Chương 110

Kì Kiêu không có ở lâu, chỉ làm cho người thu dọn xác Kỳ Hoa một chút liền sai người đi báo tin cho tôn thất, mọi người vừa đến thiên điện Hải Yến điện, còn chưa ngồi xuống, nghe được tin cũng không còn chý ý gì khác, vội vã đến đây.

Đầu Huệ lão Vương gia đau muốn chết, nếu nói chuyện Phùng hoàng hậu chỉ là trùng hợp, vậy lần này không lẽ cũng là tình cờ như vậy? Kì Kiêu là dạ xoa câu hồn hay sao? Hắn đi gặp Phùng hoàng hậu, hắn vừa rời đi Phùng hoàng hậu liền thắt cổ, hắn đến gặp Kỳ Hoa, này còn kinh khủng hơn, Kì Kiêu còn chưa rời đi người đã qua đời!

Kì Kiêu đầy mặt hờ hững, im lặng nghe thái y giải thích nguyên nhân tử vong của Kỳ Hoa cho tôn thất, không bao lâu người của Tông Nhân phủ cũng đến, tra xét xong, Minh quận vương cũng lắc đầu thếp giọng: “Trên người không có ngoại thương, chén thuốc kia cũng không có vấn đề gì, y như những lần thuốc trước…. Đại khái là vì biết tin hoàng hậu nương nương về tây, nhất thời đau khổ quá mức cho nên….”

Mọi người không khỏi nhìn Kì Kiêu, Kì Kiêu mặt không biểu tình nhẹ giọng nói: “Đi thăm dò xem vừa rồi là ai không kín miệng, sau khi điều tra ra… lập tức trượng tễ.”

Huệ lão Vương gia run lên một chút, miễn cưỡng để thái giám nâng, Kì Kiêu nâng mi nhìn hắn: “Lão Vưng gia làm sao vậy?”

“Không….” Huệ lão Vương gia dùng khăn lau mồ hôi, miễn cưỡng lên tiếng, “Tuổi lớn, không thể gặp việc này…. Khiến điện hạ chê cười.”

Kì Kiêu buông mi: “Hoàng thất gặp bất hạnh, liên tục xảy ra chuyện như vậy…. Còn mong các vị thúc bá nghĩ ra một lý do chính đáng, một lát nữa trời sáng, việc này nên nói với thiên hạ như thế nào?”

Thọ lão Vương gia do dự nói: “Phùng hoàng hậu ra đi không sáng rọi, cũng không thể nói rõ đi….”

Kì Kiêu quay đầu nhìn Thọ lão Vương gia cười nhẹ: “Vương gia nói phải, hoàng gia vốn không ít người chết, làm sao ai cũng có thể chết rõ ràng được?”

Lời vừa ra, mọi người vô thức liền nhớ đến Hiếu Hiền Hoàng hậu…. Nếu lúc này còn nói Kì Kiêu hoàn toàn không biết gì chuyện năm đó, không phải là đang báo thù, ai có đầu óc cũng tuyệt đối không tin, lúc này mọi người sợ nhất không phải là làm sao nói với thiên hạ, mà là….

Huệ lão Vương gia thấp thỏm không yên, năm đó Vũ đế đột ngột qua đời, tuy rằng trước đó đã hạ chiếu lập Thái tử, nhưng không biết vì sao trong triều không ít người đều nói nước không thể không có vua, lại nói để Kì Kiêu kế vị không tốt, đang lúc rối ren Hiếu Hiền Hoàng hậu lại đột nhiên theo bước Vũ đế, Vũ đế cùng Hiếu Hiền Hoàng hậu vốn vô cùng ân ái, cũng có thể giải thích được, nhưng Huệ lão Vương gia cũng rõ ràng, cho dù phu thê tình thâm thế nào, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình đứa con còn trong tã lót?

Chuyện ngày đó không phải tôn thất chưa từng hoài nghi qua, nhưng cũng không có mấy ai đứng ra vì Kì Kiêu nói chuyện, Thuần lão Vương gia còn từng nói mấy câu, kết quả thế nào? Kỳ Tĩnh quay đầu liền sai ngôn quan gán cho Thuần lão Vương gia tội danh kết giao với đại quan ở biên giới, tôn thất lập tức câm như hến, không ai dám nhiều lời.

Trong triều, đặc biệt là trong quân, tiếng bất bình rất lớn, nhưng những người cầm quyền đều lần lượt bị Kỳ Tĩnh tìm xớ xử lý, một đời anh dũng lại vì một loạt tội danh vô căn cứ mà cửa nát nhà tan, hiện tại chỉ cần Huệ lão Vương gia vừa nghĩ đến liền phát lạnh! Kỳ Tĩnh ngoài mặt ôn hòa, thủ đoạn kỳ thật so ai cũng đều độc ác!

Đều là người cho gia đình con cháu, trừ vài người tử trung với Vũ đế, thấy một loạt xác người kia, ai còn nguyện ý liều mạng vì Kì Kiêu? Mà lúc ấy, toàn bộ nam nhân nhà mẹ đẻ của Hiếu Hiền Hoàng hậu đều đã chết trận nơi sa trường, trong triều không mẫu hậu quan tâm, ngoài triều không có nhà ngoại che chở, trừ phi là chu công tái thế, bằng không Kì Kiêu làm sao có thể kế vị? Tuy trong lòng mỗi người đều cảm giác không tốt, lại cũng chỉ có thể tôn Kỳ Tĩnh làm vua.

Mà hiện tại….

Các vị lão Vương gia nhìn đôi mắt bạc lạnh của Kì Kiêu, trong lòng càng phát run… Kì Kiêu đây là, bắt đầu thu sổ báo thù từng người sao?

Kì Kiêu nhìn Minh quận vương, hỏi: “Quận vương cảm giác nên giải thích thế nào cho thỏa đáng đây?”

Minh quận vương vốn đang thất thần, nghe thanh âm vội giật mình, khom người cẩn thận nói: “Điện hạ nói phải, chuyện như vậy… thật sự không thể nói ra ngoài, Tông lệnh cả gan… miễn cưỡng nghĩ ra một lý do, điện hạ muốn nghe một chút?”

Kì Kiêu gật đầu, Minh quận vương hít sâu một hơi, trầm giọng: “Lúc trước trong Phượng Hoa cung ra chuyện náo loạn thế nào tất cả các vị thúc bá đều biết, người cung Phượng Hoa cung cũng khai, thật là hoàng hậu nương nương muốn hạ độc mưu sát Thái tử, lại vì xxảy ra vấn đề, nhị hoàng tử lại ăn nhầm thuốc độc, sau, nhị hoàng tử sống chết chưa rõ, Phùng hoàng hậu sợ tội tự sát, mà, sau khi nhị hoàng tử tỉnh lại nghe được tin này, vì quá mức bi thương mà chống đỡ không được, cũng đi…. Đây là tình hình thực tế, ngày sau hoàng thượng tỉnh lại, là phải hai năm rõ mười thuật lại cho hoàng thượng.”

Trong lòng Thọ lão Vương gia vừa động, Minh quận vương tiếp tục: “Nhưng đối với bên ngoài…. Không bằng nói là một cung nhân trong Phượng Hoa cung, bởi vì từng bị nhị hoàng tử răn dạy, mang hận trong lòng, cho nên tìm cơ hội hạ độc, về phần số đũa kia… liền nói là công tượng tham tiền, lén cắt xén bạc làm đũa, đổi thứ khác thay thế, cho nên nhị hoàng tử mới trúng độc, như vậy liền xong một chuyện. Nguyên nhân tử xong của nhị hoàng tử… chính là vì không kịp thời cứu chữa mà qua đời, hoàng hậu cùng nhị hoàng tử đều qua đời trong một đêm, người bên ngoài không biết trước sau, chi bằng sửa lại nói là nhị hoàng tử trước qua đời, hoàng hậu nương nương nghe tin, vì quá mức đau khổ bi thương, luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, như vậy càng hợp lý hơn, các vị cảm thấy thế nào?”

Huệ lão Vương gia thầm cười khổ, chính mình còn đang do dự không chừng, người ta đã sớm thấy rõ hướng gió mà quay đầu đứng đội, Huệ lão Vương gia nhìn về phía Thọ lão Vương gia, ánh mắt vừa chạm nhau liền hiểu rõ, buông mi thấp giọng: “Như vậy rất tốt.”

Kì Kiêu hài lòng đảo mắt nhìn Minh quận vương, gật đầu: “Vậy thì theo ý các vị trưởng bối đi.”

Mọi người nghiến răng, Kì Kiêu đi nước cờ này phải gọi là hoàn mỹ, đầu tiên là mượn chuyện của Phùng hoàng hậu đem mọi người đưa đến đây, ai ngờ hắn không chờ đến hừng đông đã gϊếŧ luôn Kỳ Hoa, bây giờ còn để Minh quận vương giả tạo một bộ lý do, ép mọi người gật đầu, kia ngày sau nếu như có người lật lại chuyện cũ, tất cả mọi người ở đây đều trở thành nhân chứng cho Kì Kiêu!

Huệ lão Vương gia hít sâu một hơi, bất tri bất giác… Kì Kiêu đã kéo tất cả mọi người lên thuyền của hắn…. Nhưng mà, như vậy cũng tốt, chỉ cần theo hắn… hắn sẽ không vì chuyện năm đó mà tính sổ những người còn lại đi?

Chờ mọi việc rõ ràng, Kì Kiêu cũng lười lại đứng giữ xác Kỳ Hoa, nhẹ giọng: “Hoàng thượng không tỉnh, không thể phát tang, vậy đành phải để hắn lại trong Chiêu Dương điện. Cô… đi nhìn hoàng thượng.”

Mấy vị lão Vương gia vừa nghe liền kinh hãi, Kì Kiêu đây là muốn đưa hoàng đế đi sao?!

————————

“Bọn họ đem ta nghĩ đến quá đáng, chẳng lẽ ta ác độc như vậy, sẽ trong vòng một đêm hại chết cả một nhà ba người này?” Kì Kiêu cười lắc đầu, đưa một chén tổ yến cho Giang Đức Thanh, trong mắt ôn nhu khó được, thấp giọng dặn dò, “Để người đưa về phủ hâm nóng cho hắn, đây là tổ yến đầu kì mới tiến cống năm nay, bởi vì quá ít, chỉ để cho một mình hoàng thượng dùng, vốn muốn lấy cho hắn lại không có cơ hội….”

Kì Kiêu quay đầu nhìn hoàng đế còn hôn mê, cười một tiếng: “Người chết cũng không cần dùng thứ tốt như vậy, chỉ cần uống thuốc là được.”

phl bị người trói gô dưới đất bị Giang Đức Thanh bịt kín miệng, nghe vậy lớn tiếng nức nở, Kì Kiêu cười: “Đại khái là hắn còn có lời muốn nói, Giang Đức Thanh….”

Giang Đức Thanh hiểu ý, bước đến rút tấm khăn trong miệng phl ra, phl lập tức hét lớn, Kì Kiêu nhíu mi, Giang Đức Thanh lập tức tát mười mấy bàn tay, phl bị hắn tát choáng váng, rốt cuộc thành thật im lặng.

Kì Kiêu cười khẽ: “Bên ngoài đều là người của cô, ngươi ồn ào cũng chẳng sao, chỉ là hiện tại cô muốn nghe người nói, không muốn nghe heo chó gào la, nếu ngươi không muốn nói cô tiếp tục bịt miệng ngươi là được.”

Phl bị Giang Đức Thanh tát cho hai má sưng đỏ, nói không rõ tiếng, nửa ngày mới miễn cưỡng gằn giọng: “Ngươi… hoàng thượng bệnh thành như vậy, ngươi lại không cho hoàng thượng dùng bữa! Hai ngày… ngươi chỉ cho hoàng thượng uống thuốc! Ngay cả một chén tổ yến ngươi cũng muốn đem đi, ngươi… ngươi…”

Kì Kiêu lắc đầu cười: “Ngươi hiểu lầm cô…. Hai ngày này cô đã ngừng cho hoàng đế dùng dược, bắt đầu khiến thái y thật chữa cho hắn, ngươi còn không biết ơn?”

Phl kinh hãi: “Dược? Dược gì?!” phl cũng không phải người ngu ngốc, vừa nghĩ liền hiểu ra, hoảng sợ: “Bệnh của hoàng thượng là ngươi… là ngươi….”

Đang nói, Hỉ Tường từ ngoài đi vào, thấy Kì Kiêu liền dập đầu hành lẽ, thấp giọng cung kính: “Nô tài thỉnh an điện hạ, vừa rồi chức tả thống lĩnh cấm quân đã bị người của điện hạ đoạt lấy, nay toàn bộ đều bị nhốt trong Hình tư, thỉnh cầu điện hạ xử lý. Còn có, các nơi trọng yếu khác cũng đều là người của chúng ta nhìn chặt, hẳn là không ra nhiễu loạn, phải, hậu cung là Tiết quý phi chủ sự, chỉ nói không có chuyện gì, để mọi người ở yên trong cung của mình không được bước ra.”

Phl không thể tin nhìn Hỉ Tường, thất thanh: “Khi nào thì ngươi thành người của Thái tử?! Súc sinh!! Hoàng thượng đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt?! Năm đó ta liền nên….”

“Liền nên làm cái gì?” Hỉ Tường quay đầu cười dữ tợn, “Ha ha… lại nói, còn chưa cảm tạ Phúc công công mấy năm nay ưu ái đâu, bất quá những lời này công công nói ngược rồi, khi nào nô tài thành người của Thái tử? Phi! Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ! Ta chưa đầy mười tuổi đã vào cung, mười hai tuổi ở trong ngự thiện phòng bị người khi dễ thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải Hiếu Hiền Hoàng hậu điều ta đến Càn Thanh cung để người chăm sóc, ta làm sao sống được đến bây giờ! Ngươi là bạch nhãn lang phản bội chủ tử, ta không phải! Báo đáp Thái tử là bổn phận của ta!”

Hỉ Tường còn ngại phl chưa bị tức chết, cười kinh miệt: “Chủ tớ các ngươi chẳng hay biết gì, ngược lại để ta có chức có quyền thay điện hạ làm việc! ha ha… thứ có mắt không tròng, xứng đáng bị kết cục này!”

Phl càng nghe càng giận, khóc lớn: “Hoàng thượng a! Hoàng hậu nương nương cùng nhị hoàng tử đều bị Thái tử gϊếŧ… bây giờ Thái tử đến đây ngô…. Ngô….”

Hỉ Tường giận, vội lấy tay che miệng phl, đang lúc náo loạn, trong phòng đột nhiên có động tĩnh. Trong mắt Kì Kiêu chợt lóe một tia dị sắc, đứng dậy vào phòng trong, chỉ thấy bàn nhỏ để cạnh long sàng ngã, chén thuốc đổ dưới đất. Trên long sàng, sắc mặt hoàng đế vàng như giấy, tựa ở đầu giường thổ gấp, l*иg ngực ồ ồ như ống bễ, đôi mắt nhìn về phái Kì Kiêu mất tiêu cự lại trần đầy phẫn nộ cùng sợ hãi, hiển nhiên là nghe được lời vừa nãy, lúc này nộ hỏa công tâm, hai má đỏ rực bất thường.

Kì Kiêu nhếch môi cười: “Cuối cùng hoàng thượng cũng tỉnh.”