Xa phu Lý Nguyên bBảo ở Đại Lý tự độc phát thân vong, từ trên người hắn tìm không manh mối gì, Đại Lý Tự lại phái người đem mẹ già của Lý Nguyên Bảo, ngay cả người ngày thường có liên hệ với hắn đều gọi đến hỏi qua, hoàn toàn không kết quả. Án này can hệ quá nhiều, Đại Lý Tự chịu áp lực khắp nơi, cuối cùng không thể, chỉ phải đem những thứ không quan trọng kia nộp lên, muốn chờ hoàng đế quyết định.
Ý tứ của hoàng đế, đương nhiên là bẽ gãy cánh tay cũng phải đem giấu vào tay áo.
Lúc trước hoàng đế cũng không để cho Đại Lý tự cố ý giấu diếm vụ án, một là vì cho Bách Nhận, hoặc là nói cho Lĩnh Nam một lời giải thích, hai là trong lòng hoàng đế cũng biết việc này không phải Kỳ Hoa làm, muốn cho Đại Lý tự thay hắn rửa tội. Nhưng hiện tại Lý Nguyên Bảo đã chết, nhiều lời vô ích, chỉ có thể tận lực áp việc này xuống.
Loại lời này đương nhiên hoàng đế không thể nói rõ, chỉ dặn dò Đại Lý tự, án này can hệ đến Lĩnh Nam, hiện tại chính là thời điểm mẫn cản, mặc kệ là trong triều vẫn là Nam Cương đều không chịu nổi phong ba. Đại Lý tự nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, hôm sau liền định án, xa phu Lý Nguyên Bảo làm người lỗ mãng, sớm có tiền án, lần này lại say rượu đưa hàng, vô ý đυ.ng phải xe ngựa của Thái tử Kỳ Kiêu, may mắn trong xe không người, vẫn chưa mạo phạm Thái tử thiên tuế, sau khi Lý Nguyên Bảo bị giam một ngày thì tỉnh rượu, biết được chính mình mạo phạm Thái tử thì hoảng sợ vô chừng, đột phát bệnh tim, tự mình đem mình hù chết.
Kỳ Kiêu khép văn thư, cười nhẹ: “Thấy không? Sách sử ngày thường ngươi đọc, được viết như vậy mà ra, được làm vua thua làm giặc, qua vài thập niên, chờ đến khi người năm đó chết sạch, giả cũng thành thật.”
Bách Nhận trong lòng vừa động, bỗng nhiên nhớ đến chuyện Đổng Bác Nho kể về việc Vũ đế băng hà lúc trước, rõ ràng là trăm ngàn chỗ hở… lại cũng vô pháp biết được thực hư thế nào.
Chuyện liên quan đến cha mẹ ruột Kỳ Kiêu, lại đều là người đã mất, Bách Nhận cũng không thể hỏi nhiều, tiếp nhận văn thư nhìn thoáng qua: “Không ngờ công phu tránh nặng tìm nhẹ của Đại Lý tự cũng không sai, một chữ cũng không đề cập tới việc ta ngồi trong chiếc xe ngựa kia, chỉ nói là xe ngựa của điện hạ, không để cho ai nghi ngờ đến việc ta cùng Nhị hoàng tử không hòa thuận.”
Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng không nói, đây đều là ý của hoàng đế, chuyện lớn biến thành nhỏ mà thôi, không nói đến Bách Nhận, liền không có người dám đem chuyện kéo đến chuyện Lĩnh Nam. Bất quá hoàng đế còn chưa đến mức muốn làm gì thì làm như vậy, vì bình ổn tin đồn, hoàng đế cho Kỳ Hoa một tội trì gia không nghiêm, cũng thu hồi toàn bộ công việc trên triều của hắn, khiến hắn trong lúc dưỡng thương thì chỉnh trang lại phủ đệ cho tốt. Về phần Phùng hoàng hậu, mặt ngoài hoàng đế không nói gì, nhưng gì ngày xảy ra chuyện kia, hoàng đế liền chưa từng đi vào Phượng Hoa cung, cho dù Phùng hoàng hậu cầu kiến, hoàng đế cũng lấy cớ bận rộn mà từ chối.
Đương nhiên không thể chỉ khiển trách là xong, vì trấn an Bách Nhận, lương thảo đưa đi Lĩnh Nam lần này lại nhiều thêm hai mươi vạn thạch.
Kỳ Kiêu liếc mắt nhìn Bách Nhận, lại nói, ngày mai Sầm Triều Ca liền muốn theo quân trở về Lĩnh Nam.
Mấy ngày này nhiều chuyện phát sinh, Bách Nhận bị mình giữ lại vẫn chưa thể trở về, nhưng đôi khi ở chỗ không người Bách Nhận vẫn sẽ ngẩn ngơ xuất thuần, Kỳ Kiêu thầm cười lạnh, hắn cũng không tự mình đa tình đến mức cho rằng Bách Nhận đang nghĩ hắn.
Đương nhiên cũng có thể là Bách Nhận đang nhớ nhà, đang băn khoăn tình hình rắc rối hiện nay, không nhất định là đang nghĩ đến Sầm Triều Ca, nhưng Kỳ Kiêu vẫn không nhịn được phát cáu. Có vài lần, Kỳ Kiêu cơ hồ động sát khí, loại chuyện khiến cho Sầm Triều Ca trên đường trở về Lĩnh Nam đột nhiên biến mất, thật rất dễ dàng.
Nhưng Bách Nhận không phải ngốc, chuyện trong ngõ nhỏ lúc trước Kỳ Kiêu tự cho là làm rất kín kẽ, Bách Nhận lại vẫn nhìn ra, Kỳ Kiêu không nghĩ lại vì loại chuyện này khiến Bách Nhận không vui. Bất quá… Sầm Triều Ca này đầu tiên là khiến mình khó chịu, sau đó lại làm Bách Nhận thương tâm, Kỳ Kiêu cười thầm, dù sao cũng phải dạy dỗ lại một chút.
“Sáng sớm đã vào cung, cũng chưa ăn sáng, buổi trưa muốn ăn cái gì?” Kỳ Kiêu ngồi xuống bên cạnh Bách Nhận, nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ giọng thở dài, “Bách Nhận, so với lúc vừa đến hoàng thành, ngươi gầy….”
Mấy ngày nay cũng thói quen Kỳ Kiêu nắm nắm ôm ôm, Bách Nhận không lại trốn, chỉ lắc đầu: “Đại khái là vì đang cao lên đi… rất khó mập ra.”
“Nói bừa…. Lúc ta bằng tuổi ngươi cũng không gầy như vậy, buổi chiều ta để Giang Đức Thanh đi thái y viện mời Chương thái y lại đây.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của Bách Nhận, Kỳ Kiêu cười, “Chương thái y bắt mạch rất tốt, đặc biệt am hiểu dưỡng sinh, để hắn bắt mạch cho ngươi, lại viết phương thuốc, cũng sắp đến mùa đông, phải chú ý bồi bổ, thân mình khỏe mạnh thì cũng ít sinh bệnh hơn.”
Bách Nhận nghe thế, trong lòng ấm áp vô cùng, tuy cũng không muốn ăn dược thiên kia, vẫn không muốn từ chối ý tốt của Kỳ Kiêu, gật gật đầu: “Tạ Thái tử quan tâm.”
“Ha ha… ngươi còn khách sáo. Thời tiết càng lúc càng lạnh, ngươi chỉ mặc như thế này?” Kỳ Kiêu rất tự nhiên mà vuốt lên cánh tay Bách Nhận, “Không lạnh sao?”
Bách Nhận vẫn mờ mịt, lắc lắc đầu: “Phủ Thái tử rất ấm áp, không lạnh.”
Kỳ Kiêu không khỏi cười: “Mỗi mùa đông, phân lệ than Ngân Sương trong phủ ta so hoàng cung còn nhiều, bọn hạ nhân liền đốt không cần tiết kiệm, đương nhiên ấm áp.”
Hoàng đế một lòng muốn dưỡng Kỳ Kiêu thành xa hoa da^ʍ dật, mấy năm nay tiêu không thiếu bạc lên người Kỳ Kiêu, không chỉ không sửa được tính tình, ngược lại khiến Kỳ Kiêu sống xa hoa vui vẻ hai mươi mấy năm, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Than Ngân Sương có hạn, trong phủ ngươi đại khái không bao nhiêu, đừng khiến bọn họ tiết kiệm, không đủ liền đến chỗ ta lấy, đừng dùng than bên ngoài mua về, vừa có mùi lại cay mắt, ngươi chịu không nổi.”
Trước kia lúc còn ở Lĩnh Nam, cũng chỉ có Lĩnh Nam vương phi mới dặn dò Bách Nhận như vậy, Bách Nhận không tránh khỏi có chút lưu luyến, không ngừng gật đầu, Kỳ Kiêu rất thích hắn dịu ngoan như vậy, ôm người vào lòng, nhỏ giọng trêu: “Lại không được, liền đến chỗ ta ở, suốt mùa đông đều đốt địa long, cho dù trong phòng chỉ đắp một tầng chăn cũng không lạnh….”
Bách Nhận vội lắc đầu, Kỳ Kiêu cười khẽ, cúi đầu nhìn vạt áo Bách Nhận, thấp giọng: “Vẫn ăn mặc rất ít… bên trong mặc cái gì? Ấm sao….”
Kỳ Kiêu thừa dịp Bách Nhận chưa kịp phản ứng, vươn tay chui vào trong xiêm y Bách Nhận, Bách Nhận còn cho rằng Kỳ Kiêu chỉ là đang xem có phải mình mặc quá ít hay không, thẳng đến khi chỗ nào đó bị sờ soạng mới giật mình, mặt lập tức đỏ lên: “Điện hạ! Ngươi….”
“Được rồi.” Kỳ Kiêu thấy Bách Nhận xù lông liền vội trấn an, cười khẽ, “Nói chuyện với ngươi một lúc liền say, Thế tử điện hạ tha thứ ta tình nan tự ức đi.”
Bách Nhận vẫn giận dữ: “Ngươi rõ ràng là cố ý….”
“Đúng đúng, là ta cố ý.” Kỳ Kiêu không để ý Bách Nhận giãy dụa, lại một lần nữa kéo người vào lòng, vừa vuốt lông lại cười, “Đã nói trước cho ngươi ta không phải kẻ tốt lành gì, hôm nay ngươi nghe lời như vậy, ôm lâu ngươi cũng không nói gì, ta đương nhiên sẽ được voi đòi tiên, hơn nữa….”
Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, thấp giọng nói bên tai Bách Nhận: “Tay đều chui vào Thế tử điện hạ cũng không nói gì, ta còn cho là ngươi thích như vậy đâu….”
Bách Nhận nổi giận: “Ta làm sao lại thích!”
Kỳ Kiêu nhìn bộ dạng gấp gáp của Bách Nhận, lại càng muốn trêu đùa, đột nhiên dùng lực trực tiếp đẩy người ngã lên giường, Kỳ Kiêu nửa quỳ, nhân lúc Bách Nhận chưa phản ứng lại liền cúi người đem người ta đặt dưới thân, cười khẽ: “Không thích? Nếu không thích thì làm sao mặt ngươi đỏ như vậy a? Bách Nhận….”
Kỳ Kiêu cúi đầu hôn hôn môi Bách Nhận, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, để cho ta hưởng thụ một lần…. Ta cam đoan ngươi sẽ thích, nếu có một ngày không chạm ngươi, có lẽ ngươi còn sẽ khó chịu đến phát khóc đâu….”
Bách Nhận xấu hổ vô cùng, lại không dám mạnh mẽ phản khác, khuôn mặt tuấn tú bị thiêu đỏ bừng, Kỳ Kiêu nhìn hắn, buồn cười, hắn càng sốt ruột Kỳ Kiêu lại càng cố ý đè nặng người mà sàm sỡ, ai ngờ, Giang Đức Thanh đột nhiên tiến vào phòng, cách một bình phong, thấp giọng: “Thái tử, hoàng thượng gọi điện hạ tiến cung.”
Bách Nhận như nghe tiếng trời, lắp bắp: “Điện hạ…mau đi đi….”
Kỳ Kiêu không khỏi bật cười thành tiếng, cúi đầu nhẹ cắn môi hắn, chiếm đủ tiện nghi rồi mới nói: “Hôm nay có ông trời giúp ngươi, tính, trước tha ngươi, ngoan ngoãn ngốc ở đây, chờ ta trở lại tính sổ.”
Kỳ Kiêu lưu loát đứng dậy, sửa sang lại quần áo, vòng qua bình phong, ý cười trên mặt nháy mắt biến mất, buông mi che khuất phượng mâu: “Biết là chuyện gì không?”
Giang Đức Thanh lắc đầu: “Không biết, chỉ nghe nói là không gọi người khác, chỉ có một mình điện hạ.”
Kỳ Kiêu cười khẽ một tiếng: “Được, để ta nhìn xem hắn lại muốn làm thế nào. Đúng rồi, còn có một chuyện phải dặn ngươi….”
Kỳ Kiêu nhìn thoáng qua noãn các, chậm rãi đi ra ngoài, chuyển đến hành lang mới thấp giọng dặn dò Giang Đức Thanh vài câu, Giang Đức Thanh gật đầu: “Điện hạ yên tâm, ngày mai nô tài nhất định hoàn thành.”