Chương 32

Thích Kiều may mắn là mẹ cô đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat vào thời điểm này, cho cô cơ hội cúi đầu và không phải tìm cớ trốn tránh.

Nhưng giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn lọt thẳng vào tai.

Lạc Thanh Ngữ nói: " Em đã đi xa như vậy để mua nó cho anh nên đừng để em thất vọng đấy."

Tạ Lăng Vân không nói gì.

Một số nam sinh cùng lớp, đứng đầu là Trương Dật, đã la ó vui vẻ xem kịch vui.

"Em gái này thật tri kỷ a, Tạ Lăng Vân, nếu tớ mà cũng ngu giống cậu thì trời giáng sét đánh chết lâu rồi."

Mẹ hỏi mua vé số mấy, Thích Kiều cúi đầu gõ trả lời.

Nhưng đầu ngón tay của cô dừng lại ở chữ "Gửi", hồi lâu không thể động đậy.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Tạ Lăng Vân nói: " Alipay là bao nhiêu, tôi sẽ chuyển lại cho em."

Giọng nói của Lạc Thanh Ngữ rất trong trẻo: "Em không có Alipay, chỉ có WeChat."

Tạ Lăng Vân nói: "Vậy thì WeChat."

Thích Kiều cụp mắt xuống, xoa xoa hốc mắt đau nhức, bấm gửi.

-

Vẫn chưa đến thời gian nghỉ lễ chính thức, nhưng các khoa, phòng đã kết thúc khóa học nên các học sinh có thể tranh thủ thời gian về nhà ít hôm.

Thích Kiều vẫn chưa giao bài tập về nhà cuối kì cho giáo sư Chu.

Cô đã đặt lịch hẹn đến phòng chỉnh sửa và mang theo ổ cứng.

Khi đến khoa, cô tình cờ gặp giáo sư Chu.

" Em đã chỉnh sửa xong bộ phim chưa?" Chu Nhi Phục vừa thấy mặt đã hỏi.

Thích Kiều ngoan ngoãn trả lời: "Hôm nay là hoàn thành rồi ạ."

Chu Nhi Phục gật gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra hỏi một câu: " Em đã từng viết kịch bản chưa?"

Thích Kiều sửng sốt, lập tức nói: "Một truyện đã hoàn thành, còn có một chuyện nữa học kỳ này em đang viết."

“Được.” Chu Nhi Phục tán thưởng cười, "Viết xong thì đưa thầy sửa cho."

Thích Kiều vui vẻ nói: "Thầy sửa giúp em ạ?"

Chu giáo sư cười: "Em không muốn à?"

"Muốn chứ ạ." Thích Kiều mau nói, "Để em in ra cho thầy!"

Đôi mắt của Chu Nhi Phục không được tốt lắm và giáo trình cho lớp học thường được in dưới dạng PDF.

Nghe thấy Thích Kiều nói như vậy, ông khẽ mỉm cười, phất phất tay: "Mang tới sớm một chút, cuối tháng mười hai âm lịch thầy không có rảnh nữa đâu."

"Vâng, em sẽ gửi nó đến văn phòng của thầy sau khi em sửa xong bài tập về nhà."

Sắp có cuộc họp nên Chu Nhi Phục không ở lại lâu.

Khi Thích Kiều đến phòng biên tập, nụ cười vẫn còn trên môi.

Đây có lẽ là tin tốt duy nhất cô nhận được gần đây.

Ngồi xuống chỗ đã đặt trước, uống nửa cốc cà phê đen, Thích Kiều cắm ổ cứng vào, chính thức bắt đầu làm việc.

Cô ấy cắt sâu đến nỗi cô ấy thậm chí không biết còn có một người khác đang ngồi bên cạnh mình.

Mãi đến khi cà phê trong cốc cạn đáy, cô định đứng dậy lấy nước, mới chợt phát hiện ra.

Trong phòng có thiết bị sưởi ấm, áo khoác lông vũ của Tạ Lăng Vân được treo trên lưng ghế, và hắn chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen.

Thích Kiều sửng sốt một chút, sau đó buột miệng nói: "Anh tới đây làm gì?"

Tạ Lăng Vân cũng bưng chén đứng lên: "Anh không thể tới sao?"

Khi hai người bước ra khỏi phòng biên tập, Thích Kiều mới nhỏ giọng nói: "Không phải, em thấy Trương Dật và những người khác nói rằng ký túc xá của anh có một chiếc máy tính để bàn cơ mà."

Tạ Lăng Vân lấy ly nước của cô ấy một cách tự nhiên và bật công tắc.

"Uống cà phê nữa không?"

Thích Kiều lắc đầu.

Tạ Lăng Vân rửa sạch và bật công tắc nước nóng.

Sau đó hắn nói: "Trương Dật và những người khác đang chơi game trong ký túc xá, tranh nhau bể đầu chảy máu kia kìa."

Hắn cầm lên, đậy nắp cốc đưa cho Thích Kiều.

Thích Kiều nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Tạ Lăng Vân cụp mắt, nhìn qua đôi mi đang rũ xuống của cô gái, muốn nói gì đó, nhưng đôi môi mỏng khẽ mím lại, vẫn không thể nói ra lời.

"Khi nào em định về nhà?" Hắn hỏi.

"Ngày 15 ạ." Thích Kiều trả lời.

Một cơn gió lạnh từ cửa sổ cuối hành lang thổi vào, Thích Kiều nghiêng đầu nhìn.

"Bệnh của anh đỡ chưa?"

"Đỡ nhiều rồi."

Thích Kiều "Ừm" một tiếng rồi không nói nữa.

Ngước mắt lên, cô thấy Lạc Thanh Ngữ đang đứng duyên dáng ở cửa văn phòng làm việc.

Nhìn thấy Tạ Lăng Vân, em ấy cười nói: "Anh ơi, lại gặp mặt rồi."

Tạ Lăng Vân nhíu mày: "Em tới đây làm gì?"

Thái độ với em gái vẫn rất tệ.

Lúc trước nói ra những lời này đều không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, nhưng hôm nay lại thêm chút thân quen.

Thích Kiều tăng tốc bước vào phòng biên tập.

Cô đang cầm ly nước, hơi ấm từ trong bình thủy tinh tỏa ra, nhưng lòng cô như bầu trời Bắc Kinh tháng mười hai.

Xám xịt, nhợt nhạt và lạnh băng.

Thích Kiều mở AE và tiếp tục hoàn thành bộ phim ngắn vẫn cần được làm chi tiết và tu chỉnh.

Tạ Lăng Vân bước nhanh vào.

Lạc Thanh Ngữ đi theo sau hắn: "Em chút nữa sẽ về nhà sau."

Tạ Lăng Vân ngồi xuống, Lạc Thanh Ngữ đi vòng qua và đẩy một chiếc ghế bành không sử dụng tới.

Em ấy khẽ hừ một tiếng nói: "Ai bảo Wechat không trả lời em nên em chỉ có thể trực tiếp đến hỏi anh thôi."

Tạ Lăng Vân: "Lại chuyện gì?"

" Ông của em và ông nội anh đã hẹn sẽ tổ chức bữa ăn tối giữa hai gia đình vào tuần sau, anh có đi không?"

Thích Kiều lấy tai nghe, kết nối chúng và phát một bài hát.

Khúc dạo đầu êm dịu, nhưng giọng nói của hai người đó vẫn miễn cưỡng trôi vào màng nhĩ cô.

"Không."

"Tại sao?"

"Câm miệng và giữ im lặng."

"Được rồi. " Lạc Thanh Ngữ thấp giọng, "Anh không đi thật à?"

Đầu ngón tay Thích Kiều khẽ run, cô trượt chuột, chuyển sang một bản nhạc rock lớn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lực chú ý, chỉnh sửa một đoạn cuối.

Sắp hoàn thành rồi nhưng còn cảnh cuối, sửa thế nào cũng không hài lòng.

Không biết qua bao lâu, tai nghe từ tai trái đã được tháo ra.

Thanh âm trầm thấp của Tạ Lăng Vân truyền đến: " Kéo dài thời lượng của đoạn cuối, rồi từ từ làm mờ đi."

Thích Kiều dừng lại, nghiêng đầu nhìn và nhận ra rằng Lạc Thanh Ngữ đã rời đi từ lúc nào.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, và biên tập lại theo hướng dẫn của Tạ Lăng Vân.

"Thế nào hả, Thích đạo."

Thích Kiều mím môi, rất nhanh hoàn thành, click dẫn xuất: "Cám ơn."

Thanh tiến độ chậm chạp hướng về phía trước.

Tạ Lăng Vân gọi nàng: "Giúp anh xem một chút."

Thích Kiều khẽ trượt ghế máy tính, đến gần màn hình của hắn.

Tạ Lăng Vân đưa cho cô ấy một chiếc tai nghe, nhấp chuột và cho cô ấy xem màn hình từ 6 phút 15 giây đến 45 giây.

"Có phát hiện vấn đề gì không?"

Thích Kiều gõ gõ nhanh nút quay lại trên bàn phím: "Mượt mà, nhưng cảnh cãi vã này mới là đoạn cao trào, sau khi cắt như thế này cũng không tạo cho người xem cảm giác căng thẳng, ngược lại nhạt nhẽo lướt qua."

Tạ Lăng Vân gật đầu: "Vậy thì em định cắt nó như thế nào?"

Thích Kiều liếc hắn một cái, vươn tay cầm con chuột.

Một đoạn tình tiết dài mấy chục giây mà hắn đã hoàn thành hơn một nửa, Thích Kiều chỉ cần đẩy nhanh nhịp cắt máy quay, cũng không mất nhiều thời gian để hoàn thành.

"Được rồi, anh xem thử một chút đi."

Một tiếng bíp nhanh.

Thích Kiều nghiêng đầu liếc nhìn, trên máy tính của cô, tiến trình xuất khẩu vừa mới hoàn thành.

Cô vội vàng buông con chuột của Tạ Lăng Vân ra, đóng phần mềm trên máy tính lại, chép vào ổ cứng, rút

phích cắm bỏ vào túi, nói nhanh: “Em còn có việc phải làm, đi trước nhé.”

Tạ Lăng Vân nhìn bóng dáng mảnh mai biến mất ở cửa, thật lâu không động.

Nước nóng trong cốc càng lúc càng lạnh.

Hắn thu tầm mắt lại, cụp mi xuống, che đi đôi mắt đen láy.

-

Trên đường trở về ký túc xá, Thích Kiều nhận được điện thoại của Chu Nhi Phục.

Sau một cuộc họp ở khoa, ông ấy đã bỏ quên một chiếc USB mang theo bên mình và giờ phải vội vã đến một trường khác để tham gia một cuộc họp báo cáo.

Vì vậy, ông đã nhờ Thích Kiều đi tìm xem nó thực sự bị bỏ quên trong văn phòng hay là ở một nơi nào khác.

Thích Kiều quay trở lại tòa nhà giảng dạy và cuối cùng tìm thấy ổ flash USB của giáo sư Chu trong phòng họp.

Sau khi thấy cô nhắn lại, Chu Nhi Phục yêu cầu cô ấy gửi nó đến nhà của mình cùng kịch bản đã in ra giấy.

Cuộc họp của ông năm giờ sau mới xong, nhưng vợ ông còn ở nhà nên chỉ cần nhờ Thích Kiều mang đến cho vợ ông là được.

Thích Kiều đoán rằng ổ flash USB rất quan trọng đối với ông.

Không chậm trễ, cô ấy in ra kịch bản và mang theo bên mình.

Chu Nhi Phục sống trong khu dân cư gần học viện điện ảnh.

Đi bộ mười phút là đến.

Đó là một căn phòng cầu thang rất cũ, nhà họ Chu gia ở trên tầng ba.

Thích Kiều gõ cửa, tự giác báo tên họ.

Người ra mở cửa là một phụ nữ trạc tuổi 50 tuổi với khuôn mặt phúc hậu.

Thích Kiều đưa USB và kịch bản ra: "Con chào cô ạ, giáo sư Chu bảo con đưa qua USB này, còn kịch bản là con tự viết, nhờ cô đưa cho thầy Chu giúp con với ạ."

Chi Lan Thời cười ha hả: "Chồng cô nên cảm ơn con vì đã mang thứ này tới. Đừng vội đi, vào nhà ăn chút trái cây đã."

Nói rồi, không đợi Thích Kiều nói lời từ biệt, bà đã nhiệt tình nắm tay Thích Kiều dẫn cô vào.

“Không cần thay giày.” Chi Lan Thời nói, phân phó, "A Hoài, đi rót cho cô bé này một ly nước trái cây, sau đó rửa một ít trái cây.”

Một người từ trong phòng khách đi ra: "Con vừa về đã bị cô sai vặt rồi."

Âm thanh thanh nhuận êm tai.

Thích Kiều ngước mắt, sững sờ một chút, sửng sốt một lúc mới nhận ra nam tử áo trắng tóc đen trước mặt chính là Giang Hoài.

Chi Lan Thời dường như rất quen thuộc với anh ta, liếc nhìn anh ta: "Bây giờ là một ngôi sao lớn rồi thì không thèm nghe lời giáo viên nữa chứ gì?"

Giang Hoài cười nói: "Đâu có ạ, con làm ngay đây."

Thích Kiều lúc này mới nhớ tới, vợ của giáo sư Chu hình như là giáo sư khoa diễn xuất.

Chẳng trách, bà quen với Giang Hoài.

"Em thích uống nước nho không?" Giang Hoài đứng trước tủ lạnh hỏi.

Thích Kiều nói: "Có ạ, cám ơn anh."

Chi Lan Thời tiện tay ném chiếc USB mà chồng cô mang theo khắp nơi lên bàn cà phê, quay sang liếc nhìn kịch bản của Thích Kiều.

"Con không cần khách sáo với nó đâu." Chi Lan Thời chỉ vào kịch bản nói, "Đây là con tự viết à?"

Thích Kiều gật đầu.

Chi Lan Thời cười: "Cô nhìn một chút được không?"

"Đương nhiên là được ạ." Thích Kiều ngượng ngùng nói, " Đây là lần đầu tiên con viết một kịch bản dài hai tiếng, chỉ cần cô không thấy phiền là được."

Chi Lan Thời lật ra một tờ, cười nói: " Con mới là sinh viên năm hai, có thể hoàn thành một bộ phim dài tập đã là tốt lắm rồi, yên tâm đi, cô không nghiêm khắc như thầy Chu của con đâu. Cô thích khuyến khích giáo dục hơn, đúng không Giang Hoài, con có quyền lên tiếng nhất đấy."

Giang Hoài đem nước nho đặt ở trước mặt Thích Kiều, nói: "Con không làm chứng đâu, đến bây giờ con còn nhớ rõ tiết thể dục cô dùng thước đánh vào lòng bàn tay bọn con cơ mà."

"Ai bảo các con xoay người không đúng tư thế, đứa nào cũng bị còng lưng."

Giang Hoài nhìn về phía Thích Kiều: "Xem đi, cổ vũ giáo dục đều là gạt người."

Thích Kiều mỉm cười.

Giang Hoài, của ngày hôm nay dường như rất khác so với hai lần cô nhìn thấy trước đây.

Chi Lan Thời đang đọc kịch bản, cô ngoan ngoãn ngồi sang một bên, thỉnh thoảng trả lời một vài câu hỏi của Chi Lan Thời.

Giang Hoài cũng không rời đi.

Lúc bốn giờ, theo lệnh của Chi Lan Thời, anh ấy thực sự lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra và đi vào bếp, rõ ràng định tự nấu ăn.

Anh ấy dường như đã đến đây rất nhiều lần rồi.

Lúc năm giờ, Chu Nhi Phục trở lại.

Ông cũng mang về một con cá tươi, nói là do một học sinh cũ gửi từ hồ nước ngọt tự nhiên ở Mật Vân.

Thích Kiều đứng dậy, Chu Nhi Phục ra hiệu không cần câu nệ, thấy Chi Lan Thời đang chuyên chú đọc kịch bản, bưng cá đi vào bếp một mình cùng Giang Hoài nấu ăn.

Nửa giờ sau, Chi Lan Thời đã đọc xong kịch bản của Thích Kiều.

" Dựa vào kinh nghiệm và trình độ hiện tại của con, có thể viết được như thế này đã là rất tốt rồi." Chi Lan Thời tán thưởng vỗ nhẹ lên tay của Thích Kiều, cầm cây bút, " Có vài chỗ, cô cảm thấy cốt truyện và lời kịch không ổn. Thay đổi, ở đây trong cảnh đầu tiên..."

Chi Lan Thời chăm chú nói, Thích Kiều cũng nghe đến mê mẩn.

Cho đến nghe thấy mùi cơm chín mê người, hai người mới ngừng bàn về kịch bản.

Bàn đã được dọn sẵn với sáu món ăn và một món súp.

Giang Hoài múc bốn bát cơm, Chu Nhi Phục chủ động nói với Thích Kiều: "Ăn xong rồi lại về trường học."

Chi Lan Thời cũng nói: "Đúng vậy, con còn chưa nếm qua Giang Hoài tay nghề, tài nấu ăn của thằng bé rất tuyệt. "

Lòng tốt khó từ chối nên Thích Kiều đồng ý ở lại.

Trên bàn ăn, Chi Lan Thời hết lần này đến lần khác khen ngợi kịch bản của Thích Kiều và thẳng thừng nói với Chu Nhi Phục rằng nhiều năm qua bà chưa bao giờ gặp một học sinh tài năng và chăm chỉ như vậy.

Chu Nhi Phục cũng cười và thậm chí bắt đầu đề nghị Thích Kiều theo học nghiên cứu sinh, tự ông sẽ làm giáo viên phụ đạo cho cô.

Thích Kiều thực sự rất hãnh diện và vui mừng.

Những niềm vui này cuối cùng đã hoàn toàn che lấp đi sự chua xót và áp lực trong lòng cô nhiều ngày qua.

Sau bữa ăn, Chu Nhi Phục lướt qua kịch bản của Thích Kiều một cách đại khái và hứa sẽ đọc nó cẩn thận trước khi cho cô ấy ý kiến

sửa đổi.

Thích Kiều trịnh trọng cảm ơn.

Chi Lan Thời đi pha trà, Chu Nhi Phục nhân cơ hội này châm một điếu thuốc, lén lút tránh vợ để hút hai hơi, còn muốn kéo người xuống nước, đưa cho Giang Hoài một điếu, giây sau liền thu lại.

"Quên mất, con không hút thuốc được."

Giang Hoài cười: “Vì sức khỏe, thầy nên bớt hút thuốc một chút đi.”

Vẻ mặt anh không đổi, nhưng Thích Kiều giật mình.

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong phòng thu âm, cô ấy đã nhìn thấy rõ ràng...

Nhìn phản ứng của Giang Hoài, hiển nhiên anh đối với cô không có ấn tượng gì, Thích Kiều cũng không nói gì.

Lúc tạm biệt, người đại diện của Giang Hoài gọi điện tới, xe của bảo tiêu đã ở dưới tầng.

Anh cùng Thích Kiều đi xuống.

Hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.

Giang Hoài nhận điện thoại, lời ít mà ý nhiều: "Được, ký đi."

Có vẻ như anh ấy đã đồng ý lời mời tham gia một vở kịch hoặc một chương trình nào đó.

Khi tôi xuống lầu, xe bảo tiêu đã đợi sẵn bên đường.

Thích Kiều xoay người, chào tạm biệt, đang định rời đi thì Giang Hoài gọi lại.

"Chờ một chút." Anh nói, " Anh tiễn em đi, trời đã tối, con gái đi một mình không an toàn."

"Không sao, cách trường học có mười phút thôi ạ."

Giang Hoài chuẩn bị lên xe, như không nghe thấy cô từ chối lịch sự: "Đi thôi."

Nghe được Giang Hoài nói như vậy, trợ lý lập tức xuống xe, giúp Thích Kiều mở cửa bên kia.

Cô xấu hổ nên không từ chối nữa.

"Em học khoa đạo diễn à?" Giang Hoài hỏi lúc xe đang chạy.

"Vâng."

"Vậy sao em lại làm nghề l*иg tiếng?"

Thích Kiều khựng lại.

Giang Hoài nhìn qua.

Ánh đèn trong xe hơi mờ, nhưng đôi mắt anh trong veo như hổ phách.

Thấy cô không trả lời,Giang Hoài thu hồi ánh mắt ngồi xuống, tựa hồ tùy ý nói: "Vừa rồi không vạch trần anh, cám ơn em nhiều."

Thích Kiều không ngờ anh lại nhớ ra mình.

Cô nhẹ nhàng nói: "Không sao, cám ơn anh Giang đã nhờ trợ lý dẫn đường cho em."

Giang Hoài từ trong tủ lạnh xe lấy ra một ly bia, cờ-rắc một tiếng, kéo ra vòng khóa.

"Gọi ca ca đi." Thuận miệng lại hỏi, "Uống không?"

Thích Kiều lắc đầu: "Cảm ơn ca ca, em không uống được rượu."

Đi chưa đầy một cây số, chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước cổng Học viện Điện ảnh.

Thích Kiều cảm ơn và ra khỏi xe.

Sau khi xe của Giang Hoài rời đi, cô mới quay người đi vào trường học.

Ngày thứ hai, sau khi giao bài tập phim ngắn về nhà, Thích Kiều không ở lại trường, đổi vé về nhà sớm.

Ba cô đi du lịch ở Hải Nam vẫn chưa về, mẹ thì còn hơn một tuần nữa mới được nghỉ.

Thích Kiều ở nhà một mình, mỗi ngày xem phim, hoặc tìm giấy vẽ mà ba không dùng đến, vẽ một vài bức tranh nhỏ.

Sau khi nó khô, dán từng cái một vào nhật ký.

Một tuần sau, trong lớp, thầy giáo đăng tải video ngắn trích từ bài tập về nhà của tất cả học sinh để mọi người học hỏi lẫn nhau.

Có ba tác phẩm nổi bật.

Thích Kiều, Tạ Lăng Vân, Tiết Khải Văn.

Thích Kiều vô thức nhấp vào tác phẩm của Tạ Lăng Vân trước.

Màn hình tối sầm lại, không có hình ảnh, chỉ còn âm thanh.

Một vài đứa trẻ đang chơi đùa ầm ĩ, giây tiếp theo, màn hình mờ dần, những đứa trẻ quàng khăn đỏ dần lao ra khỏi con hẻm chật chội, tranh nhau chạy ra ngoài.

Một cảnh quay dài 30 giây cho đến khi kết thúc, khi màn hình mờ dần, tiêu đề của bộ phim nhấp nháy.

Cô bị cuốn hút bởi câu chuyện chưa đầy mười phút.

Dù là kỹ thuật quay hay cốt truyện, các tác phẩm của hắn chắc chắn xứng đáng với từ "xuất sắc".

Hết phim.

Đạo diễn, Tạ Lăng Vân.

Diễn viên chính, quay phim, ánh sáng...

Sau đây là một số thông tin về dàn diễn viên, đối với các tác phẩm của học sinh, hầu hết các thể loại đều do chính họ đảm nhận.

Thích Kiều vừa định rời khỏi, ánh mắt lại bị hai hàng chữ hấp dẫn.

Trên màn hình sáng lên một hàng chữ.

【 Biên tập: Thích Kiều, Tạ Lăng Vân 】

Cô sững sờ một lúc.

Điện thoại reo đột ngột.

Là mẹ gọi.

Thích Kiều nhấn nút nghe.

"Thích Kiều, hiện tại đem chứng minh thư cùng thẻ bảo hiểm y tế của mẹ đưa qua bệnh viện đi."

Tim Thích Kiều đột nhiên thắt lại.

"Mẹ, mẹ đang ở đâu?"

Khi Thích Kiều đến bệnh viện, mẹ cô đang được truyền dịch.

Kết quả bác sĩ đưa ra là viêm dạ dày cấp tính.

Nguyên nhân do chế độ ăn uống thất thường quanh năm.

“Được rồi, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.” Mẹ nhìn thấy cô, liền an ủi.

"Mẹ bị như vậy mà còn nói là không sao." Thích Kiều nói với giọng nghẹn ngào, vẫn đang suy nghĩ, “Nếu không phải giáo viên cùng phòng kịp thời đưa mẹ đến bệnh viện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Mẹ mỉm cười: "Thân thể của ta, ta biết rõ, bệnh vặt thôi."

"Cái gì bệnh vặt." Thích Kiều nói, "Bác sĩ đã nói rồi, là do mẹ bị đau dạ dày thường xuyên nhưng không chịu tới khám mới biến chứng nghiêm trọng như vậy. Nhân cơ hội này, con sẽ đăng ký kiểm tra sức khỏe tổng hợp cho mẹ luôn."

Thích Kiều nhanh chóng sắp xếp cho mẹ cô.

Sau kỳ nghỉ năm hai, Thích Kiều cùng mẹ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Khi cô làm thủ tục ở khoa phụ sản, mẹ cô bảo cô ra ngoài mua hai chai nước.

Thích Kiều không chút nghi ngờ.

Nhưng hai ngày sau, mẹ cô bận đến trường để coi thi bài kiểm tra cuối kỳ nên cô tới nhận kết quả khám sức khỏe thay mẹ thì nhận được tin dữ.

"Đỗ Nguyệt Phân có ở đây không?" Y tá hỏi.

Thích Kiều bước lên trước: "Em là người nhà."

Y tá liếc cô một cái: "Em đủ 18 tuổi chưa?"

"Rồi ạ."

"Được, vậy em vào đi."

Thích Kiều đẩy cửa đi vào.

Ngoài các vấn đề về dạ dày, tình trạng chung là ổn.

"Tốt nhất là nên soi dạ dày thêm một lần nữa để kiểm tra và chú ý đến chế độ ăn uống của mình."

“Được.” Thích Kiều nhớ kỹ, "Còn vấn đề khác không ạ?"

"Không có gì khác, chỉ là..." Bác sĩ ngập ngừng, "Hôm đó mẹ em có nói qua vài câu, giúp cô ấy làm xét nghiệm HPV, kết quả là cô ấy nhiễm HPV loại 6 và 11."

Thích Kiều gần như mất đi khả năng suy nghĩ: "Chị nói là... HPV?"

*** 32 ***