Sau một ngày nghỉ ngơi trong căn phòng lạnh lẽo của Huyết Ngục, cả nhóm đã hồi phục sức lực. Ánh sáng yếu ớt từ linh lực của Hồng Liên vẫn đang chiếu sáng không gian xung quanh, tạo nên một cảm giác yên bình nhưng vẫn căng thẳng vì những hiểm nguy chưa biết đang chờ đợi phía trước.
Lăng Thiên nhìn xung quanh, thấy mọi người đã sẵn sàng tiếp tục hành trình. Hắn biết rằng càng tiến sâu vào Huyết Ngục, họ sẽ càng đối mặt với những thử thách khó khăn hơn. Nhưng điều đó cũng làm cho sự đoàn kết giữa họ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Chúng ta đã phá hủy được lời nguyền đầu tiên, nhưng phía trước chắc chắn sẽ có nhiều điều đáng sợ hơn. Hãy luôn cảnh giác và giữ vững niềm tin," Lăng Thiên nói, giọng nói kiên định.
Minh Vũ, lúc này đã hoàn toàn bình phục, khẽ gật đầu. "Ta đã sẵn sàng cho mọi thứ. Chỉ cần chúng ta đoàn kết, không có gì có thể ngăn cản được chúng ta."
Hồng Liên đứng dậy, nhìn vào con đường phía trước đầy bóng tối. "Ta cảm thấy có một sự hiện diện mạnh mẽ đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta phải tiến bước cẩn thận."
Bạch Thanh, người luôn giữ thái độ điềm tĩnh, lúc này cũng lên tiếng. "Sức mạnh của chúng ta đã được thử thách, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Hãy cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn."
Cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào Huyết Ngục, con đường phía trước ngày càng trở nên u ám và đầy nguy hiểm. Những hành lang đen tối, những bức tường đổ nát và những tiếng gió rít lạnh lẽo làm cho không gian xung quanh trở nên đầy chết chóc. Từng bước đi của họ vang lên trong bóng tối, như những lời thì thầm u ám của những linh hồn bị giam cầm.
"Ngươi có cảm giác này không, Lăng Thiên?" Minh Vũ hỏi khi họ tiếp tục di chuyển. "Không chỉ có một mối đe dọa, mà dường như có rất nhiều thứ đang theo dõi chúng ta."
"Ta cũng cảm thấy vậy," Lăng Thiên đáp. "Nhưng chúng ta phải tiến lên. Chỉ có cách đối mặt với những thử thách này, chúng ta mới có thể phá vỡ sự kìm kẹp của Hắc Sát Giáo và giải thoát những linh hồn bị giam cầm."
Họ tiếp tục tiến về phía trước, từng bước một, cho đến khi đến một ngã ba lớn. Con đường phía trước phân thành ba ngả, mỗi ngả đều tối tăm và đáng sợ như nhau.
"Lăng Thiên, chúng ta nên đi con đường nào?" Bạch Thanh hỏi, ánh mắt dò xét từng ngã đường.
Lăng Thiên nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận năng lượng xung quanh. "Ta cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ con đường bên trái. Có lẽ đó là nơi chúng ta cần phải đến."
Minh Vũ nhìn về con đường bên trái, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Ngươi có chắc chắn không? Con đường đó trông có vẻ nguy hiểm hơn cả."
"Đúng, nhưng chính những nơi nguy hiểm nhất lại chứa đựng những bí mật quan trọng nhất," Lăng Thiên đáp, giọng nói cương nghị. "Chúng ta đã đến đây không phải để lùi bước. Hãy tin vào sự lựa chọn của chúng ta."
Cả nhóm quyết định tiến vào con đường bên trái. Bóng tối bao phủ lấy họ như một tấm màn đen dày đặc, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và đáng sợ. Không gian im lặng đến mức họ có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của chính mình.
Họ tiếp tục đi sâu hơn vào bóng tối, từng bước đi đều thận trọng và nhẹ nhàng. Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên từ xa, khiến cả nhóm lập tức dừng lại.
"Chào mừng các ngươi đến với mê cung của ta," một giọng nói lạnh lẽo vang lên, âm vang khắp mọi ngóc ngách. "Ta đã chờ đợi các ngươi từ lâu."
"Ngươi là ai?" Lăng Thiên hét lên, ánh mắt quét qua bóng tối xung quanh.
"Ta là Thần Âm, một trong những hộ pháp của Hắc Sát Giáo. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ bí mật nơi này và tiêu diệt bất kỳ kẻ xâm nhập nào."
Minh Vũ nắm chặt thanh kiếm, giọng nói sắc bén. "Chúng ta không sợ ngươi. Dù ngươi có là ai đi chăng nữa, chúng ta sẽ phá vỡ mọi rào cản để tiến lên."
Thần Âm cười khẩy. "Các ngươi thật ngu ngốc. Hãy thử xem các ngươi có thể sống sót qua mê cung này hay không."
Ngay lập tức, không gian xung quanh họ biến đổi. Những bức tường di chuyển, con đường bị thay đổi, và họ nhận ra mình đã bị mắc kẹt trong một mê cung đen tối không lối thoát.
"Lăng Thiên, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Hồng Liên hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Lăng Thiên nhìn xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không có con đường nào mà không có lối thoát. Hãy giữ vững niềm tin và chúng ta sẽ tìm được đường ra khỏi đây."
Bạch Thanh gật đầu, bắt đầu dùng kiếm chém vào các bức tường để tìm lối đi. Nhưng những bức tường này dường như bất khả xâm phạm, không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ đòn tấn công nào.
"Cẩn thận," Lăng Thiên cảnh báo. "Đây không phải là mê cung bình thường. Nó được tạo ra bằng một loại tà pháp mạnh mẽ. Chúng ta phải tìm ra điểm yếu của nó."
Minh Vũ nhắm mắt, tập trung vào cảm nhận năng lượng xung quanh. "Ta cảm nhận được một luồng năng lượng khác lạ ở phía trước. Có thể đó là chìa khóa để phá vỡ mê cung này."
Cả nhóm tiến về phía trước, cố gắng theo dõi luồng năng lượng mà Minh Vũ đã cảm nhận. Họ di chuyển trong bóng tối, mỗi bước đi đều mang theo sự căng thẳng. Đột nhiên, một cánh cửa bằng kim loại hiện ra trước mặt họ.
"Lăng Thiên, đây có thể là lối thoát," Bạch Thanh nói, giọng nói có chút hy vọng.
Lăng Thiên cẩn trọng bước tới, đặt tay lên cánh cửa. "Chúng ta hãy cùng nhau mở nó."
Cả nhóm hợp sức, và với một tiếng kêu lớn, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một con đường sáng rực phía trước.
"Đây là cơ hội của chúng ta," Lăng Thiên nói, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Hãy tiếp tục tiến lên, không quay đầu lại."
Họ bước qua cánh cửa, ánh sáng chói lòa đón họ vào một không gian mới. Con đường trước mặt không còn u ám như trước, nhưng vẫn còn đó những thách thức lớn lao mà họ sẽ phải đối mặt.
Thần Âm, từ xa nhìn thấy cảnh này, khẽ cười. "Các ngươi có thể thoát khỏi mê cung của ta, nhưng còn nhiều thứ đáng sợ hơn đang chờ đợi các ngươi. Hãy cứ tiếp tục tiến lên, nếu các ngươi dám."