- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiên Hàng
- Chương 7
Thiên Hàng
Chương 7
Đến kỳ nghỉ hai ngày, Thích Kiều, Kế Niệm, Vu Tích Nhạc cùng Sở Phỉ Phỉ bắt đầu lên kế hoạch chi tiết vào đêm hôm trước. Buổi sáng đi từ Tử Cấm Thành đến công viên Cảnh Sơn và công viên Bắc Hải, giữa trưa tới quán Bốn Mùa Hạnh Phúc ăn thịt vịt nướng, buổi chiều lại đi biển Thập Sát chơi rồi ghé qua hẻm Nam La Cổ, buổi tối đến chùa Hộ Quốc thử món bánh rán nhân thịt tẩm bột chiên giòn, cuối cùng là chuyến đi dạo quanh vườn Ngự Viên.
Mệt đến nỗi không ai rời giường được vào ngày hôm sau.
Lớp học bắt đầu vào thứ Hai. Tiết thứ nhất học tiếng Anh.
Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đến lớp học từ rất sớm, Vu Tích Nhạc đem sách nhét vào trong ngực Thích Kiều: "Giữ chỗ giúp tớ, đợi tớ ăn xong mẩu bánh rồi vào sau."
Khi Thích Kiều bước vào phòng học, chỉ có ba bốn người đang ngồi trong đó.
Cô chọn một chỗ ngồi giữa hàng ghế thứ hai.
Các bạn trong lớp lần lượt đi vào, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân, cô đều ngước lên nhìn. Tạ Lăng Vân quả nhiên không có thói quen đến sớm.
Vu Tích Nhạc ăn xong bánh ngọt, vừa vào cửa liền thấy Thích Kiều đang yên lặng ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Cô bước tới, ôm lấy cuốn sách của mình và thảo luận: "Kiều Kiều, chúng ta ngồi hàng ghế sau được không?"
"Sao vậy?"
"Tôi học dốt tiếng Anh lắm, ngồi hàng đầu là ăn hành đấy." Vu Tích Nhạc buồn bã nói.
Nhìn thấy tất cả các ghế ở hàng sau đều đã có người ngồi, Vu Tích Nhạc không kịp chờ Thích Kiều trả lời, đã nhanh chóng chạy đến và giành lấy chiếc ghế cuối cùng.
Hai người nhìn nhau ba giây, trong mắt Vu Tích Nhạc lộ ra vẻ hối lỗi.
Cô thảo luận với bạn nam ngồi bên cạnh: "... Bạn này, có muốn lên hàng đầu ngồi để học được tập chung hơn không?"
Tiết Khải Văn đẩy chiếc kính gọng bạc trên sống mũi và cười đáp: "Xin lỗi, tôi không muốn."
Vu Tích Nhạc: "..."
Mặc dù Thích Kiều định chọn vị trí ở hàng ghế đầu vì trên đó dễ nghe giảng, nhưng cô vẫn thích ngồi cùng người quen hơn.
Cô đang cân nhắc có nên ngồi xuống hàng phía sau hay không, thì một bóng đen mờ nhạt đột nhiên đổ xuống bên cạnh.
"Chỗ này có người ngồi chưa?"
Thanh âm này...
Thích Kiều hơi cong đầu ngón tay, ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tạ Lăng Vân xuất hiện bên cạnh mình.
Hắn mặc một bộ hoodie màu trắng, mang một chiếc túi màu đen, dây đeo treo từ vai trái vắt ngang qua eo, siết ra một vệt mờ mờ.
Thích Kiều sửng sốt một giây, mới trả lời: "Không có."
Vừa nói xong, cô đã vô thức đưa tay chạm vào má mình.
Thời tiết ở Bắc Kinh hanh khô, mấy ngày đầu do tác động kép của việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và thiếu nước nên gương mặt của cô có nứt nẻ một chút, liên tiếp bôi kem dưỡng da mấy đêm mới đỡ.
Lòng bàn tay chạm đến một mảnh bóng loáng, dây thần kinh căng thẳng của Thích Kiều mới giãn ra.
Tạ Lăng Vân cởi balo rồi ngồi xuống, phía sau hắn, hai anh bạn cùng phòng là Trương Dật cùng Thái Phong Dương cũng chen tới.
"Chen vào trong chút cho tụi tôi ngồi với."
Tạ Lăng Vân "Chậc" một tiếng: "Không còn chỗ ngồi, mấy cậu lên hàng thứ nhất đi."
Vẫn còn hai chỗ trống bên trái Thích Kiều, cô ngoan ngoãn nhích vào ghế bên trong cùng.
Tạ Lăng Vân nhìn cô một cái, không nói gì rồi dịch sát theo cô.
Sự chú ý của Thích Kiều rơi vào cánh tay trái của hắn, ống tay áo che khuất cánh tay nên không nhìn thấy gì.
Do dự một hồi lâu, cô nhẹ giọng mở miệng: "Tạ Lăng Vân."
" Cái gì?" Tạ Lăng Vân nhìn sang.
Đột nhiên đυ.ng phải ánh mắt của hắn, thật gần, Thích Kiều mới phát hiện hắn có mắt 2 mí.
Đầu mắt hơi móc, đuôi mắt nhẹ chếch lên tạo đường viền mắt trên đẹp đẽ và hoàn hảo.
Với dáng mắt như vậy, khi không cười, hắn trông có vẻ lạnh lùng, sắc sảo và khó gần.
Nhưng có lẽ là lúc này hắn đang rất vui nên đuôi mắt vô ý toát ra một tia cười, lúc này trông mới giống dáng vẻ của một cậu học trò như các bạn khác.
Thích Kiều mím nhẹ khóe môi hỏi: "Ngày hôm đó cánh tay của anh có làm sao không?"
"Hôm nào?" Tạ Lăng Vân vô thức nói, ngừng một lát, mới nhớ tới, "À... Ngày ấy. Không có chuyện gì, không gãy được."
Thích Kiều: "..."
Tạ Lăng Vân nhìn cô, cười một tiếng, sợ cô không tin, lại nói: "Thật không có chuyện gì, thạch cao đã được tháo ra rồi nên khi ôm em sẽ không bị thương. "
Giọng điệu của hắn thờ ơ và lãnh đạm.
Đối với hắn mà nói, cái kia chỉ là một chuyện nhỏ.
Nếu ai bị ngất, có lẽ hắn cũng sẽ tiến lên giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thích Kiều chợt có chút chua xót. Vậy mà cô còn lo lắng cho hắn suốt mười ngày qua.
Lúc cô đang ngơ ngẩn, Tạ Lăng Vân lại chú ý tới.
"Thích Kiều." Hắn nói khẽ.
"Ân?" Suy nghĩ của Thích Kiều quay trở lại, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Tạ Linh Vân hơi nhướng mày: "Em ngẩn người cái gì?"
Thích Kiều dừng một chút, nói, "Em đang nghĩ, con người anh thật sự rất lương thiện."
"Chà." Tạ Lăng Vân lật trang sách, hững hờ nói, "Vừa có tiền, còn thiện lương."
Thích Kiều: "..."
... Xin hỏi hắn cứ nhắc mãi cái chuyện xấu hổ này làm cái gì?
Một lúc sau, giáo viên tiếng Anh bước vào lớp với một chiếc máy tính.
Chuông reo, cả lớp im phăng phắc. Buổi học thứ nhất, giáo viên lần lượt điểm danh, nói sơ qua nội dung học một kỳ, cũng như phân phối kết quả thi cuối kỳ và điểm tổng, sau đó mới bắt đầu giảng dạy.
Sự hiện diện của Tạ Lăng Vân quá mạnh.
Nếu ngồi cạnh cô chỉ là một người bình thường thì với chiều cao 1m8 cũng rất thu hút rồi.
Huống chi hắn còn là người rất đặc biệt trong lòng cô.
Cô có chút hối hận, lẽ ra nên đi hàng ghế sau với Vu Tích Nhạc hoặc đổi sang vị trí nào đó trước khi Tạ Lăng Vân ngồi xuống.
Như thế liền không cần phải để ý đến người ngồi bên cạnh mình mọi lúc như bây giờ.
Về phần Tạ Lăng Vân, có vẻ không hứng thú lắm với tiết tiếng Anh, nghe câu được câu không.
Lựa chọn hàng thứ hai, chắc hẳn chỉ là bởi vì hắn tới chậm, chỗ trống chỉ còn hai hàng đầu.
Sau tiết học đầu tiên, Thích Kiều đi vào phòng vệ sinh, khi trở lại, xung quanh chỗ ngồi đã có một vòng người, không biết họ đang nhìn cái gì.
Thích Kiều đứng ở một bên, nghe Trương Dật nói: "Thế nào? Mọi người trong lớp tôi đều tham gia vào kịch bản do tôi viết. Mặc dù có một chút sai sót vì mọi người còn thiếu kinh nghiệm nhưng đã được các giáo viên tuyên dương rồi đấy."
Một người bạn cùng phòng khác của Tạ Lăng Vân —— Thái Phong Dương, giơ điện thoại di động lên và phát video: "Tớ làm đạo diễn vở này đấy, thấy sao? Rất có phong phạm của một đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc trong tương lai chứ?"
Mọi người đồng thanh hô ứng.
Đó là video thu lại tiết mục biểu diễn nghệ thuật hôm bế giảng buổi huấn luyện quân sự.
Đôi mắt của Thích Kiều lướt qua đám đông và nhìn vào Tạ Lăng Vân.
Hắn trông khá nghiêm túc.
Những nam sinh này tập hợp một chỗ, hoàn toàn chặn chỗ ngồi của Thích Kiều vì vậy cô ấy phải đứng bên lối đi và chờ đợi.
Đang cầu trời khấn phật, đừng để Tạ Lăng Vân xem màn trình diễn ngắn ngủi đáng xấu hổ của mình, lại nghe thấy một giọng nói bên tai:
"Tránh đường ra, đừng chắn ở chỗ này." Tạ Lăng Vân nói.
Gần đến giờ vào lớp, mọi người cười đùa vài câu và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Tạ Lăng Vân đứng lên và nói với Trương Dật cùng Thái Phong Dương: "Đứng dẹp vào chút đi."
Ba người xếp thành một hàng nhường ra lối đi phía trước, Thích Kiều ngước mắt lên và bắt gặp tầm mắt của Tạ Lăng Vân.
"Vào đi." Hắn nói.
Cô sửng sốt, hóa ra ——
Hắn nói vậy là vì thấy cô đang đứng bên cạnh chờ đợi?
"Cám ơn." Thích Kiều nhẹ nhàng nói.
Bước chân của cô nhẹ nhàng và nhanh chóng, nhưng trái tim lại đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cô lặng lẽ vuốt ngực một cái, còn chưa kịp bình tĩnh thì đã nghe thấy Tạ Lăng Vân hỏi: "Em còn đi đóng kịch nữa à?"
Thích Kiều nhìn sang bên phải.
Chiếc video trên điện thoại đúng lúc phát đến phút thứ ba.
Trong tấm hình, cô giống một người vô hình ngồi trước bàn học, cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đối diện với bạn diễn, đọc ra lời kịch giống hệt giọng chị Google.
"... Em bị bắt diễn cho đủ quân số thôi." Thích Kiều nói.
" Ra vậy." Tạ Lăng Vân bấm đúp vào màn hình để tạm dừng video, ngón trỏ chỉ vào người trong hình, cười một tiếng, trêu chọc, " Suýt nữa thì biến thành tượng sáp rồi."
Thích Kiều: "..."
Trương Dật ở một bên nghe vậy xen vào: "Nào có, Thích Kiều làm rất tốt, trọng điểm là, lớp chúng ta chỉ có bốn nữ sinh, tôi khuyên những người khác tới miệng khô lưỡi khô mà cũng không có ai chịu đóng."
Thích Kiều ngượng ngùng, mắt vẫn liếc trộm hắn.
Nghe Trương Dật kể xong, Tạ Lăng Vân cười nhẹ nói: "Ý cậu nói là cô ấy rất dễ tính đúng không."
Một câu trần thuật.
Thích Kiều hơi ngẩng đầu, cuộn tròn ngón tay, một giây sau, sợ bị phát hiện, cô ấy thu hồi tầm mắt, nhìn xuống cuốn sách.
Cô ngồi yên lặng, như thể đang đọc cuốn sách một cách nghiêm túc. Nhưng thực ra, tâm trí của cô đã bay đi đằng nào mất rồi.
Trái tim đập rất mạnh, sôi trào mãnh liệt, rất lâu không thể bình tĩnh lại.
-
Ba khóa học cơ bản của khoa đạo diễn là viết kịch phân vai, chỉ đạo diễn xuất và biên kịch.
Buổi chiều là môn chuyên ngành, Vu Tích Nhạc không trốn tránh giống tiết tiếng Anh mà tới sớm nửa giờ, cùng Thích Kiều ngồi hàng thứ nhất.
Tạ Lăng Vân luôn thích vào phòng học sát giờ.
Lần này, hai người vị trí cách xa tận ba hàng ghế.
Thích Kiều đang ở phía trước, tận lực quay đầu mới có thể nhìn thấy hắn.
Hắn giống như có thói sạch sẽ, lại thay quần áo khác.
Chiếc áo hoodie trắng vào buổi sáng đã đổi thành một chiếc sơ mi màu be đơn giản có gắn cúc áo gỗ cài tới tận nút trên cùng và hình một chú chó con đang nhảy múa được thêu trên phần ngực.
Sau mấy tiếng dài học tập mới tới giờ giải lao, các nam sinh ở hàng ghế sau đang bàn tán xem cuối tuần đi ăn uống ở đâu, Thích Kiều thừa dịp này, giả vờ như vô ý ngoái nhìn, liếc qua hắn một cái.
Tạ Lăng Vân ngồi ở vị trí trung tâm, nhưng lại chưa tham dự cuộc nói chuyện mà chỉ im lặng lật sách với vẻ điềm tĩnh.
Sợ bị phát giác, Thích Kiều chỉ dám vội vàng liếc nhanh qua rồi thôi.
Giáo viên tiếp tục giảng bài, cô trở lại chỗ ngồi, bấm bút bi, tiếp tục ghi chép.
"Ai, Kiều Kiều, " Vu Tích Nhạc đột nhiên nói, " Không có lớp học vào tối thứ Tư nên cậu có muốn đến phòng chiếu của trường xem cùng tôi không? Tôi nghe đồn, tuần này sẽ chiếu phim《Pierrot le Fou》của đạo diễn Jean-Luc Godard đấy."
Thích Kiều hai mắt tỏa sáng: " Thật sao? Tớ còn chưa xem phim ấy, cửa hàng bán DVD khi còn bé cũng không thấy bán luôn."
"Tôi cũng chưa xem qua! Đi nha?"
"Được luôn."
-
Lúc bảy giờ tối thứ tư, Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc vội vàng đến phòng chiếu đúng giờ.
Thể loại phim tâm lý tội phạm vào những năm 1960, mặc dù đạo diễn là Jean-Luc Godard nhưng không có nhiều người đến xem, đa số là sinh viên chuyên ngành đạo diễn, văn học và điện ảnh.
Hai người định gọi Kế Niệm cùng Sở Phỉ Phỉ, nhưng cả hai đều từ chối. Họ không thích những bộ phim đời cũ.
Bọn họ tới sớm, quẹt thẻ sinh viên để vào và chọn vị trí xem đẹp nhất.
Vừa ngồi xuống, một vài giọng nói quen thuộc đã vọng ra từ lối vào.
Người đến là bạn học của họ.
Trương Dật, Tiết Khải Văn, Thái Phong Dương đi cùng nhau.
"Thích Kiều, Vu Tích Nhạc? Thật trùng hợp, các cậu đến sớm thế." Trương Dật nói với một giọng điệu quen thuộc.
"Là Trương Dật à." Vu Tích Nhạc qua loa phất tay, nói, "Sắp bắt đầu rồi, đừng có quấy rầy ầm ĩ."
Trong nhóm người này, Trương Dật cùng Thái Phong Dương đều là bạn cùng phòng của Tạ Lăng Vân.
Như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt của Kiều Kiều nhìn xuống người cuối cùng.
Đèn neon ở lối vào phát ra ánh sáng vàng nhạt và Tạ Lăng Vân bước vào phòng dưới vầng hào quang ấy.
Trên cánh tay trái chỉ quấn lấy vài vòng băng gạc, được cố định trong một tấm gỗ mỏng.
Hắn mặc áo cộc tay màu trắng, bên ngoài khoác thêm một áo sơ mi đen mỏng, có thêu một con gấu nhỏ màu nâu đang thò đầu ra khỏi túi phía bên trái.
Quần đùi thể thao sáng màu không có logo nổi bật. Đôi giày thể thao màu tương phản đen, trắng và đỏ, đi tất sọc trắng có đường vằn.
Cơ bắp chân săn chắc và cân đối, một đoạn cẳng chân lộ ra dưới gấu quần.
Ánh mắt của Thích Kiều lơ đãng quét qua đoạn mắt cá chân kia.
Chỉ chớp mắt, cô như không có việc gì thu hồi ánh mắt, giả trang chỉ là lơ đãng ngẫu nhiên gặp bạn học cùng lớp, khóe môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, xem như cùng các bạn chào hỏi.
Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc được ngồi ở vị trí đẹp nhất trong toàn bộ hội trường.
Trương Dật cùng Thái Phong Dương đều là những fan cuồng nhiệt của Godard, đúng lúc ngồi hai ghế bên cạnh Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc.
Đèn trên nóc rạp vụt tắt, điện ảnh sắp bắt đầu.
Tạ Lăng Vân lúc này mới không nhanh không chậm đi tới. Hắn chọn ngay ghế đằng sau Thích Kiều ngồi xuống.
Tên mấy nhà sản xuất lướt qua trên màn hình lớn, Thích Kiều quay đầu nhìn hắn dưới ánh sáng mờ tối trong rạp.
Tạ Lăng Vân gõ nhẹ điện thoại giống như hắn đang trò chuyện với ai đó.
Tiếng âm nhạc vang lên, giọng nam trầm đặc biệt của Belmondo trong vai nhân vật chính Ferdinand, bắt đầu kể lại câu chuyện.
Thích Kiều không phân tâm nữa, ngồi ngay ngắn và nghiêm túc xem điện ảnh.
Phim đã chiếu được mười phút nhưng vẫn không ngừng có sinh viên bước vào phòng quay.
Thích Kiều nguyên bản cũng không để ý, cho đến khi hàng sau truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm.
" Xin chào, chúng ta có thể kết bạn trên WeChat không?"
Đó là một giọng nữ ngọt ngào. Rất dễ nghe, ngọt mà không ngấy, giống ly kem vani trong hè.
Không ai đáp lại nên cô gái hơi tăng âm lượng lên và lặp lại một lần.
"Không thêm." Hai chữ lạnh lùng.
Thích Kiều sững sờ.
Nguyên lai câu kia là đang hỏi Tạ Lăng Vân.
Chỉ là một tình tiết nhỏ như vậy đã làm rối loạn tâm trí Thích Kiều, cô bỗng nhiên không cách nào tiếp tục chuyên chú xem phim nữa.
Màn ảnh ánh sáng chợt sáng thời điểm, cô lặng lẽ ngoái nhìn.
Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, với nét mặt tươi tắn và nụ cười tươi như hoa.
Ngón tay Thích Kiều vô thức véo một góc nhỏ trên quần áo, điều này rõ ràng không liên quan gì đến cô, nhưng cô không cách nào làm ngơ nó.
"Xin chào, em là sinh viên năm nhất khoa biểu diễn trên tầng 13, chúng ta kết bạn có được không?" Nữ sinh mở miệng lần nữa, quyết tâm phải lấy được phương thức liên lạc của hắn bằng mọi cách.
Thích Kiều có phần ngưỡng mộ. Cô không bao giờ có thể học được sự dũng cảm như vậy.
Trong lòng cô chua xót giống như vừa nuốt xong một quả quất xanh, cồn cào ruột gan mà không làm gì được.
"Cho em đi mà? Anh học bên khoa nào đấy?" Bạn nữ chủ động hỏi thăm lần thứ ba.
Thích Kiều nghe thấy giọng nói có chút không kiên nhẫn của Tạ Lăng Vân: "Khoa đạo diễn."
Rốt cuộc cũng chịu trả lời câu hỏi.
Trên màn ảnh, nhân vật nam chính Ferdinand cùng bạn gái cũ đang nói chuyện với nhau trong xe, đạo cụ chiếu sáng ban đầu rất đơn giản, màu neon nhấp nháy khiến Thích Kiều nhịn không được nhắm mắt lại.
Chỉ có tiếng Pháp trầm thấp của Ferdinand văng vẳng bên tai, đã tới đoạn nam chính bị nữ chính quyến rũ rồi.
Cô gái ngồi phía sau cười nhẹ và nói:
" Thật là trùng hợp, em đến từ khoa diễn xuất. Sau này anh muốn chụp phim làm luận án tốt nghiệp có thể suy xét em, em sẽ làm diễn viên miễn phí cho anh."
Tạ Lăng Vân kiêu ngạo nói: "Không cần."
Nữ sinh không lùi bước trước sự thờ ơ của anh, vội vàng hỏi câu mà cô muốn biết nhất: "Kết bạn có được không anh, mẫu người yêu tiêu chuẩn của anh là gì thế?"
Thích Kiều xoa tai.
Giọng điệu ngọt ngào mềm mại, nếu cô là con trai, e rằng cô cũng không nỡ từ chối.
Tâm tình của cô căng chặt như dây đàn.
Cơ thể không khỏi ngả về phía sau, tò mò về câu trả lời của hắn. Một giây sau, liền nghe Tạ Lăng Vân nói: "Mẫu người của tôi là im lặng, ít nói, câm điếc luôn thì càng tốt."
Thích Kiều: "..."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
《 cách để FA cả đời 》—— tác giả Tạ Lăng Vân
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiên Hàng
- Chương 7