- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Hàng (Trời Giáng)
- Chương 7
Thiên Hàng (Trời Giáng)
Chương 7
Học sinh cấp ba hẹn hò có thể làm cái gì?
Điều không thể làm có rất nhiều, mà việc có thể làm thực ra cũng không thiếu.
Như Thẩm Trĩ Tinh, bước đầu tiên của y và Giang Gia Tây chính là thuận theo ý bạn gái, phát thông báo trong vòng bạn bè.
Dù không có mấy cái hành động chán ngán ngọt ngào, nhưng hành động bày tỏ và tuyên bố chủ quyền này quả thực có thể mang lại cho bạn gái cảm giác an toàn. Mỗi nữ sinh đã từng trăm phương nghìn kế lấy được phương thức liên lạc với Thẩm Trĩ Tinh, chỉ cần vào trang cá nhân(1) của y đều có thể biết vị này đã có chủ.
(1): không biết bên Trung gọi là gì nữa..
Trong suốt khoảng thời gian yêu đương, hai người đã từng tách ra hai trường, họ giống như mối quan hệ yêu xa, cuối tuần mới có thời gian ngắn ngủi để hẹn hò. Lúc thường, thời gian một tiếng từ chạng vạng tới giờ tự học tối, không thể thiếu những cuộc trò chuyện điện thoại. Đương nhiên cũng có tình huống đặc biệt, ví dụ như Giang Gia Tây làm nũng yêu cầu gặp mặt, vậy bọ họ sẽ chọn địa điểm ăn cơm ở giữa Nhất Trung và Trung học Thực nghiệm, gặp mặt một lần...
Những chi tiết nhỏ không tiện nhiều lời cùng Chu Ngộ, Thẩm Trĩ Tinh tin tưởng đối phương cũng có thể hiểu được.
Chu Ngộ dừng lại một lúc, quả nhiên đã hiểu.
"..."
Nếu như Lý Kỳ Trinh ở đây, cậu ta nhất định sẽ gào lên: Nói chuyện yêu đương thật tuyệt a!
Mà tâm tình Chu Ngộ càng thêm phức tạp.
Hắn không biết mình đang bực mình cái gì.
Dù sao, hắn cũng không thích Giang Gia Tây.
Những thứ khác còn không đợi đầu óc Chu Ngộ quay lại, Thẩm Trĩ Tinh đã vỗ vỗ bờ vai hắn, đánh gãy dòng suy nghĩ.
"Huynh đệ, ta đi trước một bước."
Đi trước một bước?
A, này—
Giang Gia Tây không biết ăn xong bữa tối lúc nào, lúc này đang cùng bạn học tản bộ xung quanh sân vận động, có lẽ nhìn thấy Thẩm Trĩ Tinh, cô bé bên cạnh kia hiểu ra liền rời đi, để lại Giang Gia Tây đứng tại chỗ chờ Thẩm Trĩ Tinh chạy tới.
"Lâu ngày gặp lại" bây giờ hai người mới xem như là chân chính đơn độc gặp mặt.
Chạng vạng hôm nay Lộc Châu hiếm khi không có mưa, ánh hoàng hôn rực rỡ điểm đầy bầu trời, khán đài lớn của sân vận động còn có hai hàng mây máy bay thật dài.
Giang Gia Tây là hoa khôi trường Trung học Thực nghiệm, nhỏ đi tới đâu cũng không thiếu người nhìn lén, đi bên cạnh Thẩm Trĩ Tinh, nhìn xa vóc dáng vượt trội, nhìn gần càng xứng là "Kim đồng ngọc nữ", hai người cách nhau một khoảng chậm rãi đi vòng quanh mép đường chạy, người ngắm hoàng hôn cũng dần rời ánh mắt sang nhìn họ.
Chu Ngộ tìm thấy cái ghế đã thật dài ngồi xuống, tầm mắt vẫn không tách khỏi Thẩm Trĩ Tinh, ngay cả lúc Lý Kỳ Trinh đánh bóng xong mang theo một thân toàn mồ hôi ngồi vào bên cạnh hắn cũng không để ý.
"Gọi mày chơi bóng mày không đi, gọi ra ngoài mua trà sữa cũng không tới, lại ngồi đây ngẩn người?"
Chu Ngộ ghét bỏ mùi mồ hôi trên người cậu ta, tránh sang một bên, vẫn nhìn về phía đường chạy quanh sân vận động.
Lý Kỳ Trinh theo tầm mắt hắn nhìn sang, "Á" một tiếng thật dài: "Sớm biết có náo nhiệt, sao mày không gọi tao xem a!" Nhìn thấy hai người đi chung với nhau, giống một CP đang phát đường, "Không phải hai người này sẽ thật sự hợp lại đi?"
"Không thể."
Lý Kỳ Trinh bĩu môi: "Tại sao không thể, tao nhìn bọn họ chính là dư tình chưa dứt. Mày nghĩ lại coi, người ta vì mày chuyển trường tới đây, lại còn đi học chung, đây đơn giản là ông tơ bà nguyệt dùng tơ hồng đem bọn họ quấn lại với nhau nha!"
Vẫn là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc như thường, nhưng Lý Kỳ Trinh luôn có cảm giác không hề đơn giản như vậy, liền nói ra phân tích của mình: "Hai người bọn họ nếu mà nói chuyện yêu đương, Lão Ứng và giáo viên chủ nhiệm ban bốn chắc là sẽ không quản quá nhiều đi, lúc trước yêu đương một năm cũng không có ảnh hưởng tới học tập mà? Huống hồ Diêu Tịnh yêu thích Thẩm Trĩ Tinh như vậy, Giang Gia Tây cũng học ở lớp của ổng, tính ra cũng không đến nỗi..."
Lại không nghĩ rằng Chu Ngộ chỉ hừ mũi một tiếng ngắn ngủi.
"Thẩm Trĩ Tinh không thể nào cùng nhỏ hợp lại."
Lý Kỳ Trinh lười phản bác hắn, ngược lại nhìn thế nào cũng thấy hai người kia rất xứng. Đồng thời, từ dưới khán đài bạn học cùng chơi bóng ném một bình nước tới, Lý Kỳ Trinh một tay đã tiếp được, vặn nắp ra liền uống non nửa bình, tiếp tục cùng Chu Ngộ ngồi xem, tiện thể tâm sự chuyện của Đơn Lương.
"Còn có một việc, mày bây giờ thật sự không quan tâm Lương tử sao?"
Chu Ngộ cảm thấy vấn đề này khó giải thích: "Tao phải quan tâm cậu ta thế nào? Cậu ta là con trai tao à?"
Lý Kỳ Trinh thở dài. "Mày biết tao không phải có ý đó, tốt xấu cũng từng cùng nhau lớn lên, Lương tử, cậu ấy học kỳ này đúng là rất muốn học tập chăm chỉ, theo kịp hay không là một chuyện, thật sự không muốn giúp đỡ ư?" Lời nói này nói ra khỏi miệng, Lý Kỳ Trinh cũng cảm thấy được mình có hơi quá phận, giống như dựa vào ân tình mà bắt cóc huynh đệ, "Mày còn nhớ họp phụ huynh kỳ trước không, mẹ của Lương tử nắm lấy tay ta, cầu chúng ta giúp đỡ cậu ấy nhiều một chút, giọng nói kia, nghe thấy tao đều khổ sở..."
Dù sao Đơn Lương cũng là dựa vào kết quả thi mà vào ban nhất, cậu ta tụt lại cũng không xa. Có thể vấn đề là do thời điểm nỗ lực cậu ta rất nỗ lực nhưng thời điểm tự ti tất cả nỗ lực đều uổng phí. Ở trường cũ cậu ta là một người xuất chúng, nhưng đến ban nhất trường Thực nghiệm đầy rẫy học bá, lợi thế liền biến mất, tâm lý suy sụp cả một năm.
Tình huống như thế, trừ phi tự mình tỉnh ngộ, bằng không, khuyên thế nào, giúp thế nào cũng đều không được.
Chính vì hiểu rõ, Lý Kỳ Trinh mới thở dài.
Cách đó 10m, Thẩm Trĩ Tinh và Giang Gia Tây đã tản bộ đến vòng thứ hai, vẫn chưa có ý tách ra.
Nam sinh luyện đấu kiếm đều không thấp, vai rộng eo nhỏ chân dài, chỉ dựa vào vóc người đã đủ là hạc trong bầy gà(2), huống hồ Thẩm Trĩ Tinh còn có gia thế vượt trội và tướng mạo phong lưu. Giang Gia Tây đứng cạnh y, từ góc độ người qua đường chính xác giống như có chuyện như vậy.
(2): ý nói nổi bật giữa đám đông.
Chu Ngộ nhìn chăm chú một phút chốc, mới tiếp chuyện Lý Kỳ Trinh.
"Tao không giúp được. Tao vừa không có thời gian, cũng không có nghĩa vụ đó."
Ngữ khí lạnh nhạt, thái độ xa cách, rất phù hợp với phong cách thường thấy của chàng trai lạnh lùng.
Lúc trước còn học ở lớp Hóa, ngày nào cũng có một nữ sinh xinh đẹp theo đuổi hắn, mỗi ngày đều hỏi một vấn đề, kết quả Chu Ngộ nói với giáo viên một câu, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi, ngươi có còn phù hợp với lớp luyện thi không.
Đơn Lương không phải con gái, nhưng lúc cậu biểu thị yêu cầu, lại cho Chu Ngộ cảm giác giống hệt như vậy.
Thậm chí đối phương chăm chú nhìn mình, chờ đợi cùng khẩn cầu trong mắt gần như tràn ra, Chu Ngộ cảm giác vô cùng phiền phức và phiền chán. Hắn không biết tại sao Đơn Lương lại biến thành như vậy...
Lý Kỳ Trinh rất rõ ràng mình không khuyên nổi Chu Ngộ.
Hai người đồng thời ngẩn người, nhìn Giang Gia Tây dừng lại, Thẩm Trĩ Tinh cũng dừng lại, hai người nói mấy câu rồi tách ra, Thẩm Trĩ Tinh quay đầu hướng đường chạy bộ đi tới, Giang Gia Tây đứng chỗ cũ nhìn mấy lần mới từ cửa ra phía Đông sân vận động rời đi.
Chân dài bước cũng nhanh, mười mấy giây, Thẩm Trĩ Tinh đã xuất hiện ở dưới khán đài, ngửa đầu nhìn lên, trên mặt có một tia ngây thơ đặc biệt của trẻ con—
"Hai người đến rồi à?"
Lý Kỳ Trinh đứng lên vịn vào lan can phất tay: "Thẩm lão sư mau tới dạy tui!"
Tiểu Thẩm lão sư gật đầu, bước nhanh lên khán đài, y không ngồi xuống, mà dựa vào lan can, hai tay đặt phía trên nhảy hai lần, như xem thử có chắc hay không. "Dễ ợt á mà, cậu nhìn coi trên sân có loại hình mình thích không, chúng ta nhìn trúng rồi chuẩn bị hành động."
Lý Kỳ Trinh sợ hết hồn: "Nhanh như vậy?"
Thẩm Trĩ Tinh gật đầu, "Đương nhiên, nữ sinh năm nhất này không đủ lọt vào mắt?"
Lý Kỳ Trinh cuống lên, theo ánh mắt Thẩm Trĩ Tinh liếc nhìn qua, bảy ngày quân sự tàn nhẫn nhẫn đem các tiểu học muội cổ trong sơ mi trắng biến thành đen ố vàng, số ít phơi nắng không đen, người ta toàn ở trong lớp.
Dù cho như vậy, Thẩm Trĩ Tinh vẫn phát hiện được "Mục tiêu".
"Ầy, có một mái tóc đuôi ngựa dài ở bên cạnh sân thể dục."
Lý Kỳ Trinh nhìn theo, một tiểu học muội sạch sẽ, sáng sủa, màu da bị nắng đen một chút, nhưng cách 20m nhìn sang, nàng cười rộ lên ngũ quan thật sự có thể xưng là mỹ nhân như hoa, vóc dáng không lùn, cẳng chân thon dài.
Nói chung, so với bạn bè đồng trang lứa vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn trưởng thành ngây ngô của học sinh tiểu học, học sinh trung học cơ sở, bạn này rõ ràng khí chất đã vượt trội hơn quá nhiều, không thể so được với Giang Gia Tây, ít nhất cũng là hoa khôi một lớp.
"A, a, thật dễ thương..."
Không thể không thừa nhận, ánh mắt Thẩm Trĩ Tinh quả thực không thể chê.
Nói xong câu này, Lý Kỳ Trinh chăm chú nhìn thêm đã nếm được chút "mùi vị", liền đem Chu Ngộ kéo dậy, "Ngộ ca giúp tao xem một chút, ở kia, chính là đuôi ngựa dài, thế nào?"
Chu Ngộ dùng nhãn lực cực tốt nhìn lướt qua một cái, hàm hồ gật đầu, "Mày thích là tốt rồi."
Lý Kỳ Trinh càng nhìn càng yêu thích!
Thậm chí cậu ta không hiểu tại sao Thẩm Trĩ Tinh chỉ tiện tay vẩy một cái, đã có thể chọn một cô gái phù hợp mắt thẩm mỹ của cậu ta đến vậy, lúc này tâm lý đã rục rà rục rịch, "Bây giờ tui xông lên hỏi nàng sao? Hỏi họ tên, lớp, QQ; hỏi nàng ở ngoại trú hay trọ trong trường?" Còn không đợi tiểu Thẩm lão sư chỉ thị, Lý Kỳ Trinh đã bắt đầu vào trạng thái, "Tóc nàng thật đen, thật mượt a..."
Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ song song không có gì để nói.
Lý Kỳ Trinh độc thân 17 năm từ lúc lọt lòng không phải là không có nguyên nhân.
"Vạn nhất người ta có bạn trai?"
Chu Ngộ giội một chậu nước lạnh.
Lý Kỳ Trinh như chặt đinh chém sắt: "Không thể! Mới lớp 10, nói gì tới bạn trai!"
Cấp hai đã yêu đương Thẩm Trĩ Tinh:...
"Như vậy đi, chúng ta cùng đi dạo, sau đó các cậu cứ đi về phía trước mặc kệ tui, tui ngồi chồm hỗm xuống buộc dây giày!" Lý Kỳ Trinh đầu óc đột nhiên nhảy số, "Sau đó, tui lại tìm cơ hội nói chuyện cùng nàng."
Thẩm Trĩ Tinh còn muốn đi dạo một chút, Chu Ngộ cũng dứt khoát sánh vai cùng y, bàn tay dùng chút lực, trực tiếp nửa ôm người tiến về phía trước. "Được, làm theo lời mày nói."
Đợi hai người xuống cầu thang khán đài, Lý Kỳ Trinh vội vàng bước theo.
Ba người đồng thời đi về phía trước, thời điểm đi qua mấy nữ sinh, Lý Kỳ Trinh quả nhiên dừng lại, ngồi chồm hổm xuống buộc dây giày, phía trước Thẩm Trĩ Tinh vừa định thở dài, liền nghe Chu Ngộ lại gần nhỏ giọng hỏi: "Làm sao cậu biết Lý Kỳ Trinh Thích dạng gì?"
Tiểu Thẩm lão sư không nói: "Cậu ta chỉ cần người có thể nhìn ra là con gái."
Chu Ngộ ánh mắt cao yêu cầu, Lý Kỳ Trinh làm bạn thân hắn, hai người mỗi ngày đều hoạt động ở cùng một chỗ, người khác trách không được sẽ đem bọn họ cho rằng một thể, không thể thiếu "liên lụy" Lý Kỳ Trinh một chút. Trước mắt không phải chứng minh, độc thân lâu ngày sẽ không cần chọn nữa sao?
Chu Ngộ muốn cười, lại không cười nổi, "Vậy cậu cảm thấy tôi thích dạng gì?"
"Tôi làm sao biết." Thẩm Trĩ Tinh không thèm nghĩ, "Nhưng nếu một ngày nói chuyện không quá 50 câu, tôi cảm thấy cậu độc thân vẫn tương đối tốt."
- -----------------------------
Tinh: mai mốt bù lại hai hôm không có chương mới nhen.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Hàng (Trời Giáng)
- Chương 7