẫn đứng vững giữa áp lực, một mực cưng chiều mình, chỉ là đính hôn trước, cũng không buộc cô phải kết hôn.

Khóe miệng cong lên, Lục Khinh Lan mỉm cười hạnh phúc, lúc này cô mới đứng dậy mặc quần áo.

Điện thoại lúc này lại vang lên, là điện thoại của cửa hàng trang sức, báo rằng nhẫn đã hoàn thành xong, hôm nay có thể đến lấy!

Nghĩ đến ngày đi xem nhẫn tình cảm kia, trong lòng cô lại dâng lên ngọt ngào, rửa mặt cực kỳ nhanh chóng.

Cô gọi cho Diệp Đình Thâm, nói đơn giản muốn đi lấy nhẫn, đã ăn bữa sáng anh chuẩn bị xong, lúc này cô mới lái xe ra ngoài.

Nhân viên công tác đã sớm đứng đợi ở cửa, thấy cô vừa bước tới, đã lễ phép nghênh đón:

"Lục tiểu thư, mời chị qua bên này!"

Nghĩ đến việc muốn nhìn thấy chiếc nhẫn, trong lòng Lục Khinh Lan quả thực mong chờ, dù sao, cách thiết kế, kiểu dáng, Diệp Đình Thâm vẫn không chịu nói với mình, nói rằng muốn làm cho mình kinh ngạc.

Ngẫm đến đây, đôi chân cô cũng bước nhanh hơn.

Nhưng không ngờ, chỉ là đi lấy một chiếc nhẫn thôi, cô lại đυ.ng phải chuyện không muốn gặp!