Tâm trí Lục Khinh Lan vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, chưa kịp hồi phục sau đợt kinh hãi vừa rồi mà lại trực tiếp bị công thành đoạt đất.
Thiết nghĩ muốn cố giãy giụa phản kháng, lại phát hiện toàn thân, một chút sức lực cũng không có.
Lục Khinh Lan xấu hổ vô cùng, tim đập loạn xạ! Thậm chí cô còn không dám ngước mắt lên nhìn anh!
Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh truyền đến âm thanh mở cửa!
“Cạch cạch”
“Tiểu Lan ...”
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, trong phòng cùng bên ngoài đều như chết lặng.
“Tiểu Lan ...” Tay phải nắm lấy tay nắm cửa, sau chữ Lan, những chữ còn lại đều bị mắc kẹt trong cổ họng không bật ra được, nụ cười trên mặt Tô Viễn đông cứng lại ở chỗ kia, nhìn mọi thứ trước mắt, quả thực tiến không được, lùi không xong mà.
Lục Khinh Lan rõ ràng nghe thấy Tô Viễn gọi tên mình, nhưng lúc này, cô thực sự không thể mặt dày mà đáp trả, chỉ có thể cuộn thân đà điểu, nấp trong vòng tay của Diệp Đình Thâm, tự lừa mình dối người như bản thân không hề tồn tại. Mà may mắn chính là tốc độ của Diệp Đình Thâm đủ nhanh để đem cô giấu chặt trong lòng.
Nhưng cho dù là vậy, sự xấu hổ cùng tức giận sâu tận đáy lòng vẫn như sơn đảo hải nổi lên. Trong hai mươi năm qua, Lục Khinh Lan chưa bao giờ bị mất mặt trong gia đình. Mà hết thảy chuyện xấu hổ này, lại do chú nhỏ – người cô luôn kính trọng ban cho!
Diệp Đình Thâm không cần nhìn cũng biết được tiểu mỹ nhân trong lòng đang nghĩ cái gì.
Khẽ ho nhẹ một tiếng, Diệp Đình Thâm phá vỡ sự im lặng khó xử:
“Lát nữa tôi và Khinh Lan sẽ xuống ngay.”
Mặc dù trả lời, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu cử động, ngược lại, cánh tay càng ôm chặt Lục Khinh Lan hơn, tựa như rất sợ bị người khác nhìn thấy!
Nghe vậy Tô Viễn bất giác nhíu mày, anh cũng là đàn ông, tại sao khi nghe được giọng nói này lại cảm thấy có chút khác biệt.
Không hiểu vì sao trong lòng anh như có lửa đốt, muốn kiềm chế nhưng không được. Lại nhìn động tác của người đàn ông trong phòng, rõ ràng là có ý đánh dấu chủ quyền.
“Tiểu Lan, mau xuống đi, ông ngoại đang đợi em.”
Tô Viễn cứng rắn ném ra những lời này, cuối cùng cũng nhấc chân rời đi.
“Tiểu Lan…” Cuối cùng, Diệp Đình Thâm nhai lại cái xưng hô kia, ánh mắt lóe lên một chút gì đó không rõ.
Xác định những người bên ngoài đã đi xa, Diệp Đình Thâm mới miễn cưỡng buông tiểu mỹ nhân trong ngực ra, sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, cố ý trêu ghẹo:
“Được rồi, đã đi rồi. Chúng ta đi xuống dưới thôi! Ông ngoại vẫn đang chờ chúng ta mời rượu kìa.”
Lục Khinh Lan không nói thêm gì, ngồi quay lưng về phía anh, rõ ràng không thèm chịu nể mặt mũi. Đi xuống dưới? Cô còn mặt mũi để đi xuống dưới sao?
Mà người kia là ông ngoại của cô, cái gì mà chúng ta chứ?
Theo bản năng sờ lên chiếc cằm không râu kia, Diệp Đình Thâm cười nói:
“Vẫn còn giận sao?”