Chương 11: Huyết Ngục và Bóng Tối

Khi ánh sáng cuối cùng của trận chiến với Hắc Quỷ tan biến, Lăng Thiên và đồng đội biết rằng sự yên bình này chỉ là tạm thời. Huyết Ngục, với những bí mật và hiểm nguy còn ẩn giấu, vẫn là một nơi mà ngay cả những chiến binh dũng cảm nhất cũng phải dè chừng.

"Chúng ta không thể dừng lại ở đây quá lâu," Minh Vũ lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc. "Kẻ địch có thể quay lại bất cứ lúc nào, và chúng ta vẫn chưa biết hết những gì đang chờ đợi phía trước."

Hồng Liên đồng tình, nàng vẫn còn cảm nhận được sự u ám và tà khí xung quanh. "Đúng vậy, chúng ta cần phải tiếp tục di chuyển. Nhưng trước hết, hãy kiểm tra tình trạng của mọi người."

Lăng Thiên gật đầu, quay sang nhìn từng người trong đội. Họ đã trải qua một trận chiến khốc liệt, nhưng không ai có vẻ yếu đuối hay sợ hãi. Tinh thần đoàn kết và quyết tâm của cả nhóm đang ở đỉnh cao, và Lăng Thiên biết rằng điều này sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách phía trước.

"Hãy lấy lại sức lực và chuẩn bị tinh thần," Lăng Thiên nói, giọng nói cương nghị. "Hắc Quỷ chỉ là một trong số những kẻ thù mà chúng ta sẽ phải đối mặt. Nhưng không quan trọng chúng có mạnh đến đâu, chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

Bạch Thanh, người luôn giữ một phong thái điềm tĩnh, tiến lên phía trước. "Thiên Hành, chúng ta nên tìm hiểu thêm về khu vực này trước khi tiến xa hơn. Bất cứ sai lầm nào cũng có thể khiến cả đội rơi vào hiểm nguy."

Lăng Thiên đồng ý, hắn hiểu rằng Bạch Thanh luôn là người có lý trí và tính toán cẩn thận. "Hồng Liên, ngươi có thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào khác lạ không?"

Hồng Liên nhắm mắt, tập trung linh lực để thăm dò môi trường xung quanh. Sau một lúc, nàng mở mắt, khuôn mặt hơi nhăn lại. "Có gì đó không ổn. Phía trước dường như có một nguồn tà khí cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại không thể xác định rõ ràng. Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị cho một trận chiến khác."

Minh Vũ cười nhẹ, giọng nói đầy thách thức. "Nếu có kẻ địch đang chờ đợi chúng ta, thì chúng ta sẽ đáp lại bằng tất cả sức mạnh. Không gì có thể ngăn cản chúng ta đạt được mục tiêu."

Cả nhóm đồng loạt gật đầu, tinh thần chiến đấu trỗi dậy trong lòng từng người. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ đầy hiểm nguy, nhưng cũng biết rằng không gì có thể khuất phục được ý chí của họ.

Lăng Thiên dẫn đầu, cả nhóm tiếp tục tiến sâu vào Huyết Ngục. Mỗi bước chân của họ đều nặng nề, nhưng không một ai chùn bước. Họ đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với những gì tồi tệ nhất.

Từng bức tường đen sì như đang thì thầm những câu chuyện kinh hoàng của quá khứ. Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng vang của những bước chân, tiếng gió rít qua từng khe hở, và những tiếng thì thầm ma quái từ trong bóng tối.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh từ phía trước thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Cả nhóm dừng lại, vũ khí sẵn sàng trong tay. Lăng Thiên nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn vào bóng tối trước mặt.

"Đó là gì?" Hồng Liên hỏi, giọng nói đầy lo lắng.

"Tà khí... rất mạnh," Minh Vũ đáp, giọng nói trầm xuống. "Chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với một sinh vật mạnh hơn cả Hắc Quỷ."

Bạch Thanh bước lên, vung kiếm tạo ra một luồng ánh sáng, soi sáng con đường phía trước. Trong ánh sáng mờ ảo, họ thấy một hình ảnh kinh khủng: hàng trăm linh hồn bị tra tấn, bị trói chặt vào những bức tường, đôi mắt họ trống rỗng và đầy đau khổ.

Lăng Thiên siết chặt kiếm trong tay, lòng dạ càng thêm quyết tâm. "Chúng ta phải giải thoát cho những linh hồn này. Đây không chỉ là một cuộc hành trình cá nhân, mà là một nhiệm vụ lớn hơn. Chúng ta không thể để những linh hồn vô tội tiếp tục chịu đựng sự đau khổ."

Minh Vũ gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Nếu đây là ý muốn của ngươi, Lăng Thiên, thì chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể."

Cả nhóm chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Trong bóng tối, một bóng hình khổng lồ đang dần hiện ra, mang theo một sức mạnh khủng khϊếp và một tà khí đậm đặc như muốn nuốt chửng tất cả.

Nhưng Lăng Thiên và đồng đội không hề nao núng. Họ biết rằng với niềm tin và sức mạnh của sự đoàn kết, không có gì là không thể vượt qua.