Chương 31

Khi Tạ Lăng Vân lên lầu, Tạ Thừa đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Thấy hắn đi tới, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng giữa ngón tay lại kẹp một điếu thuốc.

Xuyên qua một làn khói trắng xám, Tạ Thừa liếc nhìn Tạ Lăng Vân.

Vẫn im lặng.

Một lúc sau, cô thư ký cố ý đưa một chiếc gạt tàn tới.

Tạ Thừa phủi tàn thuốc lá.

Vẫn không nói gì.

Tạ Lăng Vân cau mày, phe phẩy khói thuốc, vẻ mặt chán nản: "Có gì thì nói đi, đừng úp úp mở mở."

Tạ Thừa lại liếc hắn một cái, nắm mẩu thuốc lá, dập tắt trong gạt tàn.

Mặt ông ta không cảm xúc nói: "Đừng đem cả đám người vớ vẩn tới đây."

Tạ Lăng Vân sắc mặt nhất thời lạnh xuống: "Ông rút lại lời nói đó ngay, ai là người vớ vẩn?"

Tạ Thừa nghiêm nghị nói: "Con đã hai mươi tuổi rồi, ta sẽ không can thiệp nếu con có bạn gái. Nhưng thứ nhất, không thể động tới quan hệ nam nữ, thứ hai, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng —— "

Tạ Thừa trầm giọng, ra lệnh một câu: "Đừng đem người vớ vẩn tới chỗ này nữa. Nhớ chưa?"

Tạ Lăng Vân phút chốc đứng dậy: "Ông mới bốn mươi tuổi mà đã lẩm cẩm rồi, ông biết gì mà nói?"

Tạ Thừa hình như đã quen với tính khí nông nổi của hắn, chỉ nhàn nhạt quét qua, ánh mắt lại vượt qua Tạ Lăng Vân, rơi vào sau lưng hắn.

Thích Kiều chẳng biết lúc nào xuất hiện ở đầu bậc thang.

“Tiểu Tranh, đưa cô gái này trở về.” Ông ta nghiêng đầu phân phó thư ký.

Tạ Lăng Vân đột nhiên xoay người.

Thích Kiều chỉ vội vàng liếc nhìn hắn một cái, sau đó hơi khom người chào Tạ Thừa, đi về phía thư ký.

Lúc đi ngang qua Tạ Lăng Vân, hắn đưa tay, giữ cô lại.

"Anh đưa em về."

Ánh mắt của Tạ Thừa rơi trên người bọn họ.

Ánh mắt quá uy nghiêm, Thích Kiều mím môi, không muốn ở lại thêm nữa.

"Không sao, em tự đi về được."

Cô quay lại, tăng tốc và rời khỏi đây.

Tạ Lăng Vân đuổi theo.

Tạ Thừa mở miệng: "Trở lại cho ta."

Tạ Lăng Vân không nghe, trực tiếp đuổi theo, nhưng vẫn để mất cô.

Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, động cơ của chiếc ô tô màu đen đã khởi động và lái đi.

Anh đứng hình, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, soạn: 【 Xin lỗi. 】

Thích Kiều không đáp.

Đèn hậu màu đỏ biến mất, Tạ Lăng Vân lại đá cửa ra với khuôn mặt lạnh lùng.

Nhưng Tạ Thừa đã cởϊ áσ khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi và thay khóm hoa Phi Yến trong chiếc bình chạm nổi màu trắng trên bàn ăn bằng hai bông Mao Lương đỏ.

Lại cảm thấy hơi xấu nên xoay người điều chỉnh góc độ cùng chi tiết.

Tạ Lăng Vân cố ý làm ra động tĩnh: "Đến đánh một trận đi."

Tạ Thừa khẽ cười, vẫn chuyên tâm cắm hoa: "Con đánh không lại ta."

Tạ Lăng Vân thanh âm trầm trầm: "Ông tưởng ai cũng là cấp dưới của ông chắc? Lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến cho ai nhìn."

Tạ Thừa đứng dậy, hơi nhướng mày liếc hắn một cái, có chút kinh ngạc.

"Ta chỉ cần con không mang đám người vớ vẩn tới đây, còn chuyện khác ta có bao giờ quản con chưa?"

Tạ Lăng Vân nói: "Cậu ấy không phải hạng người vớ vẩn."

"Cái gì, bạn gái nghiêm túc à?"

“Ông cho rằng tất cả mọi người đều giống ông sao?”Tạ Lăng Vân cười nhếch mép nói.

Tạ Thừa nói: "Ta không như thế."

Tạ Lăng Vân chế giễu.

Tạ Thừa chưa tiếp tục truy đến cùng, nhìn thời gian, mặc âu phục chuẩn bị rời đi.

Cuối cùng, hắn nhấn mạnh: "Bạn gái cũng không được, trừ phi—"

Ông lấy một chiếc hộp từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Tạ Lăng Vân, rồi nói thêm: " Đó là người mà con chắc chắn sẽ cưới."

Tạ Lăng Vân mặt không đổi sắc: "Với cái thái độ vừa rồi của ông thì đừng nói đối tượng kết hôn, bạn gái đều chạy mất dạng rồi —— ông có cái tư cách gì nói với tôi như thế?"

Tạ Thừa đang gấp, lười nói nhảm, quay người, chỉ để lại một câu: "Tự tìm đi."

-

Vào ngày thứ hai, khi Tạ Lăng Vân đến phòng học của lớp thực hành hướng dẫn đạo diễn, một nửa số người đã ngồi bên trong.

Chu Nhi Phục lấy một chiếc ghế đẩu và ngồi vào bàn.

Có một người đang đứng trước mặt ông ấy.

Thích Kiều cầm bản phân kính đã in ra, và đang xin giáo viên cho lời khuyên.

Tạ Lăng Vân xoa gáy và cúi xuống.

"Em luôn cảm thấy đoạn này rất kỳ quái, nhân vật quá nhiều, sắp xếp rất lộn xộn, hình ảnh chật chội không có trọng điểm..."

Sau khi nghe những gì cô ấy nói, Chu giáo sư cẩn thận quan sát từng kịch bản bảng phân cảnh, dùng bút đỏ khoanh tròn một vài chỗ và đưa ra một số gợi ý.

Thích Kiều cầm bút, vừa nghe vừa ghi nhớ gợi ý của giáo viên dưới bảng phân cảnh tương ứng.

Nói xong, cô xoay người rời đi, thiếu chút nữa đυ.ng phải một người, lại phát hiện Tạ Lăng Vân đang đứng ở phía sau.

Thích Kiều khựng lại.

Chuông reo.

Thích Kiều ngập ngừng, lách qua hắn trở về chỗ.

"Em muốn hỏi gì à?" Chu giáo sư hỏi.

Tạ Lăng Vân khẽ thở dài, nói "không sao", và tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống.

Giáo viên đã bắt đầu dạy nội dung của ngày hôm nay, Tạ Lăng Vân nhìn những người ở hàng trước mặt và lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Nhấn vào ảnh chân dung của Thích Kiều, gửi đi: 【 Còn giận sao? 】

Sau một lát, lại thêm một câu: 【 Anh nói ba anh bị bệnh, em tin không. 】

Ngay sau đó lại nói: 【 Anh xin lỗi, em đừng để ý tới lời của ông ta. 】

Cho đến bốn mươi lăm phút nghỉ giữa khóa, Tạ Lăng Vân mới thấy Thích Kiều trả lời.

Cô nói: 【 Vâng, không sao đâu ạ. 】

Tạ Lăng Vân đặt ngược điện thoại lên bàn và dựa lưng vào ghế.

Trương Dật đưa một trang kịch bản ra: "Giúp tớ xem đoạn văn này ..."

Tạ Lăng Vân: "Không."

Trương Dật: "...?"

" Không cái đầu cậu, ai chọc cậu a, thiếu gia."

Tạ Lăng Vân ngửa cổ lên, trải sách ra và che mặt, như thể hắn muốn cô lập mình với thế giới.

Trương Dật còn có lời muốn hỏi, thì thào nói: " Tối hôm qua cậu dẫn Thích Kiều đi ra ngoài..."

"Câm miệng." Tạ Lăng Vân không đợi cậu ta nói xong đã ngắt lời rồi, " Đừng quấy rầy tôi."

-

Trước khi ra khỏi lớp, Thích Kiều cho Chu giáo sư xem bảng phân cảnh mà cô ấy đã chỉnh sửa và vẽ lại.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hoàn thành bước này, lúc ra ngoài quay chụp mới dễ dàng hơn chút.

Vào buổi tối, có một cuộc họp báo cáo trao đổi đạo diễn trong phòng chiếu phim của trường, cả Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đều chuẩn bị tham gia.

Thấy cô hỏi xong, Vu Tích Nhạc vội vã đưa cặp sách mà cô đã dọn dẹp sẵn cho Thích Kiều.

"Nhanh lên, tới trễ là phải đứng đấy."

Thích Kiều đáp lại và tăng tốc để theo kịp cô ấy.

Nhưng khi cô đang đi xuống cầu thang lại tình cờ gặp một sinh viên nhϊếp ảnh trong tòa nhà bên cạnh cùng lúc rời lớp.

Tống Chi Diễn đi cùng một số nam sinh, khi nhìn thấy Thích Kiều, anh quay lại.

Anh chủ động chào hỏi, lại cố ý nhìn về phía Thích Kiều: "Tan lớp rồi à."

Thích Kiều chỉ "ừm" một tiếng, anh còn chưa kịp tiếp tục nói, cô đã nhanh chóng lôi kéo Vu Tích Nhạc xuống lầu.

Thân ảnh của cô dần dần đi xa.

Sau đêm qua, tin tức về việc Tống Chi Diễn tỏ tình với Thích Kiều đã lan truyền nhanh chóng trong trường.

Cũng giống như việc Lạc Thanh Ngữ công khai theo đuổi Tạ Lăng Vân trước đây, việc Tống Chi Diễn thích Thích Kiều, cũng trở thành một bí mật công khai giữa các bạn trong trường.

Sự xấu hổ trên mặt Tống Chi Diễn chỉ tồn tại trong một giây rồi nhanh chóng tự nhiên tiêu tan.

Anh ngước mắt nhìn lên cầu thang.

"Vừa vặn gặp nhau, cùng nhau đi căn tin đi?"

Sau khi chứng kiến

những gì vừa xảy ra, Trương Dật thì thầm với Tống Chi Diễn: "Sao Thích Kiều lại trốn tránh cậu vậy."

Tống Chi Diễn nhún vai, không ngạc nhiên nhưng sự thất vọng trong mắt anh hiện lên rất rõ ràng.

“Tôi đoán.” Anh bất đắc dĩ cười cười, “Xem ra cậu ấy thật sự không thích tôi.”

Sau khi nói xong, Tống Chi Diễn ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lăng Vân vẫn không nhúc nhích, nói như thường lệ: "Sao không mau đuổi theo cô ấy đi?"

-

Kỳ nghỉ năm mới đã kết thúc, và bài tập hướng dẫn thực hành quay chụp bên ngoài chính thức bắt đầu.

Thích Kiều tạo nhóm, tập hợp các bạn lại.

Sau khi hỏi ý kiến

từng người một, ấn định xong số lần họ sẽ chỉ đạo vở kịch.

Sau khi thuê những chiếc máy ảnh cần thiết cùng nhiều thiết bị chiếu sáng và radio, cô đến địa điểm quay phim cùng với Tạ Lăng Vân, Trương Dật, và hai sinh viên khác.

Để tiết kiệm tiền, về cơ bản các diễn viên đều là chính họ.

Ngày quay đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ.

Thích Kiều là trưởng nhóm, và cô ấy bận đến mức chân không chạm đất, việc liên lạc với Tạ Lăng Vân chỉ dựa trên nhu cầu hợp tác của nhóm.

Không phải do cô để ý chuyện ngày hôm đó.

Nó chỉ tình cờ rơi vào khoảng thời gian bận rộn nhất của học kỳ, và cô thậm chí không có thời gian để nghĩ về những điều nhỏ nhặt.

Cô ấy không có năng lượng dư thừa và tập trung vào những thứ khác ngoài việc quay phim.

Và khi ngày tháng trôi qua, sự buồn bã và thất vọng khi nghe thấy câu “người vớ vẩn” đêm hôm đó đã phai đi nhiều.

"Tạp." Mặt trời đã lặn, Thích Kiều phóng loa lên, “Xong rồi, chúng ta về trước đi, mọi người vất vả rồi.”

“Ừ!” Trương Dật quên hết mệt mỏi, vừa kết thúc công việc liền hưng phấn, "Về ngủ thôi!"

Sau khi ngồi trước màn hình cả ngày, Thích Kiều duỗi người một cái.

Cúi xuống, cẩn thận đặt lại chiếc máy ảnh quý giá nhất vào hộp.

Sau khi tra mã khóa, cô định nhấc lên thì có người đi tới giật lấy chiếc hộp từ tay cô.

Mùi húng chanh thoang thoảng tỏa ra.

Thích Kiều dừng lại.

Ngước mắt, khẽ nói: "Cám ơn."

Tạ Lăng Vân nhìn cô, đăm chiêu tiến lên phía trước, không nói lời nào.

Hắn mở khóa xe riêng.

Là chiếc Mercedes-Benz G kia.

Thích Kiều không biết đây có phải là chiếc xe rẻ tiền nhất của hắn hay không, dù sao hai chiếc xe cô từng nhìn qua đều bắt mắt hơn chiếc này nhiều.

Hai ngày trước, cô lén tìm trên mạng, mới biết ngay cả giá của chiếc xe này cũng yêu cầu ít nhất là 6 tỷ.

Đó là một con số mà cô thậm chí không thể tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên, Thích Kiều đối mặt với khoảng cách giữa họ.

Có năm người trong một nhóm, và chiếc xe này có đúng năm chỗ ngồi.

Máy ảnh không thể bị va đập nên không thể đặt trong cốp xe.

Tạ Lăng Vân đưa nó cho Trương Dật, ý tứ là để cậu ta cầm nó.

Trương Dật càu nhàu: "Nặng chết đi được."

Vốn cậu ta chỉ có ý vui đùa.

Thích Kiều lại mở miệng: " Cậu đặt ở ghế bên cạnh đi, tớ còn có chút việc cần đi ra ngoài, không cùng mọi người trở về trường học."

Cô ấy cầm lấy chiếc túi của mình, nói lời tạm biệt và rời đi trước.

Trương Dật nhìn theo bóng lưng của cô ấy và gãi đầu: "Tạ Lăng Vân, cậu có cảm thấy rằng không chỉ lão Tống, mà ngay cả Thích Kiều cũng đang trốn tránh bọn mình không."

Tạ Lăng Vân lên xe, nhìn bóng dáng mảnh khảnh từ kính chiếu hậu, rồi rẽ vào góc rẽ ở lối vào con hẻm, mãi cho đến hoàn toàn biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Thích Kiều lại thật sự có chuyện cần làm.

Cô đã hứa với Cố Niệm Dục rằng trước khi trở về nhà sau kỳ nghỉ đông, cô sẽ cùng cậu bé chơi gắp thú bông.

Đúng lúc hôm nay học sinh tiểu học thi xong nên hai người hẹn gặp nhau.

Gần mười giờ mới thi xong, Trần Tân tự mình lái xe đưa cô trở về trường.

Mệt mỏi cả ngày, ngày thứ hai, đồng hồ báo thức vang lên hai tiếng, Thích Kiều mới rời giường.

Sau khi ăn sáng, cô vẫn là người đầu tiên đến điểm hẹn trong đoàn.

Nàng không vội, chỉ là quen đến sớm.

Đoán chừng mấy cậu nam sinh kia phải đúng giờ mới tới, thậm chí còn có người trễ mấy phút liền.

Thích Kiều buồn chán nhìn điện thoại, mới phát hiện dự báo thời tiết hôm nay có tuyết rơi.

Bắc Kinh năm nay chưa có tuyết rơi.

Bầu trời xám xịt, không có ánh mặt trời, báo trước một cơn bão.

Thích Kiều không muốn tuyết rơi vào thời điểm này.

Cô sợ nó sẽ ảnh hưởng đến buổi chụp hình hôm nay.

Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới 0, và hơi thở thở ra biến thành một đám hơi nước trắng ấm trong mùa đông lạnh giá.

Thích Kiều đứng dưới gốc cây Ngân Bạch trơ trụi, nhàm chán dẫm lên vài chiếc lá khô.

Tiếng “cạch cạch” khe khẽ giống như âm thanh đặc trưng của mùa đông.

Cô rẽ sang hướng ký túc xá nam và đứng đợi ở phía xa.

Hai tay che miệng, thở ra một hơi, hơi nước trắng xóa bốc lên, bao lấy bóng người cao lớn trong tầm mắt.

Tạ Lăng Vân mặc một chiếc áo khoác đen, kiểu Bottega Veneta cổ điển, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo len sọc, đồng hồ không phải là Richard Mille mà anh ấy luôn đeo, mà là một chiếc đồng hồ lịch tuần trăng cổ điển Patek Philippe màu bạch kim.

Thích Kiều vùi cằm vào trong khăn quàng cổ, sau khi hắn đến gần, cô hỏi một cách bình thường: "Mấy người Trương Dật vẫn chưa đến sao?"

"Sắp tới." Tạ Lăng Vân nói.

Thích Kiều "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm.

Tạ Lăng Vân nhìn qua: "Thích Kiều Kiều."

Thích Kiều nghe tiếng ngẩng đầu.

"Chuyện đêm đó, " thanh âm hắn rất thấp, " Thật xin lỗi, lúc đó anh không biết ba anh sẽ về."

Thích Kiều cười: " Anh đã nói xin lỗi mấy lần rồi, không sao, em không để trong lòng đâu."

Tạ Lăng Vân lại nhìn qua.

Hắn đột nhiên nói: "Thế sao mấy ngày nay em lại tránh anh?"

Thích Kiều dừng một chút: "Em không có."

“Có.” Tạ Lăng Vân sửa lại câu trả lời.

Thích Kiều mím môi.

Cô không biết phải nói thế nào.

"Là bởi vì Tống Chi Diễn tỏ tình với em, hay là..." Tạ Lăng Vân thấp giọng nói: "Bởi vì anh?"

Thích Kiều trầm mặc vài giây, không né tránh nói: "Đều có."

Tạ Lăng Vân im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu, nhưng cuối cùng không nói gì, và nhìn đi chỗ khác.

Khi mọi người tới đủ, bọn họ cùng nhau đón xe đến địa điểm quay chụp.

Sau khi thiết lập xong vị trí camera, Thích Kiều nhìn chằm chằm vào ánh đèn từ màn hình.

Cảm thấy không hài lòng nên điều chỉnh lại.

Đường đi trong ngõ không bằng phẳng, có hộ gia đình bị tạt nước lên đó, nhiệt độ thấp hình thành một lớp băng mỏng.

Thích Kiều vô tình trượt chân.

Được đỡ kịp thời nên không bị ngã.

"Cám ơn."

Cô đứng vững, Tạ Lăng Vân nhanh chóng buông tay.

Sau khi một lần chụp kết thúc, tất cả các bức ảnh bên ngoài đã hoàn thành và đổi sang cảnh quay trong phòng.

Đi bộ đến sân thuê.

Sau khi đi qua một ngã tư, bọn họ gặp một nhóm học sinh cấp hai đang tan học vào buổi trưa.

Vài cậu bé chen lấn, xô đẩy và chạy qua.

Thích Kiều không thèm để ý.

Tạ Lăng Vân lại gọi tên cô.

Cô quay đầu.

Chỉ thấy Tạ Lăng Vân cởϊ áσ khoác, đưa tới.

Hắn đến gần cô vài bước, không nói gì, chỉ cho cô nhìn về hướng chín giờ, là cô bé trung học cơ sở đang đeo cặp sách và mặc đồng phục học sinh.

Chiếc áo khoác nhét vào tay Thích Kiều.

Chỉ liếc mắt một cái, Thích Kiều liền hiểu ý của hắn.

Lúc này mới để ý, nhóm con trai kia đang chỉ trỏ và cười nhạo điều gì đó.

Trên quần đồng phục học sinh của cô bé, một khối màu đỏ sẫm rất bắt mắt.

Chắc bản thân cô bé cũng không biết, vẫn tiếp tục bước đi.

Thích Kiều đưa đồ cho Tạ Lăng Vân để anh cầm, chạy lon ton vài bước, đuổi kịp cô bé, khoác áo khoác lên vai em, sau đó thì thầm.

Cô bé mới mười ba mười bốn tuổi lần đầu tiên có kinh nguyệt, hoàn toàn không để ý.

Thích Kiều đưa cô bé đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, mua băng vệ sinh, đưa đến nhà vệ sinh công cộng gần đó, dạy cô bé cách xử lý trước khi ra ngoài.

Trương Dật và những người khác đã đến phim trường từ trước.

Chỉ còn lại Tạ Lăng Vân đứng đợi cách đó không xa, trên người chỉ còn lại một chiếc áo len mỏng.

" Anh ơi, chiếc áo này làm sao bây giờ?"

Tạ Lăng Vân trả lời: "Em ăn mặc đi."

"Cảm ơn anh. Nhưng... anh không lạnh sao?"

Tạ Lăng Vân cười nói: "Cũng có chút, nhưng đã có người đưa quần áo tới cho anh rồi, bộ này cho em."

Cô bé chân thành cảm ơn, vội vàng nói tạm biệt rồi đến trường.

Thích Kiều cởi khăn quàng cổ đưa cho hắn.

"Anh dùng tạm cái này đi."

Tạ Lăng Vân không từ chối, càng không ngại khi quàng khăn con gái.

Thích Kiều không biết người đưa quần áo tới cho hắn là ai, nhưng khi hắn đến địa điểm quay phim, sau khi quay xong ba cảnh, cô vẫn chưa thấy ai đưa quần áo tới cho hắn.

Dự báo thời tiết rất chính xác, vài bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống.

Thích Kiều lén lút nhìn hắn mấy lần.

Cô không muốn, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân mình chút nào.

Lúc này, cô chợt hiểu rằng thực tế rất khác so với tưởng tượng.

Mọi thứ thuộc về Tạ Lăng Vân đều khiến cô động tâm.

Sau khi nghe thấy mấy tiếng hắt xì, Thích Kiều không chần chừ nữa, tranh thủ thời gian ăn trưa, giả vờ ra ngoài mua nước rồi chạy ra ngoài.

Đáng tiếc khu vực này toàn là ngõ hẻm, trung tâm mua sắm gần nhất cách đó hai cây số.

Thích Kiều dứt khoát bắt xe đi.

Không có thương hiệu cao cấp nào trong trung tâm mua sắm đó, Thích Kiều đã chọn một cửa hàng có phong cách phù hợp với nam sinh viên đại học trong trang phục nam trên tầng ba.

Cô nhìn trúng chiếc áo khoác có cổ ngắn màu nâu nhạt trong tủ kính.

Người hướng dẫn mua sắm thấy cô nhìn chằm chằm bộ này, cười nói: "Đây là mẫu bán chạy nhất trong cửa hàng của bọn em đấy. Chị mua nó tặng bạn trai rất hợp nhé, thế bạn trai của chị mặc cỡ nào?"

Thích Kiều giơ tay ra hiệu: "Cao như vậy, gầy như vậy."

"Cái trên mẫu vừa vặn, em bọc lại cho chị nhé?"

Thích Kiều hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Đúng lúc gần năm mới nên có chiết khấu, giảm còn 3 triệu 7."

Thích Kiều dừng một chút, cô chưa từng dám mua bộ nào hơn triệu cho bản thân cả.

Thở dài, Thích Kiều nặng nề gật đầu: "Gói lại cho tôi, cám ơn."

Cô chạy nhanh về phía sau, bước vào sân nhỏ, chỉ nghe thấy giọng nói trêu chọc của Trương Dật bên trong.

" Không thể nào, Tạ Lăng Vân, chỉ khoác áo của tớ trong nửa giờ mà cũng bị dị ứng da hả? Thiếu gia của chúng ta yếu đuối quá rồi đấy."

Thích Kiều hơi khựng lại.

Có người trả lời Trương Dật: "Cái áo khoác rách của cậu nhặt về từ hàng vỉa hè phải không."

" Chết tiệt, cái này mẹ tớ mua cho đấy, giá 3 triệu 3 cơ đấy!"

Ngón tay cầm túi giấy siết chặt, Thích Kiều mím môi, thân thể hơi cứng đờ, cúi đầu nhìn đồ trong túi, cổ họng như bị một cục bông chặn lại.

Có tiếng bước chân đến gần.

"Em đi đâu mà lâu như vậy mới trở lại?" Tạ Lăng Vân xuất hiện ở cửa.

Cổ hắn có vết phát ban nhỏ màu đỏ.

Chắc là do mặc quần áo của Trương Dật.

Thích Kiều vô thức ôm chiếc túi trong tay.

"Đồ gì đấy?"

"Không có gì."

Thích Kiều ôm chặt túi giấy, đi ngang qua anh, nhanh chóng nhét quần áo vào cặp.

Cô quay lưng lại và thở ra một hơi.

Phía sau, Trương Dật không biết trông thấy ai: "Tới rồi, tới rồi."

"Em tới kịp lúc phải không."

Là thanh âm của Lạc Thanh Ngữ.

Thích Kiều quay đầu lại và thấy em ấy đưa cho Tạ Lăng Vân một túi mua sắm lớn.

Hãng Bottega Veneta được in trên mặt của túi giấy.

*** 31 ***