Edit & Beta: Song Ngọc.
*Phương pháp/công thức nấu lẩu bí mật.
Buổi sáng đoàn phim kết thúc công việc, lão Hà lái xe mang Giang Phàm đi ăn cơm.
Trên xe, lão Hà nói: "Có nghe nói chuyện của Lưu Tĩnh Tĩnh không?"
Giang Phàm đang lướt weibo, "Anh là nói đến chuyện diễn viên nhỏ còn không có bắt đầu xuất đạo đã tự mình tìm đường chết kia sao? Ngu xuẩn!"
Lão Hà nói: "Dựa theo hợp đồng là chúng ta có thể hủy bỏ hiệp ước với cô ta, đổi một diễn viên khác. Dù sao suất diễn của cô ta cũng chưa bắt đầu quay, chúng ta cũng không có gì tổn thất."
Giang Phàm vừa lướt weibo, vừa nhàn nhạt nói: "Vì sao phải đổi diễn viên khác? Trên hợp đồng nói, nếu diễn viên bởi vì vấn đề của bản thân mà làm ra hành vi không thích hợp với nhân vật trong phim, đoàn phim có quyền đơn phương giải trừ hợp đồng. Chẳng qua anh đã quên, Lưu Tĩnh Tĩnh diễn nhân vật nào?"
Lão Hà bừng tỉnh, nhân vật trong phim của Lưu Tĩnh Tĩnh là Nguyệt Nhi, vốn là một nữ nhân ác độc, vẫn luôn đối nghịch với nữ chủ, nhưng thật ra rất giống bộ dáng Lưu Tĩnh Tĩnh biểu hiện, hoặc là nói —— cô ta căn bản chính là bản sắc biểu diễn.
Giang Phàm cũng không ngẩng đầu lên, "Nếu đoàn đội quan hệ xã hội của cô ta đủ thông minh, có thể đem lần sự kiện này nói là đang diễn nhân vật của đoàn phim, đoàn phim chúng ta cũng sẽ không cố ý phủ nhận...
Tuy nhiên tôi nghĩ một người dựa vào cha nuôi thượng vị như cô ta, sau lưng phỏng chừng cũng không có đoàn đội quan hệ xã hội gì ra dáng đi"
Lão Hà nói: "Nếu không tôi đi nhắc nhở cô ta một chút? Thuận tiện cũng có thể bảo cô ta đầu tư nhiều hơn một chút, đối chúng ta cũng có chỗ lợi."
Giang Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão Hà một cái, "Vì sao phải nhắc nhở cô ta? Đoàn phim chúng ta nghèo thành bộ dáng gì mới có thể hiếm lạ chút đầu tư này của cô ta? Lão Hà nhà anh đói sao?"
Lão Hà sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ ý của Giang Phàm, xem ra căn bản là anh không muốn giúp Lưu Tĩnh Tĩnh.
Nhất thời Lão Hà có chút không rõ, nếu Giang Phàm giúp Lưu Tĩnh Tĩnh, chính là cho An tổng mặt mũi rất lớn, cũng có thể được chút chỗ tốt. Chuyện này đối Giang Phàm trăm lợi mà không một hại, lại không mất bao nhiêu công sức, cớ sao mà anh không làm?
Ông ta nghiêm túc suy nghĩ Lưu Tĩnh Tĩnh làm những chuyện như vậy, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm: Chẳng lẽ bởi vì lúc ấy người Lưu Tĩnh Tĩnh muốn hại là Kiều Na sao? Cho nên vô luận như thế nào Giang Phàm cũng không muốn giúp cô ta vượt qua nguy cơ lần này?
Nếu là diễn viên đã thành danh, loại chuyện này cũng không khó giải quyết, quay nhiều thêm vài bộ phim, tạo một chút nhân vật chính diện, thêm vào fan trung thành duy trì, rất nhanh liền sẽ tẩy trắng. Nhưng Lưu Tĩnh Tĩnh không giống, cô ta vẫn chưa xuất đạo, chính là muốn dựa vào bộ tác phẩm này xuất đạo. Kết quả chưa xuất đạo đã xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng cũng không phải việc gì nghiêm trọng, nhưng mọi người vào trước là chủ (nhận định ban đầu về một người sẽ in đậm, rất khó thay đổi), hình tượng của cô ta trong lòng mọi người chính là đen, về sau muốn lại xoay chuyển cũng khó.
Giang Phàm không muốn quản, đương nhiên lão Hà cũng sẽ không đi quản, với ông ta mà nói, loại nhân vật cũng không được tính là diễn viên mười tám tuyến này (diễn viên nhỏ, không có danh tiếng), ông ta căn bản không cần để ý tới.
..............
Buổi chiều Kiều Na trở lại đoàn phim đóng phim, bởi vì có kinh nghiệm, lúc cô đóng phim một chút cũng không khẩn trương, cảnh đầu diễn một lần là vượt qua.
Cô thấy thời gian còn sớm, hơn nữa tràng diễn tiếp theo phải đợi thật lâu, liền cùng Giang Phàm nói một tiếng, muốn đi trường dạy lái xe tập xe một lát.
Giang Phàm gật đầu, vốn là anh đồng ý thời gian cô không đóng phim có thể đi học lái xe. Trường dạy lái xe cách nhà cổ rất gần, Kiều Na một lát liền đến.
Người tập xe rất nhiều, giáo luyện cho tất cả học viên đều đánh số phân tổ, vài người dùng một chiếc xe, thay phiên luyện tập. Kiều Na phân tổ giống với lúc ngồi xe lần trước, tất cả đều là nữ học viên. Xa xa cô nhìn thấy Trịnh Tử Lâm ở một khu vực khác luyện xe, bởi vì khoảng cách hơi xa nên cô không có tiến lên chào hỏi.
Giáo luyện giải thích rất cẩn thận các thao tác cụ thể của mấy hạng mục cần kiểm tra ở chủ đề thứ hai cho Kiều Na. Trường dạy lái xe là có kỹ xảo của chính mình, chỉ cần làm theo giáo luyện dạy, bước đi từng bước một là có thể hoàn thành động tác chỉ định.
Trí nhớ của Kiều Na tốt, lời giáo luyện cô nghe một lần đã nhớ kỹ, sau đó liền dựa theo anh ta chỉ đạo làm một lần, cư nhiên một lần liền thành công.
Giáo luyện cười nói: "Kiều tiểu thư thật thông minh, luyện thêm mấy lần tìm một chút cảm giác, xem bộ dáng này chủ đề thứ hai phỏng chừng một lần là cô có thể thông qua!"
Kiều Na vui sướиɠ nói: "Thật sự? Tôi nghe nói vô cùng khó thông qua."
Giáo luyện nói: "Rất nhiều người lúc ở trường thi tố chất tâm lý kém, thời điểm khảo thí lúc nên đi không đi, lúc nên dừng nghĩ không ra dừng. Chủ đề thứ hai thi chính là độ chuẩn xác, chỉ cần thiếu một chút, liền thất bại."
Kiều Na đi theo giáo luyện tập thêm mấy lần, bởi vì còn có học viên khác muốn tập, cô liền xuống xe đi trở về, chờ ngày mai lại đến tập.
Cô trở lại đoàn phim, thời gian còn sớm, phân cảnh của cô còn chưa có bắt đầu, chỉ có thể tiếp tục chờ. Bỗng nhiên nghe được di động vang một tiếng, cô lấy ra di động xem, là Trịnh Tử Lâm phát wechat.
"Hôm nay không nhìn thấy cô tới tập xe, cô không có đi sao?"
Kiều Na trả lời một câu, "Tôi nhìn thấy anh, chúng ta không cùng tổ, khoảng cách hơi xa, anh không thấy được tôi."
"Oh, là như thế này... Cô về nhà chưa? Nếu không buổi trưa trưa tôi mời cô ăn cơm?"
Buổi trưa Kiều Na ăn cơm hộp của đoàn phim, tuy rằng có trai đẹp cùng ăn cơm cảm giác không tồi, nhưng buổi chiều còn phải quay phim, sợ trì hoãn thời gian, liền trả lời: "Không được rồi, tôi còn có việc."
"Vậy được, hôm nào tôi hẹn cô đi ăn cơm đi. Cửa hàng lẩu nhà tôi mới ra một loại lẩu tôm tươi, tôi muốn cho cô nếm thử."
Kiều Na nhìn thấy hai chữ lẩu (trong tiếng Trung lẩu có hai chữ, Hỏa Oa 火锅 á) thì cảm thấy rất vui vẻ, đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên một thanh âm vang lên sau lưng cô, "Làm gì đó? Chơi wechat trong thời gian làm việc, tôi trừ tiền lương của em."
Quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Phàm vẻ mặt khó chịu mà nhìn cô.
"Cái kia... Lúc này không phải em diễn!"
"Vậy đi kiểm tra cảnh tượng đạo cụ phải dùng cho tràng diễn tiếp theo, em không phải cố vấn lịch sử sao?"
Kiều Na nói không nên lời, cảnh tượng không phải đã sớm bố trí xong sao? Lúc này sao anh lại bỗng nhiên nhớ tới cô là cố vấn lịch sử?
Cô đành phải cất di động, đứng dậy đến cảnh tiếp theo kiểm tra.
............
Kiều Na ở phim trường dạo qua một vòng, đương nhiên là không có phát hiện bất luận vấn đề gì. Tất cả những đạo cụ dùng trong cảnh tượng này đều là cô tự tay chọn lựa, mang theo tổ đạo cụ bố trí, như thế nào sẽ có vấn đề?
Chẳng quá cứ như vậy thời gian diễn tràng tiếp theo của cô rất nhanh đã tới, đoàn phim thông báo cô đi hoá trang.
Tiểu Na Na bởi vì kia chuyện nghỉ ngơi một ngày, hôm nay tới đi làm, cô ấy vẫn phụ trách thiết kế kiểu tóc cho Kiều Na. Nhưng Kiều Na cảm thấy, hình như hôm nay Tiểu Na Na không mấy vui vẻ.
"Sao thế? Ai chọc Tiểu Na Na nhà chúng ta không vui?" Kiều Na hỏi.
Tiểu Na Na vẻ mặt ủy khuất, "Em cãi nhau với chị của em."
"Chị của em?"
Kiều Na biết chị của Tiểu Na Na là Lâm An Ni, chẳng qua cô mới không để bụng ngôi sao nữ xấu tính kia. Nếu Lâm An Ni khi dễ Tiểu Na Na, cô nhất định sẽ giúp Tiểu Na Na.
Tiểu Na Na bỗng nhiên làm ra vẻ mặt biểu tình thấy chết không sờn, "Mặc kệ chị ấy gây chuyện như thế nào, em đều đứng bên Phàm Na CP, tuyệt không dao động!"
Kiều Na: "..."
Cái quỷ gì?
Phàm Na CP là cái quỷ gì?
Chuyện khác cũng thôi đi, Kiều Na thật sự cảm thấy Lâm An Ni bởi vì loại chuyện này mà cãi nhau với em gái thật nhàm chán...
"Cái này... Chẳng qua là trên mạng vui đùa thôi, không cần vì chuyện này cùng chị của em cãi nhau, thật sự." Kiều Na vội nói, loại chuyện này cô thật sự không để bụng được không...
"Đây là vấn đề nguyên tắc!" Tiểu Na Na rất nghiêm túc mà nói, "Em là Phàm Na đảng. Phàm Ni đảng tránh ra! Phàm Na tất thắng, gia!"
Kiều Na: "..."
Đứa nhỏ này si ngốc sao?
Chẳng qua mấy ngày nay cô xem weibo, thảo luận về Phàm Na CP vẫn còn rất nhiều, cô cảm thấy đó là cư dân mạng nhàm chán mà vui đùa. Rốt cuộc đây là một cái thời đại toàn dân CP, sinh hoạt của các cư dân mạng quá nhàm chán, gặp người liền muốn tạo cái CP, thậm chí còn biết viết tiểu thuyết đồng nghiệp.
Gần đây, CP có độ thảo luận tối cao liên quan đến Giang Phàm chính là Phàm Na cùng Phàm Ni, hai phái này người ủng hộ đều rất nhiều. Người ủng hộ Phàm Na CP lấy fans của Giang Phàm cùng Kiều Na là chủ, người lãnh đạo chính là tổng bộ Fan Club cả nước của Giang Phàm.
Mà người ủng hộ Phàm Ni CP phần lớn lấy fans của Lâm An Ni chiếm đa số, fans của Lâm An Ni hơn ngàn vạn, là siêu cấp đại V. Fans của cô ta ở trên mạng cuồng xoát đề tài, cùng Phàm Na CP đối kháng.
Hai phái fan CP này ở trên mạng đối chiến thật sự kịch liệt, mỗi một phương đều cung cấp số lượng lớn chứng cứ chứng minh trạm của mình mới là CP chính xác.
Hoá trang xong, Kiều Na tiếp tục tràng biểu diễn tiếp theo. Đây là cảnh diễn phối hợp với vai diễn của Tần Lôi, trong phim cô ấy chính là sắm vai em gái của Kiều Hoàng Hậu - Kiều Lộ.
Kỹ thuật diễn của Tần Lôi rất không tồi, dù sao cũng là Giang Phàm để mắt. Chẳng qua đối với những đoạn lớn có lời kịch quá dài, cô ấy vẫn là có chút bó tay không biện pháp, một đoạn lời kịch nói bốn lần mới qua.
"Thực xin lỗi chị Na Na!" Tần Lôi ngượng ngùng mà vò đầu, "Làm chị phải NG cùng tôi ba lần (NG: No Good, cảnh quay hỏng)."
Kiều Na xua tay, "Không có việc gì, đoạn lời kịch này quá dài, đạo diễn lại yêu cầu cao, một chữ cũng không được sai, em có thể làm được như vậy tôi cảm thấy đã rất tốt."
Giang Phàm ở một bên mắt trợn trắng, "Thật ngại quá, yêu cầu cao, ha hả..."
Tần Lôi cười nói: "Đạo diễn Giang yêu cầu tài cao có thể ra chất lượng, chẳng qua lời kịch của chị Na Na còn dài hơn của em nhiều, ghi nhớ một chữ cũng không thiếu thật sự rất là lợi hại."
Kiều Na còn chưa nói tiếp, Giang Phàm lại ở một bên xen mồm, "Đừng so với cô ấy, cô như vậy đã không tồi, cô ấy không phải người..."
Kiều Na không vui, "Không phải người là cái gì?"
Giang Phàm: "Nữ kim cương thích ăn lẩu."
Tần Lôi ở bên cạnh nhìn thấy quả thực ngây dại, này... Đây là Giang Phàm mà cô hiểu biết sao?
Giang Phàm ở trước mặt mọi người đều vô cùng hiền lành dễ thân, một chút tính tình cũng không có, càng không có cái giá của ngôi sao lớn, tất cả mọi người đều biết anh rất dễ ở chung.
Nhưng... Nhưng anh như thế nào bỗng nhiên sẽ biến thành độc miệng ai tới giải thích một chút? Chẳng lẽ anh ấy bị tinh thần phân liệt sao?
Tần Lôi cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật lớn, nhân lúc đương sự không có chú ý tới, cô chạy nhanh chuồn mất.
Kiều Na rất là bất mãn, "Cái gì gọi là nữ kim cương? Tuy rằng thích ăn lẩu là thật sự..."
"Ăn lẩu sẽ bị nóng!"
"Sẽ không nha, trời lạnh ăn lẩu sẽ rất ấm áp, nghe dự báo thời tiết nói cuối tuần nhiệt độ hạ xuống. Ừm, nhiệt độ hạ nên ăn lẩu siêu cay!"
"Không được ăn!" Giang Phàm lập tức phản đối, "Lẩu siêu cay ăn sẽ bị nổi mụn, em là diễn viên, giá trị nhan sắc là của đoàn phim, không thể tùy tiện bị nổi mụn."
"Yên tâm, em ăn cay không bị nổi mụn."
"...Quả nhiên là nữ kim cương!"
"Này!"
................
Đợi đóng phim kết thúc Kiều Na mới nhớ tới cô còn chưa trả lời wechat của Trịnh Tử Lâm, như vậy tựa hồ có chút không lễ phép. Cô liền trả lời một cái: "Thật ngại quá, gần đây tương đối bận, về sau có thời gian rồi nói sau."
Sau khi cô trả lời wechat liền quên chuyện này, gần đây có không ít sự việc phải bận rộn, trừ bỏ đóng phim, shop Hương Cao Thuỷ Tinh online của cô cũng yêu cầu cô tới quản lý.
Chẳng qua cô không biết là sau khi Trịnh Tử Lâm nhận được wechat tâm tình của anh ta liền buồn bực suốt một buổi tối.
"Cô ấy đây là... Cự tuyệt tôi sao?" Trịnh Tử Lâm thực thất vọng hỏi trợ lý bên cạnh.
Trợ lý này của anh ta luôn tư xưng với bên ngoài là tay già đời trong tình tường, nghe ông chủ hỏi, lấy wechat nhìn thoáng qua, "Cái này... Tôi cảm thấy có hai loại tình huống."
"Hai loại nào?" Trịnh Tử Lâm vội vàng hỏi.
"Loại thứ nhất, chính là thật sự cự tuyệt, nếu một cô gái có chút cảm giác với anh, anh cùng ngày mời cô ấy ăn cơm nếu cô ấy không thể tới cũng sẽ cho anh một ngày chuẩn xác, cô ấy nói không có thời gian... Đây là ý cự tuyệt."
Trịnh Tử Lâm ủ rũ cụp đuôi, "Oh... Vậy loại thứ hai là gì?"
"Loại thứ hai, càng không tốt," trợ lý cố ý úp úp mở mở, "Vẫn là không cần nghe đi!"
"Nói!"
"Ừm loại thứ hai này, đó chính là lạt mềm buộc chặt! Cũng chính là kỹ nữ tâm cơ trong truyền thuyết, rõ ràng trong lòng muốn, nhưng lại cố ý cự tuyệt, muốn cho anh càng thêm để bụng cô ta, loại phụ nữ này phần lớn là ham tiền tài, liền tính là tới tay, cô ta cũng chỉ yêu tiền của anh."
Trịnh Tử Lâm càng thương tâm, anh mới không muốn nghĩ Kiều Na thành dạng người thứ hai đâu. Nhưng loại thứ nhất, lại đại biểu anh không có cơ hội.... Ngược lại là loại thứ hai mới có cơ hội sao?
Vô luận là loại nào, anh đều là không có biện pháp tiếp thu. Nhưng trong lòng lại cảm thấy từ bỏ có chút không cam lòng...
............
Kiều Na đương nhiên không biết, siêu cấp trai đẹp trong lòng cô sẽ bị trợ lý nhà anh làm cho lầm đường thương tâm khổ sở. Trịnh Tử Lâm không có trả lời wechat của cô nữa, cô cũng không có tiếp tục cùng anh ta đối thoại, tiếp tục bận rộn chuyện làm ăn của mình.
Số fans weibo của cô mấy ngày này vẫn luôn tăng điên cuồng, đã sắp đến bốn trăm vạn, cái con số này đã so được với một cái nhị tuyến minh tinh. Mà đồng thời, trên mạng cũng có không ít chửi bới người của cô, thêu dệt lời đồn mắng cô. Kiều Na không đi xem những ngôn luận mắng người đó, coi như chúng nó không tồn tại.
Giang Phàm đã nói qua với cô, các lời đồn rất nhiều đều là đối thủ cạnh tranh của cô chuyên môn thuê thuỷ quân bịa đặt, vì muốn hãm hại danh dự của cô, thậm chí làm cô rời khỏi giới giải trí. Điều duy nhất cô có thể làm chính là nỗ lực làm càng tốt, làm các lời đồn đó tự sụp đổ.
Giang Phàm cũng đồng dạng rất bận, đoàn phim vừa mới thu lại công, anh liền nhận được một cuộc điện thoại, là một người bạn gọi tới, muốn anh giúp một chút.
Mấy ngày này Giang Phàm bận đến ngủ cũng chưa ngủ, trừ bỏ đóng phim còn muốn chạy các loại thông cáo, biểu diễn thương mại, đại ngôn linh tinh, một cái cũng không thể thiếu. Vì đóng phim đã từ chối phần lớn thông cáo, nhưng lăn lộn trong giới giải trí luôn có các loại nhân tình không thể thoái thác. Anh đang lúc nổi, người tìm anh rất nhiều, chỉ là kiểu vì nhân tình lui tới mà tiếp thông cáo này đã đủ làm anh bận.
Nhưng bạn bè lâu năm cần anh giúp đỡ, anh lại không thể cự tuyệt. Đây là một người bạn anh quen biết trước khi anh nổi tiếng, quan hệ rất không tồi, trước kia chưa từng nhờ anh giúp qua cái gì, người ta ngẫu nhiên mở miệng một lần, anh cũng không thể lập tức từ chối.
Giang Phàm liền mời anh ấy tới nhà của mình.
Anh bận xong chuyện đoàn phim, ghi lại một cuộc phỏng vấn mới về nhà, đã qua rạng sáng.
"Lão Võ, đợi lâu đi!" Giang Phàm vừa về nhà liền nhanh chóng xin lỗi.
Dì trong nhà vốn dĩ đã sớm đi ngủ, nhưng vì tiếp vị khách này vẫn luôn không ngủ, nhìn thấy Giang Phàm về nhà, lúc này mới về phòng ngủ.
"Lão đệ, đã lâu không gặp." Lão Võ có chút ngượng ngùng mà cười nói, "Chuyện này cũng không muốn phiền toái cậu, tuy nhiên... mình cũng không quen người nào."
Lão Võ là người thành thật, trước kia lúc Giang Phàm chưa nổi, làm công cho người ta khắp nơi, đã từng làm việc trong tiệm của Lão Võ. Lúc ấy Lão Võ đối với anh thực không tồi, thấy anh không chỗ ở, còn thu thập một căn phòng trống trong tiệm cho anh ở.
Sau này Giang Phàm có tiếng, cùng Lão Võ liên hệ cũng không nhiều, Lão Võ cũng không có cầu quá Giang Phàm chuyện gì. Anh ta đột nhiên tiến đến, khẳng định là gặp được việc khó.
"Lão Võ cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, mình có thể giúp nhất định giúp." Giang Phàm nói thẳng.
Lão Võ nói: "Là cái dạng này, hai năm trước mình ở một cái huyện thành nhỏ mua một cái công thức đồ ăn bí mật, sau đó liền dưới đây mở một nhà hàng. Nhưng là kinh doanh không tốt lắm, gần đây vẫn luôn là lỗ lã. Hơn nữa... Hơn nữa vợ của mình bị bệnh, cần dùng tiền nên muốn đem cửa hàng bán ra ngoài, sau đó bán cái công thức bí mật này đi. Cậu quen biết nhiều người, có thể giúp mình hỏi thăm một chút có ai đồng ý muốn mua hay không?"
Giang Phàm quan tâm hỏi: "Chị dâu làm sao vậy? Mình có quen bạn trong bệnh viện, nếu cậu cần nói..."
Lão Võ lắc đầu, "Không phải bệnh nặng gì, bệnh viện bên kia mình đã tìm được người quen an bài tốt, chính là vấn đề tiền thuốc men. mình vẫn luôn không nghe được người đồng ý tiếp nhận cửa hàng cùng công thức bí mật, về mặt này muốn nhờ cậu giúp đỡ hỏi một chút."
Giang Phàm nghĩ nghĩ, trong thời gian ngắn muốn tìm người mua một nhà hàng ăn uống, hơn nữa còn là nhà hàng đang lỗ lã, chỉ sợ không dễ dàng. Cho dù có người mua, phỏng chừng cũng không ra giá cao được. Lão Võ đã tới nông nổi phải chuyển nhượng, phỏng chừng cũng là không có biện pháp.
Dù sao cũng là người có ân với mình, Giang Phàm cũng không thể mặc kệ, liền nói: "Như vậy đi, cậu tính khoảng bao nhiêu tiền, ngày mai mình giúp cậu hỏi một chút."
Lão Võ thở dài, "Mặt tiền cửa hàng là thuê, trang hoàng, các loại dụng cụ thêm lên có lẽ có một trăm vạn đi, dùng mấy năm, nếu có người đồng ý tiếp nhận, mình nguyện ý bán ra ba mươi vạn. Cái công thức đồ ăn bí mật kia lúc mình mua là một trăm năm mươi vạn, nếu có thể bán ra mà nói, mình cũng có thể giảm một ít."
Anh ta lấy ra một cái phong thư, "Tư liệu đều ở chỗ này, hy vọng cậu có thể hỏi giúp mình một chút."
Giang Phàm gật đầu, sau khi tiễn Lão Võ đi, gọi điện thoại cho lão Hà, "Hiện tại tài khoản của tôi còn bao nhiêu tiền?"
Lão Hà không cần tra liền biết, "Cũng không còn bao nhiêu, vốn lưu động không đến ba trăm vạn. Lúc đầu tư bộ phim này cậu chi tất cả tiền, số tiền còn lại đó là thù lao diễn xuất vừa thanh toán mấy ngày hôm trước... Làm sao vậy?"
"Giúp tôi nghĩ cách gom đủ ba trăm vạn đi, có người bạn cần dùng tiền. Anh ấy có một nhà hàng muốn để tôi giúp đỡ chuyển nhượng, tuy nhiên tôi cảm thấy có thể chuyển nhượng ra ngoài không lớn, anh rút hết toàn bộ tiền trong tài khoản của tôi ra, dùng danh nghĩa của anh tiếp nhận cửa hàng."
Lão Hà: "Giang tiên sinh, tôi muốn khuyên cậu một câu, loại chuyện này kỳ thật cậu quản không tới."
"Có thể giúp đỡ đi, nơi này của tôi có phần văn kiện, anh lại đây nhìn xem, tốt nhất ngày mai đem chuyện làm xong."
Lão Hà thở dài, tắt điện thoại liền lái xe tới nhà Giang Phàm. Giang Phàm vừa mới rửa mặt xong, chỉ vào văn kiện trên bàn, "Anh nhìn xem."
Lão Hà mở văn kiện ra, nhanh chóng xem một lần, "Cái này... Nếu là chuyển đi ra ngoài, một trăm vạn cũng bán không xong, cậu xác định phải tốn ba trăm vạn mua này một đống rách nát sao?"
Giang Phàm gật đầu, "Lão Võ không phải người khác, tôi đã nói qua với anh, trước kia được anh ấy chiếu cố rất nhiều. Lại nói số tiền này là anh ấy cần cứu mạng, tôi không thể mặc kệ. Lúc anh đi làm thủ tục đừng cho anh ấy biết là tôi mua, bằng không anh ấy khẳng định sẽ không bán."
Lão Hà thở dài một hơi, "Tính tình này của cậu khi nào mới có thể sửa lại... Người ta đối tốt với cậu một phần, cậu liền phải hồi báo một trăm phần! Cửa hàng này cậu muốn tiếp tục buôn bán sao? Xem hình ảnh đã rất cũ, còn phải trang hoàng một chút mới có thể mở cửa. Hơn nữa làm ăn vốn là không tốt.... Tôi cảm thấy tiếp tục mở cửa cũng là mất tiền, căn bản là không đáng một đồng."
Ông ta lật lật tài liệu, "Còn có cái công thức nấu lẩu bí mật này, phỏng chừng cũng không thế nào ăn ngon mới có thể lỗ tiền, một trăm năm mươi vạn mua cái này... lão Võ này đầu óc bị nước vào sao?"
Giang Phàm vốn định vào nhà ngủ đi, nghe được hai chữ lẩu (火锅), không tự chủ được mà dừng lại.
Anh rút ra công thức nấu lẩu bí mật từ trong tập tài liệu, Lão Võ rất tin tưởng anh, trực tiếp đem công thức bí mật kẹp trong văn kiện. Mặt trên có rất nhiều nguyên liệu, Giang Phàm chỉ nhìn vào nguyên liệu không thể nhìn ra có thể ăn ngon hay không.
Nhưng bỗng nhiên anh nghĩ đến, người nào đó... bộ dáng hình như rất thích ăn lẩu...
Cùng với, khuôn mặt không làm cho người thích của vị có được nhà hàng lẩu nào kia...
"Lão Hà, cái cửa hàng này... Sửa tên lại, chúng ta tiếp nhận tiếp tục mở cửa."
...............
Hiệu suất làm việc của lão Hà rất cao, trước buổi tối ngày hôm sau mọi thủ tục đều hoàn tất, tiền cũng đã chuyển đủ vào tài khoản của Lão Võ.
"Cái này... Hà tiên sinh..." Lão Võ quả thực không thể tin được, "Kỳ thật tôi có thể giảm một ít cho anh... Thật sự không cần nhiều tiền như vậy."
"Võ tiên sinh quá thành thật rồi, tôi rất thích công thức này, cũng muốn nhà hàng này, cái giá này tôi cảm thấy rất xứng đáng." Lão Hà ký xong một phần văn kiện cuối cùng giao cho Lão Võ.
Suất diễn hôm nay của Kiều Na tương đối nhiều, quay cả một ngày, lúc đang muốn kết thúc công việc, Giang Phàm bỗng nhiên nói: "Buổi tối đến nhà tôi đi."
Kiều Na: "..."
Tình huống như thế nào?
Đến nhà anh ấy?
"Việc này... Không thích hợp đi?"
Giang Phàm nhàn nhạt nói: "Có lẩu ăn!"
"Được!" Kiều Na không chút nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.
Giang Phàm quay người đi, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá.
Quả nhiên... lẩu mới là nhược điểm của cô ấy.
Công việc xong, Giang Phàm để Kiều Na ngồi xe của anh, cùng nhau về nhà anh.
Kiều Na lần đầu tiên tới nhà Giang Phàm, đây là nơi riêng của Giang Phàm, rất ít người bên ngoài biết. Phòng ở là một toàn chung cư tương đối đơn giản, không tính là xa hoa nhưng diện tích rất lớn, theo kiểu kết cấu hai tầng, hoàn cảnh cũng rất thanh tĩnh.
Giang Phàm ở tầng thứ hai mươi, Kiều Na cùng anh lên lầu, anh gõ cửa một chút, dì liền mở cửa.
"Giang tiên sinh, đã chuẩn bị tốt... Kiều tiểu thư, chào ngài!"
"Chào dì."
Kiều Na đi theo Giang Phàm vào phòng, Giang Phàm để cô vào toilet rửa tay trước, sau đó thì cùng nhau đi vào nhà ăn.
Trên bàn cơm đã bày xong nước lẩu cùng đủ loại đồ ăn, mùi hương của nước dùng nồng đậm, hồng hồng thoạt nhìn khiến cho người ta rất muốn ăn.
"Dì, tới ăn cùng đi." Giang Phàm hô.
Dì cùng nhau ngồi xuống, cười nói: "Giang tiên sinh, nước dùng này là làm đúng theo công thức bí mật của ngài cũng cấp, ngài nếm thử đi."
Giang Phàm cười nói: "Đều không cần khách khí, muốn ăn cái nào thì gắp cái đó."
Anh đổ một ít thịt viên vào, lại bỏ thêm một chút rau dưa. Rau dưa chín thật sự nhanh, vừa bỏ vào là có thể ăn.
Kiều Na gắp một mảnh lá cải, ăn một ngụm, không thể không gật đầu liên tục: "Ăn quá ngon rồi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Phàm: Vị nói tôi tinh thần phân liệt kia, sau khi kết thúc công việc đừng đi, chúng ta tâm sự vấn đề thù lao đóng phim...