Chương 71

Hạ Thuyền trân trọng chúng đến nỗi nhặt từng cái một, đặt tất cả chúng trở lại hộp.

“Đừng lãng phí, ba trăm sáu mươi lăm cái, không thể thiếu cái nào.” Anh ta chân thành nói: “Tôi nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được món quà sinh nhật đặc biệt và ý nghĩa như vậy. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng làʍ t̠ìиɦ. Có phải rất độc đáo không?”

Tạ Lăng Vân nói: “Cảm ơn?”

“Không có gì.” Hạ Thuyền cúi người, hỏi lại: “Chị Phó và những người khác đều hỏi hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu. Dù sao Thích Kiều cũng đi ăn với người khác. Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn sinh nhật nào.”

Tạ Lăng Vân nhắm mắt lại, dựa vào ghế sô pha: “Không đi.”

Hạ Thuyền: “Vậy cứ ở đây như hòn đá chờ vợ đợi nhóm người đó trở về à?”

“Ừm.”

“Không phải.” Hạ Thuyền hoàn toàn không nói nên lời: “Cậu yêu đương rồi thì muốn bỏ các anh em ư? Hôm nay cậu cũng không về ăn cơm với ông cụ và những người khác đúng không?”

“Buổi trưa tôi về ăn một bát mì trường thọ.”

Hạ Thuyền bắt đầu hỏi: “Năm nay có gì?”

“Ông nội tặng một bức tranh thư pháp, bà nội tặng một bao lì xì và một đôi vòng tay, nói là tặng cho cháu dâu.”

Hạ Thuyền cười nói: “Đều nói cho bọn họ biết, chúng ta đã nói chuyện Tạ Cẩu bao lâu rồi, cậu không sợ…”

“Cậu có thể im lặng một chút không.” Tạ Lăng Vân bực bội nói: “Đừng nói chuyện với tôi nữa.”

“Những người khác đâu? Lần này ông ngoại tôi lại thật hào phóng.”

“Tôi đã xin ông cụ một bức ảnh khi bà ngoại còn trẻ.”

Khi Tạ Lăng Vân nói, anh lấy ra một bức ảnh đen trắng từ nhiều thập kỷ trước trong túi áo khoác.

Trong ảnh là một thiếu nữ trong bộ quân phục của đoàn nghệ thuật, trên tay bế một bé gái xinh xắn thắt bím tóc.

Nếu như tôi nhớ không lầm, hai ngày nữa là đến ngày giỗ của bà ngoại? Bà mất khi cậu còn học năm thứ ba đại học, thời gian trôi nhanh thật, đã bảy năm rồi.”

Tạ Lăng Vân “ừm” một tiếng, nhìn bức ảnh không nói gì.

Hạ Thuyền thò người qua: “Bà ngoại của tôi lúc trẻ thật xinh đẹp, năm đó nhất định là hoa khôi của đoàn.” Anh ta chỉ vào cô bé bên cạnh: “Đây là?”

“Mẹ tôi.” Tạ Lăng Vân giữ nguyên bức ảnh cũ, thản nhiên nói: “Quay người lại cho Tạ Thừa xem, để ông ấy ghen tị đến chết.”

Hạ Thuyền: “...”

Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tạ Thừa gọi.

Tạ Lăng Vân cũng đang nhàn rỗi, bật loa ngoài, trực tiếp nói: “Làm gì?”

Tạ Thừa cũng đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay trở về Tây Sơn đi.”

“Không.” Tạ Lăng Vân nói: “Con có việc.”

“Con có thể có việc gì?”

“Gọi điện thoại để dạy dỗ con phải không?”

Tạ Thừa dừng một chút, giọng điệu dịu đi mấy phần: “Thu xếp thời gian đưa Thích Kiều về nhà ăn cơm.”

Tạ Lăng Vân ngồi thẳng lên, thận trọng nói: “Ba muốn làm gì?”

Tạ Thừa không để ý đến thái độ phòng bị của anh, chỉ nói: “Ba bảo con dẫn bạn gái về nhà ăn cơm thì có thể làm gì? Ông bà nội của con cũng muốn gặp mặt.”

Tạ Lăng Vân thẳng thắn cự tuyệt: “Không được, con sợ các người sẽ dọa cô ấy.”

“Chúng ta là hồng thủy mãnh thú à?”

“Chính xác là vậy.”

Tạ Thừa: “...”

Cuộc trò chuyện không suôn sẻ, cuối cùng Tạ Thừa bỏ lại một câu: “Đồ vật ba cho con để ở Tây Sơn, tự mình trở về lấy đi.”

Sau khi cúp máy, Hạ Thuyền giở cuốn sách trong tay ra, tùy ý hỏi: “Quà sinh nhật? Là thứ gì cậu cũng không tò mò.”

“Đồng hồ, mỗi năm đều giống nhau, vì vậy không cần phải đoán.”

Anh đặt điện thoại xuống, nãy giờ Hạ Thuyền vẫn luôn nhịn cười cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Cậu giỏi thật đấy, chỉ có cậu mới dám nói chuyện với chú Thừa như vậy.”

Giọng nói thay đổi, anh ta lại nói: “Chuyện lúc trước lớn như vậy, người khác cũng nhìn không ra, ba cậu làm sao biết được thái độ của cậu đối với Thích Kiều? Dù sao đưa cô ấy về nhà ăn cơm cũng tốt, sau này cũng phải gặp mặt thôi. Chết sớm đầu thai sớm.”

Tạ Lăng Vân liếc nhìn anh ta.

Hạ Thuyền sửa lời: “Sớm hưởng thụ hạnh phúc gia đình.”

Tạ Lăng Vân không quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh, anh dựa lưng vào ghế sô pha một lần nữa, lông mày hơi cau lại.

“Nhanh quá sẽ làm cô ấy sợ.”

Hạ Thuyền nhìn dáng vẻ thận trọng của anh, thưởng thức vài giây rồi thở dài.

“Thiếu gia cũng có lúc như vậy, thật hiếm thấy.” Sau khi cảm khái xong, anh ta lại bắt đầu xấu tính, lấy điện thoại ra, trong vài giây mà Tạ Lăng Vân không chú ý đã nhanh chóng chụp một tấm: “Gửi vào nhóm cho mọi người xem thôi.”

“Ngu xuẩn.” Tạ Lăng Vân ném gối vào anh ta: “Qua bên kia đợi đi, đừng quấy rầy tôi.”

“Được rồi.” Hạ Thuyền đứng lên rồi lại dừng một chút: “Chết tiệt, đây hình như là nhà của tôi.”



Vào lúc tám giờ, Thích Kiều kết thúc bữa tiệc với Chu Nhi Phúc và Lý Lan Thì, trở về đúng giờ.

Tạ Lăng Vân đã nhận được tin nhắn Wechat của Thích Kiều, đợi ở nhà cổng nhà Giang Hoài.

Xe sắp chạy tới ngoài cửa, từ xa, Thích Kiều nhìn thấy anh ngồi xổm bên bồn hoa ngoài cửa biệt thự, giơ điện thoại lên, chụp ảnh ID của một con mèo đi lạc.

Giang Hoài liếc nhìn, sau đó quay đầu hỏi Thích Kiều: “Bạn trai cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Thích Kiều híp mắt nói: “Mèo con kia đang ăn, anh ấy chụp cận cảnh.”

“Có liên quan gì đến hai người?”

“George Albert Smith đã chụp chính xác cận cảnh một con mèo đang ăn vào năm 1903, nên anh ấy bắt chước bức ảnh đó.”

Giang Hoài giảm tốc độ xe, từ từ tấp vào lề.

“Vừa rồi nói đến chuyện này, tối nay lúc tôi nói về chuyện quay phim với thầy Chu, mắt của cô rất sáng.” Giang Hoài liếc nhìn bầu trời đen kịt không sao, sau đó lại nói: “Trước đây tôi đã nói với cô rằng cô có thể chờ đợi những gì cô muốn, trì hoãn sự hài lòng. Năm năm đủ dài, Thích Kiều…”

Giang Hoài quay đầu nhìn cô: “Muốn làm thì làm đi.”

“Ừm.”

Thích Kiều mỉm cười.

Sự lo lắng và do dự của cô đã bị đã bị cuộc tấn công nhẹ nhàng chậm rãi của Tạ Lăng Vân đánh bại từ lâu.

Sự tin tưởng của anh cũng vô tình trở thành thanh kiếm và áo giáp của Thích Kiều.